Chả hiểu sao bọn lớp cũ ào ào như nước lũ thi nhau kết bạn trên facebook với tôi, nếu là người quen thì tôi ngoan ngoãn đồng ý ngay nhưng với bọn nó vừa được tính là người quen vừa tính là người đáng ghét nhất ( hu hu hu phải làm sao đây?). Đã thế bọn nó còn thi nhau bình luận avatar của tôi mới bực chứ! Nào là con nhỏ Minh Hoa " sao ta thấy giống Hoàng Long lớp mình thế nhỉ ", con Hải Anh thì cũng ko kém cạnh " ôi mẹ ơi cái tấm lưng kia ko ai khác ngoài hot boy lớp mình ". Song bọn nó con tag Long vào nữa cơ! Long ơi, Thư phải sống sao với bọn nó đây, chỉ muốn khoe cái ảnh cho đỡ mốc. À ko hình ảnh ấy chỉ mang tính chất minh hoạ người yêu thôi mà . Ngoài ra còn có thể gọi là hiện tượng " sống ảo ". Cũng phải công nhận chẳng có đứa nào sống ảo bằng mình. Nếu trả lời thì củ chuối quá mà xoá bỏ bình luận thì bị nghi ngờ ( help me).
Đang suy nghĩ tìm cách đối phó với lũ quỷ hung ác thì đt kêu, là An Nhiên và bọn bạn gọi. Tôi vội gạt đt và " Alo " một cách ngon lành.
- Đi đánh ghen ko Thư _ tiếng Phương vừa to vừa lớn khiến tôi bất ngờ.
- Đánh ghen? _ tôi ngạc nhiên hỏi lại
- Ừm đánh ghen hộ Hằng vì nó bị nẫng mất tay trên
- Vậy hả? _ ẹo ôi đứa con gái nào mà to gan dám cướp của Hằng chị thế ạ!
- Bọn tớ đang ở trường đến nhanh nhen
- Ok _ tôi ko biết đánh nhau nhưng thôi phải đến chỉ bởi vì bạn bè mỉ!
Tôi tức tốc chạy tới trường ( nhà gần) và ngay lập tức đập vào mắt tôi là Nhiên, Phương và Linh đang diện giống nhau một bộ quần áo đen trông vô cùng hấm hố. Tuy nhiên vẫn còn xinh và cá tính chán. Thấy tôi Linh khoác tay ra hiệu cho tôi bước đến.
- Các cậu ăn mặc gì mà lạ thế?
- Đẹp ko? Tớ xem MV của Black Pink nên học hỏi theo đấy _ Linh hào hứng trả lời
- Trời ơi? Thế Hằng đâu? _ ko thấy nhân vật chính nên tôi hơi tò mò.
- Kia kìa _ Phương chỉ tay về phía cửa lớp A.
Nhìn theo hướng của Phương thì thấy một đám đông thì thò to nhỏ với nhau ngay trước cửa lớp. Nhìn kĩ hơn nữa thì thấy Hằng bước ra, bên cạnh là hai bạn gái trông khá xinh xắn nhưng trang điểm loè loẹt ( nhìn thôi đã mất cảm tình). Đám đông cũng nhanh chóng đi theo, đứa cầm đt, máy tính bảng quay và chụp rất thuần phục y như thợ chính hiệu.
Hai bạn gái ko ngừng xin lỗi, cúi đầu rập người xin lỗi Hằng nhưng có lẽ con bạn chẳng hề để ý chút nào. Bởi vì cơn giận của Hằng đã đạt đến đỉnh điểm, tôi có thể thấy bây giờ Hằng ko còn là người mà tôi quen biết nữa. Thay vào đó là gương mặt vô cùng lạnh lùng, vô cảm với mọi thứ. Những cái tát như trời giáng xuống vào hai bên má của bọn họ, tôi biết Hằng đã dồn tất cả sức mạnh của mình vào những cái tát đó. Miệng bật máu ko ngừng chảy thành giọt rớt xuống áo trắng, nước mắt nước mũi giàn dụa trông thật thảm thương. Mỗi cú đánh của Hằng một câu dằn mặt " lần sau mày còn dám cướp của tao nữa ko ", " đánh cho mày chừa ", " cho mày chết này "...... Ko một ai can ngan, tất cả bọn họ đều cùng nhau hùa vào tập thể, người thì cười khúc khích, người hung hăng vào đánh cùng. Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi bàng hoàng lùi lại và trốn sau một góc tối ko ai nhìn thấy. Tôi biết mình cần phải làm gì đó nhưng ko phải bằng cách hùa như vậy mà điều quan trọng là tôi phải cứu hai bạn gái kia. Thế là tôi quyết định gọi cho bác bảo vệ: " bác ơi trường có đánh nhau, bác đến can ngăn đi ạ ". Đầu dây bên kia " uk " một tiếng rồi cúp máy. Gọi xong tôi quay trở lại để tránh bị nghi ngờ.
Hằng à, tớ biết là tớ đã vô tình phản bội cậu mất rồi nhưng tớ ko đồng ý với cách dằn mặt của cậu. Bởi vì con người ai cũng có lòng tự tôn của mình, cậu có, hai bạn gái kia cũng có. Vậy cớ sao cậu chà đạp lên lòng tự tôn của họ, cậu có biết cậu đã gây ra lỗi lầm vô cùng lớn ko? Với hai người kia, sau này liệu họ có thể vượt qua được cú sốc này ko hay là họ sẽ tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân mình. Chỉ mai thôi hay nhanh nhất là tối nay, những hình ảnh và video của họ sẽ tràn lan trên mạng xã hội và cậu sẽ là người nổi tiếng và có tội lớn nhất trong số đó.