Hoan ái qua đi, Hồng Diệp cả người xụi lơ ở trong lòng người yêu.
Cô thở dài, quan sát biểu tình khuôn mặt anh, sau khi ăn no, vẫn còn có điều nghi ngờ.
“Em có thể nói cho anh biết, vừa rồi em đang phiền não điều gì vậy?" Sau khi nhìn chăm chú Tư Đồ Tĩnh, cô gái nhỏ mới thả lỏng tâm tư, lại nâng mắt tìm kiếm câu trả lời.
“Vâng......" Chần chờ một chút, Hồng Diệp mới chậm rãi mở miệng, "Từ nay về sau có chuyện gì, anh có thể nói cho em biết đầu tiên không?"
"Bạn gái đương nhiên là có quyền được ưu tiên!" Tư Đồ Tĩnh mặc dù chỉ đáp một lời, nhưng thông minh còn hỏi lại " Ví dụ như chuyện gì nào? Sẽ không phải là chuyện khi nào anh rời giường, trước khi ngủ thường làm gì, đều phải xin phép em sao? Như vậy em sẽ rất mệt nha!"
“Khi các bạn gái trước tới tìm...... chuyện giữa anh và mấy cô gái đó....."
Không đợi Hồng Diệp nói xong, Tư Đồ Tĩnh đã chặn lời cô "Tiểu Diệp Tử, em nghe ai nói về chuyện trước kia của anh? Có nghi vấn thì hỏi trước với anh, chứ không nên để ở trong lòng. Như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."
Hồng Diệp im lặng nhìn anh nhìn trân trối, đối với bạn trai thông minh nhanh nhẹn như vậy cô không phản bác được gì.
“Em nói xem! Anh là bạn trai của em, có chuyện gì hẳn là phải nói cho anh biết đầu tiên." Khôn khéo như Tư Đồ Tĩnh, tuyệt đối truy cứu việc này tới cùng không buông tha cho cô.
"Không phải như vậy, em không có nghe mấy cô đó nói?" Hồng Diệp trợn mắt, thật là một lời khó nói hết.
"Là ba mẹ em đối với việc chúng ta quen nhau có ý kiến?" Tư Đồ Tĩnh phán đoán nguyên nhân việc này, đã bắt đến ngọn nguồn tai họa.
Dùng tay che miệng lại, Hồng Diệp dùng trầm mặc thay lời đồng ý.
“Bên kia đã bắt đầu châm ngòi rồi ư?" Tư Đồ Tĩnh trên khóe miệng nhếch lên, đối với việc chuyện cũ bị truy ra cũng không cảm thấy quá giật mình. Nếu anh là cha mẹ của cô, chuyện sẽ chỉ sợ sẽ rất nhiều......
Chỉ sợ Lâm Nghi Trinh khi lật xem lịch sử tình trường của anh, thì miệng sẽ sùi cả bọt mép?
Mà khi nhìn đến cô gái nhỏ trong lòng không có ý muốn quay về Nhật Bản, nguyên nhân chỉ có một: Cô không muốn trở về!
Xem ra, cô thương yêu anh rất thật lòng.
Tư Đồ Tĩnh yên lặng, trong lòng suy nghĩ nên làm cách nào để ứng phó với tình huống trước mắt......
"Không nên trách bà, mẹ chỉ là quá yêu em." Hồng Diệp lắc lắc cổ tay anh, cầu xin.
"Đồ ngốc!" Hôn nhẹ lên trán của cô, Tư Đồ Tĩnh đối với cô cam đoan, "Nếu có bạn gái cũ đến tìm, người đầu tiên anh nói chính là em."
“Anh thật tốt! Em rất yêu anh!" Nép chặt trong lồng ngực anh, Hồng Diệp nhẹ giọng nỉ non.
"Không nên khách khí. Anh mới phải cám ơn em đã tin tưởng anh, còn mật báo nữa chứ." Khóe môi của anh trên tóc cô di động, thoảng nghe mùi hương trên mái tóc của cô.
Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, dựa sát khi hắn trong ngực, lắng nghe tim đậpcủa hắn, trên má ửng hồng.
Cho tới bây giờ cô mới cảm thấy mình thật hạnh phúc...... Ở thời khắc này, cô cảm giác mình đã quá thỏa mãn.