Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

chương 106

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

cốc cốc cốc. . . . . .

Đang lúc Hoàng Phu Tuyệt vắt hết óc nghĩ tên của đứa bé, tiếng gõ cửa chợt vang lên, Hoàng Phu Tuyệt âm thầm thở ra một hơi, thật may là có người cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, nếu không anh thật không biết phải tìm tên gì cho bảo bảo, lấy tên không tốt, bà xã yêu quý của anh khẳng định sẽ mất hứng, cho nên anh vẫn nên nghĩ cho thật tốt mới được.

Y tá đợi ở ngoài cửa đã lâu cũng không đợi được viện trưởng của bọn họ đi lên, vì vậy tự chủ trương của căn phòng bệnh nhân này, thời điểm thấy bộ dáng Thủy Băng Nhu và Hoàng Phu Tuyệt, khẽ sững sờ, thật là những người xinh đẹp! Sau đó nhớ tới mục đích của mình, lắp ba lắp bắp nói: "Tiên sinh, phu nhân, chào các vị! Cái này . . . . ."

Y tá chợt im bặt khi liếc thấy sự lạnh lẽo trong ánh mắt Hoàng Phu Tuyệt, chân không ngừng run rẩy, người đàn ông ở trước mắt lạnh quá, cô bị dọa sợ đến chân cũng nhanh mềm nhũn, tại sao cô gái xinh đẹp ngồi trên giường ôm đứa bé một chút sợ hãi cũng không có? Không, hiện tại nên nghĩ không phải cái này, mà là bọn họ không được sự dồng ý của cha mẹ đứa trẻ đã ôm đứa bé đi, điều này làm cho cô biết nói sao với cha mrj đứa nhỏ đây, viện trưởng của bọn họ có thể nhanh một chút qua đây hay không.

"Cô y tá, xin hỏi có chuyện gì không?" Thủy Băng Nhu dịu dàng hỏi, y tá trước mặt này rất trẻ tuổi, mặt lạnh của Hoàng Phu Tuyệt ngàn vạn lần đừng dọa sợ người ta nha.

"Ách. . . . . . . Cái này, là như vậy, vị tiên sinh này chưa được sự đồng ý đã ôm dứa bé này đi." Y tá nhỏ giọng nói, nếu không có người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, chỉ sợ cô sớm đã sợ mà chạy ra ngoài rồi.

"Hả? Như vậy sao, ngại quá, anh ấy không phải cố ý, chỉ là quá nóng lòng thôi." Thủy Băng Nhu vừa cười híp mắt vừa nói, vừa trêu đứa đứa nhỏ trong ngực, tiểu bảo bảo giống như rất ưa thích ngón tay của cô, chỉ cần đầu ngón tay của cô tới gần mên khóe miệng đứa nhỏ, ngón tay nhỏ bé mập mạp của bé sẽ cầm ngón tay của cô bỏ vào trong miệng.

"Ưm ưm. . . . . ." Tiểu bảo bảo có lẽ là nhìn thấy nụ cười của Thủy Băng Nhu, liền há mồm nở nụ cười theo, nước miếng theo khóe miệng chảy ra.

"Ha ha ha. . . . . . Tuyệt, anh xem, bảo bảo của chúng ta thật đáng yêu!" Thủy Băng Nhu nhìn thấy nụ cười của bảo bảo liền nói.

"Ha ha ha. . . . . . Dĩ nhiên, em cũng không nhìn một chút rốt cuộc là bảo bảo của ai." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói.

Bên cạnh y tá quả thật xem đến đầu óc choáng váng, thì ra đại suất ca như núi băng này cũng sẽ dịu dàng, Wase, thật là càng nhìn càng thấy đẹp trai!

Ai nha, bây giờ không phải là thời điểm nghĩ cái này, đúng rồi, đứa bé. . . . . .

"Không phải, vị tiên sinh này, phu nhân, tôi là muốn nói đứ bé này . . . . ." Y tá vội vội vàng vàng giải thích, thật ra thì cô muốn nói là vị tiên sinh này ôm loạn đứa nhỏ của người khác, không nghĩ tới đã có người cắt đứt lời của cô.

"Ngại quá, Hoàng tiên sinh, Hoàng phu nhân, quấy rầy, vô cùng xin lỗi." Viện trưởng thoáng nghe được lời nói liền lập tức chạy tới, cũng không biết ý tá ngốc nghếch này có quấy rầy đến tổng giám đốc Hoàng của bọn họ hay không, nếu là Tổng giám đốc Hoàng vừa rồi có điều gì mất hứng, cái bệnh viện này không chừng có thể lập tức bị đóng cửa, y tá này thật là hại chết ông ta rồi, trong lòng viện trưởng thầm nghĩ.

"Viện trưởng, các vị rốt cuộc đã tới, vị tiên sinh này anh ta không có. . . . . Ưmh ưmh ưmh. . . . ." Y tá muốn tranh công vội nói

"Thật ngại quá, quấy rầy tổng giám đốc và phu nhân, rất xin lỗi! Vị này là người mới, cô ấy cái gì cũng không biết, nếu là có làm sai điều gì, có thể xin tổng giám đốc và phu nhân tha thứ!" Viện trưởng lấy tay che cái miệng y tá lại, sợ hãi nói, nha đầu này thế nào ngay cả sắc mặt của người ta cũng không chịu nhìn cho kỹ chút, ông ta cũng đã cung kính cùng người ta nói xin lỗi như vậy rồi, cô ta thế nào còn không biết người ta thân phận tôn quý, thật là muốn chọc giận chết ong ta mới chịu sao.

"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là hình như cô ấy muốn nói gì đó." Thủy Băng Nhu chỉ vào tay viện trưởng đang bịt miệng y tá nói, mà Hoàng Phu Tuyệt là mặt lạnh nhìn động tác của bọn họ, đám người này quấy rầy cơ hội anh và bà xã ở chung một chỗ, khiến cho anh rát không vui, chỉ là nể mặt bọn họ đã giúp anh giải nguy lúc vừa rồi, anh cũng không so đo với bọn họ, chỉ cần bọn họ cút nhanh một chút là được rồi.

"A, cái này, cô ấy chỉ là muốn tự mình nói một câu xinlỗi với phu nhân và tổng giám đốc thôi, chúng tôi xin phép ra ngoài, không quấy rầy tổng giám đốc và phu nhân, các vị nếu có gì muốn phân phó xin cứ nói." Viện trưởng cung kính nói.

“Cô còn không mau đi ra ngoài cho tôi!" Viện trưởng gầm nhẹ với cô y tá, sau đó kéo y tá kia đi ra ngoài cửa.

Bên ngoài cửa phòng bệnh, viện trưởng buông y tá đó ra, tức giận công tâm đi tới đi lui.

"Viện trưởng, sao ông không nói với bọn họ? Bọn họ ôm đứa nhỏ của người khác đi." Y tá uất ức nói.

"Cô . . . . . Cô . . . Tôi nói cô, sao cô lại đần như vậy chứ, không nhìn thấy ngay cả viện trưởng như tôi cũng phải ăn nói khép nép với người ta hay sao, cô không nhìn thấy thân phận của người ta có bao nhiều tôn quý sao? Cô làm như vậy có phải muốn cho cái bệnh viện này của chúng ta cũng đóng cửa luôn hay không? Ai nha, thật là sắp bị cô làm cho tức chết rồi." Viện trưởng thở phì phò đi qua đi lại.

"Ai, viện trưởng, cũng không thể bởi vì thân phận người ta cao quý thì sẽ để cho anh ta ôm đứa nhỏ của người khác đi, vậy chúng ta phải giải thích sao với cha mẹ của đứa nho đây?" Y tá ngăn lại bước chân của viện trưởng nói.

"Cô . . . . . Cô chính là cố ý muốn tức chết tôi phải hay không? Thế nào tôi nói đến thế rồi mà cô còn không hiểu? Cái gì đứa bé của người khác, kia căn bản là đứa nhỏ do Hoàng phu nhân sinh, bọn họ ôm con của mình có cái gì không thể, mới vừa rồi cô thiếu chút nữa đã đắc tội với tổng giám đốc Hoàng, cô có biết hay không? Thật may là Hoàng phu nhân đỡ lời cho cô, nếu không cả cái bệnh viện này cũng sụp trong tay cô rồi, cô tự kiểm điểm lại bản thân cho thật tốt cho tôi, thiệt là, tiếp tục như vậy nữa, tôi sớm muộn gì cũng bị các cô hù chết." Viện trưởng thở phì phò nói, ông lãnh đạo thật thất bại nha.

"Anh ta không có nói đứa nhỏ kia là của anh ta, tôi làm sao mà biết được? Huống chi ôm đứa bé ra khỏi phòng trẻ thì cũng không cần xin phép trước sao?" Y tá nhỏ giọng mà nói.

"Viện trưởng bọn họ thật là khôi hài." Thủy Băng Nhu cười nói, thế nào cảm giác giữa nhân viên và lãnh đạo không giống quan hệ cấp trên và cấp dưới, ngược lại giống như trưởng bối cùng vãn bối.

"Đúng, đúng, vậy bây giờ em có nên ngủ chút rồi hay không." Hoàng Phu Tuyệt dụ dỗ nói, thế nào bà xã của anh ôm đứa nhỏ mãi không chịu buông, tiểu tử kia có cái gì tốt nhìn, chỉ biết khoe mẽ cùng mẹ hắn, khi ở trong ngực anh sao lại không thấy nó cười đến vui mừng như vậy, hừ. . . . . Khá nhìn hơn nữa cũng có tốt nhìn hơn anh được không?

"Em không mệt, ta còn muốn chơi cùng bảo bảo, có phải hay không? Bảo bảo." Thủy Băng Nhu nghiêng người hôn một cái lên gò má của tiểu bảo bảo, chọc cho cho bé càng vui vẻ hơn.

"Bà xã . . . . ." Thấy động tác của Thủy Băng Nhu, người đàn ông liền bộc phát ghen, miệng bà xã thân yêu của anh chỉ có anh mới có thể ăn, tiểu tử thúi kia tại sao có thể chiếm tiện nghi của cô ấy có chứ.

"Hả? Thế nào?" Thủy Băng Nhu không có để ý tới sắc mặt thay đổi của Hoàng Phu Tuyệt, tiếp tục cười trêu chọc tiểu bảo bảo, cô cho rằng anh bộc phát tính khí của đứa trẻ nhỏ, chỉ là vì muốn kéo lại lực chú ý của cô mà thôi.

"Bà xã, làm sao em có thể hôn người nam giới khác ngoài anh." Hoàng Phu Tuyệt uất ức nói.

"Hả? Nam giới khác? Không có nha." Thủy Băng Nhu ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt ai oán của anh, nghi ngờ nói.

Hoàng Phu Tuyệt vẫn không nói gì, chỉ là tức giận nhìn bảo bảo trong ngực Thủy Băng Nhu.

"Nam giới khác trong miệng anh sẽ không phải là con trai của anh chứ?" Thủy Băng Nhu theo ánh mắt của anh nhìn sang, nhất thời kinh ngạc hỏi.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Hoàng Phu Tuyệt hừ một cái nói, mặc dù người đàn ông này vừa sinh ra không lâu, nhưng là cũng là nam giới.

"Hoàng Phu Tuyệt, đây chính là con trai của anh, con trai mới vừa ra đời, có cái chỗ nào gọi là đàn ông đây, nhiều lắm chính là một tiểu bảo bảo, huống chi là do em mang thai hơn chín tháng sinh ra được, yêu thương còn không kịp, chẳng lẽ anh ngay cả dấm của con trai anh cũng muốn ăn sao?" Thủy Băng Nhu nhỏ giọng nói, người đàn ông này có thể quá khoa trương rồi hay không, ngay cả dấm của con trai cũng muốn ăn, Nhưng nghĩ lại cũng không thể toàn trách anh ấy, ai kêu dáng dấp cô đáng yêu như vậy, mà anh lại yêu cô đến như vậy kia chứ.

"Đó không phải cung là nam sao." Hoàng Phu Tuyệt nhỏ giọng mà nói.

"Hả? Am đang lẩm bẩm cái gì vậy? Em đói bụng rồi." Thủy Băng Nhu nói, chỉ cần chuyển dời sự chú ý của anh áy một cái, anh sẽ rất nhanh quên chuyện này, cho nên cô không biết làm gì đành chuyển chủ đề sang chuyện này, mặc dù đích xác là cô cũng đã có chút đói bụng rồi.

"Được, em ngoan ngoãn ở lại đây, anh đi gọi Quản gia bưng cơm tới đây." Hoàng Phu Tuyệt vừa nghe đến cô nói đói bụng, còn có cái gì tâm tình ghen tuông nữa, hiện tại bụng bà xã anh quan trọng hơn, người mới sinh quan trọng nhất là bồi bổ thân thể, ngàn vạn lần không thể để bị đả kích, nếu không rất có thể mắc chứng trầm cảm sau sinh.

Cô nói rất đúng, có lẽ là anh quá hay gen tuông, chỉ vì cô yêu thương âu yếm bảo bảo liền muốn nổi giận, tình mẹ con của cô với tiểu tử thúi kia cho dù như thế nào cũng không cách nào cắt đứt, anh nên rộng lượng một chút, thôi, liền để bà xã yêu của anh cho tiểu tử thúi kia mượn đỡ mấy ngày, để cho tiểu tử đó đắc ý chút đi.

Hoàng Phu Tuyệt đứng dậy vừa muốn đi ra, ai ngờ lúc này cửa phòng bệnh được mở ra.

"Tiểu Huyên, sao cậu lại đến đây?" Thủy Băng Nhu vừa nhìn thấy người tới, vui mừng hỏi.

"Tiểu Nhu, cậu khỏe chứ? Lúc cả nhà mình đang dùng cơm, nhận được điện thoại của Hoàng tiên sinh, vì vậy chạy tới bệnh viện, ba mẹ biếtcậu bình an sinh nở, đã về nhà nấu canh cho cậu rồi, đói bụng không, đây là cơm Lạc tiên sinh mua ở quán ăn, cậu ăn tạm trước chút đi." Lý Hiếu Huyên gật đầu một cái với Hoàng Phu Tuyệt, sau đó đem hộp cơm đặt lên trên tủ, giúp Thủy Băng Nhu bố trí thức ăn.

"Chị dâu tốt, để tôi xem cháu nhỏ của tôi một chút, cháu nhỏ, chú ôm cháu một cái nha." Lạc Tân Thân đi tới bên cạnh Thủy Băng Nhu nói.

"Ha ha ha. . . . . .Mình rất khỏe, hai ngươi ăn chưa vậy?" Thủy Băng Nhu đem đứa bé đưa qua cho Lạc Tân Thần hỏi.

"Vừa rồi đã ăn ở bên ngoài rồi, chỉ có Hoàng tiên sinh vẫn vẫn luôn ở bên cạnh cậu, anh ấy vẫn còn chưa ăn, hai người ăn đi, bọn mình mua hai phần mà." Lý Hiếu Huyên đút thức ăn cho Thủy Băng Nhu nói.

"Được, cám ơn! Hai người tới thật là đúng lúc, bụng của mình rất đói rồi." Thủy Băng Nhu cảm động nói, cô và Hoàng Phu Tuyệt mặc dù không có cha mẹ, nhưng là cha nuôi mẹ nuôi nấu canh cho cô..., cô ở cữ cũng không phải buồn chán rồi, bọn họ cho cô cảm giác rất ấm áp.

"Đứa ngốc, người một nhà nói cám ơn gì chứ, đói thì ăn nhiều một chút, mình đi xem cháu ngoại của mình đây." Lý Hiếu Huyên đút thức ăn cho Thủy Băng Nhu rồi nói.

Hoàng Phu Tuyệt ở bên cạnh tiếp láy thức ăn trong tay Lý Hiếu Huyên, ngồi ở bên giường, gắp món ăn lên liền đút cho Thủy Băng Nhu ăn, mà Lý Hiếu Huyên và Lạc Tân Thần thì ngồi trên trên ghế sa lon trêu chọc tiểu bảo bảo.

"Thật đáng yêu nha, tiểu bảo bảo." Lý Hiếu Huyên cười nói, cha mẹ bé đều là tuấn nam mỹ nữ, con trai chắc chắn sẽ không kém, trưởng thành rồi, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu mỹ nữ.

"Ha ha ha. . . . . . Cháu nhỏ, bộ dạng thật giống cha con, sau khi lớn lên nhất định sẽ còn anh tuấn hơn cha của con, có phải hay không? Ngoan ..., gọi chú một câu xem nào." Lạc Tân Thần ở một bên dụ dỗ bảo bảo trong ngực.

"Nào có thể gọi được nhanh như vậy, đàn ông các anh thế nào liền ngay cả một chuyện bình thường như vậy cũng không biết." Lý Hiếu Huyên nghe được lời Lạc Tân Thần liền nói.

"Tôi nào biết? Tôi đã làm ba bao giờ đâu." Lạc Tân Thần nói.

"Đây không phải là vấn đề có làm ba hay không, đây là vấn đề thông thường." Lý Hiếu Huyên cải chính.

Thủy Băng Nhu chú ý tới tình huống Lý Hiếu Huyên bên kia, cười không ra tiếng, trong hai người kia nhất định là có mờ ám, lâu như vậy tới nay, cô cho tới bây giờ chưa từng thấy tiểu tử Lạc Tân Thần kia đối với bất kỳ cô gái nào nói chuyện như vậy, chẳng lẽ anh ta có ý tứ với Tiểu Huyên! Nếu quả như thật là như thế, như vậy cô nhất định phải cố gắng tác hợp cho bọn họ, cô đã tìm được hạnh phúc của mình, cô thật hi vọng bạn tốt kiêm chị gái của cô cũng có thể tìm được hạnh phúc.

"Bảo bối, nhìn cái gì vậy, nghiêm túc ăn cơm." Hoàng Phu Tuyệt dụ dỗ.

"A, anh cũng ăn đi, không cần quá quan tâm tới em, " Thủy Băng Nhu hướng noi với Hoàng Phu Tuyệt, người đàn ông này vì cô ngay cả cơm cũng không ăn, thật là không biết cách tự chăm sóc mình.

"Ừ." Hoàng Phu Tuyệt mặt cười quỷ dị, sau đó đút cô ăn một miếng, chính anh lại ăn một miếng, ăn ngon thật, nhất là bên trong còn vương lại tư vị của bà xã anh.

"Ai —— Tuyệt, anh có cảm thấy bọn họ rất xứng đôi hay không?" Thủy Băng Nhu hoàn toàn không có chú ý tới biểu tình cổ quái của người đàn ông bên cạnh, hưng phấn nói với Hoàng Phu Tuyệt.

"Hả? Em muốn tác hợp bọn họ?" Hoàng Phu Tuyệt nhìn theo hướng cô nhìn.

"Tình cảm loại này nên tùy theo duyên số, chúng ta không cần nhàn sự để ý người khác." Hoàng Phu Tuyệt ở một bên nhắc nhở.

"Bọn họ mới không phải người ngoài, một là anh em của anh, một là chị gái của em, nhưng đúng như anh nói, tình cảm loại này thật đúng là phải dựa vào duyên phận." Thủy Băng Nhu nói.

"Ha ha ha. . . . . . Em biết là tốt rồi, ăn cơm." Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu véo mũi cô một cái nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio