Lòng bàn tay bị nhét vào một vật gì đó lạnh như băng, tròn trịa, có cảm giác hơi lồi lõm. Y Đằng Triết cười nhạt ôm lấy tôi: “Nhớ không? Em đã cho anh thứ này. Em đã vẽ Adam và Eve trần trụi lên đây, nói đây là vườn địa đàng của chúng ta”.
Vườn địa đàng. Tôi không thể co tay lại, tảng đá từ từ lăng khỏi tay tôi. Eve dụ dỗ Adam ăn trộm trái cấm, bị đẩy xuống trần thế. Chỗ nào mới là vườn địa đàng chân chính chứ?
“Biết anh yêu em từ lúc nào không?”. Y Đằng Triết nhặt tảng đá lên, lần nữa đặt vào tay tôi. Bàn tay anh ta bao lấy tay tôi, từ từ nắm lại: “Anh lấy hộ chiếu của nó, bay đến đảo Canary”. Anh ta dừng lại một lát, nhẹ nhàng cười: “Nửa năm trên đảo quả thật chính là đoạn thời gian hạnh phúc nhất đời anh”.
Y Đằng Triết cúi đầu cọ lên tóc tôi: “Trong hôn lễ, nhìn thấy em và nó chạy trốn anh đã phẫn nộ đến cực điểm. Vốn định lên đảo tính sổ với nó, anh lại thấy em ở một căn nhà trên lưng chừng núi”. Giọng nói Y Đằng Triết trở nên êm ái hơn: “Khi đó đã gần tối. Anh nhìn thấy em mặc một chiếc váy trắng thêu hoa gòn, khoác áo choàng lông dê mỏng, mái tóc xõa dài như bây giờ, đứng trong nhà kính tưới hoa”. Y Đằng Triết cười: “Triều Tịch, trên người em như có vầng sáng nhạt, cảm giác vô cùng bình yên. Sau đó em trông thấy anh, ngẩng đầu nở một nụ cười mà cả đời anh cũng không thể quên. Khi đó anh biết, mình đã thua rồi”. Y Đằng Triết hôn tôi: “Em chạy lại chỗ anh, nhào vào lòng anh. Cảm giác lúc ấy giống như hư vô sẽ chợt biến mất, anh chỉ có thể ôm em thật chặt. Chỉ cần có thể ở bên cạnh em, được yêu em, giả làm nó mà sống cũng không đến nỗi nào”.
(Hoa gòn: Ảnh đây).
“Nhưng tình yêu luôn song hành với sự ghen tỵ”. Cơ thể Y Đằng Triết dần căng thẳng: “Tại sao người em yêu không phải là anh? Tại sao lại là nó? Anh quan sát cẩn thận cuộc sống của hai người, biết rõ lúc nào thì nó đi đâu làm gì. Những lúc đó anh sẽ đến yêu em. Tại sao anh không thể đường đường chính chính cướp em về?”. Giọng Y Đằng Triết ngày càng tức giận: “Mỗi đêm nhìn đèn trong phòng em phụt tắt lòng anh lại đau như cắt. Em không biết mình đã đối xử với anh tàn khóc thế nào đâu? Thậm chí anh còn nhìn thấy em ân ái với nó ngay dưới trời xanh! Lúc đó anh điên thật rồi. Anh thật sự muốn giết chết nó, chỉ khi nó chết, em mới có thể trở lại bên cạnh anh”.
Tay tôi sắp bị Y Đằng Triết bóp đến vỡ nát. Hô hấp của Y Đằng Triết ngày càng nặng nhọc, tôi biết anh ta đang cố kiềm chế tâm trạng: “Anh nhìn nó chìm xuống biển, cho rằng em đã là của anh. Nhưng Mộc Sâm lại nói cho anh biết, em là em gái ruột của anh”.
Giọng Y Đằng Triết lạnh như băng. Anh ta nổi điên hôn tôi: “Tại sao em không yêu anh? Tại sao em là em gái của anh? Tại sao em có thể không màng luân lý đạo đức bỏ trốn cùng nó? Anh hận hai người. Anh càng hận mình như cầm thú, lại đi yêu em…”. còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o. r. g
Y Đằng Triết xé rách quần áo trên người tôi, không hề dạo đầu đã xuyên thẳng vào: “Anh hận em, Triều Tịch. Anh hận em”.
Đâu đớn. Cơ thể như không còn là của mình nữa. Tại sao muốn khóc cũng không thể phát ra được âm thanh nào thế này? Y Đằng Triết từ từ dịu dàng hơn, cẩn thận hôn lên mặt tôi: “Xin lỗi, Triều Tịch, anh xin lỗi…”.
Anh ta dịu dàng, chậm rãi ra vào cơ thể tôi. Tay của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve bên ngực tôi, nơi có vết thương anh ta đã gây ra. Anh ta không hề xử lý vết thương, cơn cuồng bạo vừa qua lại khiến nó nứt toạc, chậm rãi chảy máu. Sự đau đớn hòa lẫn với nỗi khổ dưới hạ thể biến mọi thứ thành một cuộc hoan ái điên cuồng.
Tôi biết anh ta đang tỷ mỷ lắng nghe hô hấp rối loạn của tôi, nhìn làn da ửng đỏ của tôi. Biết tôi và anh ta không thể tự kiềm chế trong cơn hoan ái này.
Y Đằng Triết ôm chặt lấy tôi. Toàn là hơi thở của anh ta. Hơi thở của anh ta. Tại sao ngay cả phản kháng cũng không thể? Cơ thể trầm luân, tâm can tuyệt vọng.
Tôi thật sự cảm thấy, so với chết còn đau khổ hơn…