May áo lớp, cái chủ đề muôn thuở ko bao giờ chấm dứt. Khoa học đã chứng minh cách làm tập thể lớp mất tình anh em nhanh nhất đều do hai từ " áo lớp ". Lớp tôi cãi nhau trên face tận năm tuần lận để quyết định màu áo. Màu sắc nhiều vô số mà bọn nó thì phải chọn màu nó thích cơ. Cuối cùng chọn màu trắng, con gái diện váy màu đen và con trai cũng quần dài theo kiểu soái ca. Mỗi tội ở lớp chả đứa nào nên hồn, đứa cao như khủng long thì mất mặt, đứa có mặt thì sở hữu chiều dài khiêm tốn. Nói chung chán lắm.
Tôi đi sớm để trực nhật, ko thể tin nổi là / phải đi học. Chắc chắn mấy vị giáo viên vẫn chưa nhận quả đủ với cả ông hiệu trưởng nên bắt học sinh tới trường trong cái ngày lễ trọng đại này. Thậm chí tôi còn chuẩn bị tinh thần để ngủ nướng, vậy mà sét đánh mang tai: " Xin đính chính là / phải đi học " của bạn lớp trưởng trịnh trọng thông báo.
Đi ngang qua nhà vệ sinh tôi vô tình gặp lại Trình Quân Anh, cậu ta có vẻ béo lên nhưng mặt vẫn baby như cũ. Mấy nốt mụn mọc dưới cằm làm điểm nhấn khiến gương mặt cậu ta nổi bật trên nền da trắng hồng kia.
Cậu ta dừng chân, ko bước vào nhà vệ sinh vội, kiêu ngạo nhìn tôi: " Lớp cũ thế nào có sướng bằng lớp mới ko? "
" Cậu nói cái gì tôi chả hiểu " Tôi sải bước bước vào nhà vệ sinh nữ, giặt lại giẻ lau bảng cho trôi đi hết bụi phấn.
Giờ ra chơi đang đi dưới sân, bỗng nhiên " ùm " một trận nước xối xả hùa nhau trôi xuống làm ướt đẫm người tôi. Theo sau là tiếng cười khúc khích của đám con trai, con gái quần áo thơm tho, sạch sẽ.
" Ồ bắt được con chuột lột to quá! Đứa nào muốn ăn thịt chuột thì vác dao ra đây ta xẻ cho ít " Tay đút túi quần Trình Anh nghênh ngang bước ra hệt như Go Jun Pyo.
Tôi ngườm sắc bén, quát tháo: " Cậu bị điên hả? Mấy người hết việc làm rồi hả? Trong khi ngoài kia miền trung lũ lụt thì các người rảnh rỗi hết sức rồi đấy " Tôi đúng là học sinh tốt bụng, biết nghĩ cho người khác mà.
" Này, chúng tôi vừa mới quyên góp quỹ từ thiện sáu triệu đồng vào hòm đấy, ko tin đi hỏi thầy hiệu trưởng xem " Cứ mạnh miệng bảo là quyên góp nhưng có trời mới biết số tiền đó sẽ đến tay những người gặp nạn hay đến tay của người ăn chặn.
" Coi như cậu giỏi " Tôi ấm trở về lớp cùng với bộ đồ ướt nhẹt.
Sau đó chẳng hiểu sao tôi giống như " Geum Jan Di " phiên bản đời thực bị Trình Quân Anh bắt nạt, công khai công kích mọi lúc mọi nơi. Hôm túm tóc giật ngược, hôm bắt con chuột đen, to, hôi hám nhét vào cặp sách doạ tôi ngất xỉu ngay lập tức. Thế rồi đâm ra tôi chán học, sợ tới trường, nói dối bố mẹ đi chơi, lấy tiền mua giày.
Tôi muốn mọi thứ trở về đúng với quỹ đạo của nó vì thế mặt dày như cái mẹt, tôi đi cầu xin Trình Quân Anh. Đứng trước mặt mà chỉ muốn đấm cho phát nhưng tôi bắt buộc phải nhịn: " Tôi phải làm gì cậu mới thôi ko khủng bố tôi nữa? Quỳ xuống? Xin lỗi chân thành? "
Trình Anh ko nói gì, lôi hai tấm vé xem phim: " Mai đi xem phim với tôi, tôi hứa sẽ tha cho cậu "
Chớp chớp đôi mắt tôi chẳng thể mọi chuyện lại được giải quyết hoà bình đến vậy. Cơ mà tôi lỡ biến nó thành chiến tranh rồi. Tôi đã bẩm báo với mẹ của Trình Anh, chắc giờ cô ấy đang trên đường tới đây.
" E hèm tôi từ chối, tôi chán xem phim với cậu rồi vì lỡ đâu cậu lại bỏ rơi tôi vì Lâm Luti " Đúng đé vụ Lâm Luti, tôi sẽ nhớ mãi. Hình như Lâm Luti lại quay về với hot boy Vũ, tình cảm lại đi lên và Trình Anh vẫn mang chức danh " người tình " ko bao giờ cưới.