Vào buổi tối Chủ nhật, cha mẹ đều ra ngoài tham gia tiệc tối, trong nhà chỉ còn lại cô con gái một nhìn theo bọn họ hờn dỗi ── Hồng Diệp đang giữ nhà.
"Nếu làm xong việc, bà cũng có thể về nhà." Hồng Diệp dùng Nhật ngữ cùng quản gia tỏ vẻ quan tâm.
"Cũng tốt, phu nhân nói buổi tối trước mười giờ sẽ trở về, trước đó, xin tiểu thư chịu khó ở nhà một mình nha." Quản gia nhìn cô gái nhỏ hẳn là nên ở nhà rồi, bà bây giờ trở về, còn có thể theo các con tán gẫu, ăn hoa quả.
"Không thành vấn đề, tôi tự lo được. Bà đi nhanh đi!" Cô lộ ra chiêu bài ngọt ngào tươi cười, cùng quản gia vẫy tay.
“Nếu cô đói bụng......" Quản gia cho thấy rõ ràng sẽ rời đi.
"Tôi sẽ tới tủ lạnh tìm đại món gì đó. Tôi lớn rồi, có thể tự lo cho chính mình, không cần xem tôi như là tiểu hài tử nữa." Hồng Diệp nói tiếp, không cho quản gia nói xong.
"Ayyy!" Chỉ có con nít mới có thể nhắng nhít rằng mình đã lớn rồi......
Bà quản gia nhìn Hồng Diệp tính tình trẻ con, cũng không biết nên nói sao lại, lắc đầu, đem đồ đạc sắp xếp, chuẩn bị sẵn cả điểm tâm rồi nói cho cô biết, sau đó rời đi khỏi nhà Tá Đằng.
Trừng mắt nhìn bóng lưng quản gia, mãi đến lúc bóng bà chìm trong bóng đêm, Hồng Diệp mới cúi đầu hoan hô một tiếng, xông về phòng, nhanh chóng chạy đến phòng ngủ, bắt đầu lục tung.
Không biết xới tung trong bao lâu, còn không tìm được thứ cô muốn...... Nhưng trong phòng đã loạn thành một đống, rất giống cảnh bị kẻ trộm thăm dò.
"Tìm cái gì? Có muốn hay không mẹ giúp con tìm?" Lâm Nghi Trinh lành lạnh thanh âm lành lạnh từ sau lưng con gái vang lên.
"Mẹ!" Nghe được giọng của mẹ cô, Hồng Diệp nhanh chóng xoay người, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, rất không vui nên trừng mắt với bà.
"Chê mẹ trở về quá sớm hả?" Thở dài thật mạnh, Lâm Nghi Trinh nhìn con gái. Bà thật sự không biết nói sao đối với con gái đây......
"Ai u, con nào dám chê mẹ." Hồng Diệp vặn vẹo thân thể, chạy đến bên cạnh người: "Mẹ, đem hộ chiếu trả lại cho con đi."
Cô lục tung mà vẫn tìm không thấy. Không có hộ chiếu, cô có tiền cũng không có ích gì, tựa như đôi cánh đã bị tháo xuống, không thể bay đến bên cạnh Tư Đồ Tĩnh, không thực hiện được mơ ước lớn nhất của đời cô ──
Gả cho anh làm vợ, cùng sinh ra những đứa trẻ bụ bẫm!
"Theo mẹ nếu không có, chắc đã bị cha con lấy đi rồi." Lâm Nghi Trinh thản nhiên nói, bắt đầu dọn dẹp lại phòng cho gọn gàng.
"Mẹ!" Hồng Diệp mãnh liệt dậm chân, bắt đầu khóc thét lên. Nếu cô không nhanh trở về Đài Loan, sẽ không thể dự lễ khai giảng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng......
“Con để dành bớt khí lực đi! Cha con sẽ không để cho con quay về Đài Loan đâu." Bốn tháng tới nay, bà đã đem việc này nhắc đi nhắc lại với chồng không dưới mấy trăm lần, nói nào là con gái có yêu cầu gì, bà nên đáp ứng cái gì? Như vậy sẽ đem con gái làm hư mất.
Bà không nói gì nữa, để cho chồng tự lải nhải một mình, dù sao hai vợ chồng đều giống nhau là cưng chiều con gái, đợi khi làm hư cô rồi, mới thầm oán...... Ayy!
Đi theo phía sau mẹ, Hồng Diệp không ngừng kêu khóc, muốn lấy lại hộ chiếu của cô.
"Đưa con......" Sớm biết rằng cha mẹ của cô lấy đi hộ chiếu, cô sẽ không thể trở lại! Hại cô hiện tại gặp phải tình huống có nguy cơ bị chàng trai mình yêu mến vứt bỏ.
Việc kia sao được hoan nghênh, nam nữ gì cũng vậy, ai biết hiện tại có cô gái nào đang quấn quít bên anh hay không?
“Bà nội con nói nếu con không ở Nhật Bản học xong trung học, sẽ không xem con là người nhà Tá Đằng nữa!" Lâm Nghi Trinh đành phải lôi nghiêm khắc của bà ra dọa con, hy vọng có thể trấn an lại con gái đang bị tình yêu làm cho hôn mê đầu óc, làm con bé tìm về lý trí đã bị mất đi.
“Con có ở Nhật Bản bao lâu, bọn họ cũng không thích con thôi, thôi thì mẹ buông tha cho con và tình yêu của con đi?" Hồng Diệp mở miệng phản bác.
Nói không lại con gái, Lâm Nghi Trinh đau đầu cực kỳ. Bà tùy ý khoát tay, đem vấn đề ném cho ông xã "Dù sao hộ chiếu của con mẹ không có lấy! Con nên biết. Đi tìm cha con mà nói chuyện."
"Mẹ......" Hồng Diệp vặn vẹo thân hình, muốn khóc.
"Không nên gọi như vậy nữa, mẹ bị con biến thành cũng muốn khóc theo nè!" Lâm Nghi Trinh bị con gái rượu tình cảm lưu luyến làm xúc động đau lòng theo con gái
“Con thật đáng ghét ” Nghe thấy lời của mẫu thân, Hồng Diệp "Hic" một tiếng, xông về gian phòng của mình, khóc thống thiết.
"Ứ ừ, con không cần hai người giới thiệu bạn trai!"
Tiểu công chúa Hồng Diệp của họ, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, không ngừng phản đối việc cha mẹ an bài. Cô không muốn tham gia bữa tiệc tối có sắp đặt này!
Cô thật sự, tự mình đã tìm được chàng trai mình thích, cô không cần được giới thiệu chàng trai khác cho mình.
“Nên tập làm quen với nhiều người đi con, giao tiếp rộng cũng tốt. Chờ con nhìn thấy người hôm nay cha con giới thiệu, bọn họ đều có diện mạo tuấn tú, gia thế hiển hách, từng người đều rất có thực lực." Bước vào sảnh trước yến hội, Lâm Nghi Trinh sửa sang lại dung nhan cho con gái, muốn cho đối phương có ấn tượng tốt.
"Hừ! Bọn họ có điều kiện tốt cũng không liên quan tới mình......" Quyết chu lên cái miệng nhỏ nhắn, Hồng Diệp ở trong lòng phản bác.
Cô không tin có ai đó đẹp trai hơn A Tĩnh, còn có những người con trai kia...... Có tiền thì cứ mặc họ có tiền, cũng không phải chỉ họ có tiền, có gì đặc biệt hơn người khác? Bộ dạng đẹp trai một chút có ích lợi gì? Hai mươi năm sau còn không phải da mặt sẽ nhăn nheo, bụng to và đầu tóc bạc sao!
Tư Đồ Tĩnh có tướng mạo, có đầu óc thông minh, chính là một chàng trai tốt và hoàn mĩ! Không bao giờ sẽ có một chàng trai khác so với anh tốt hơn. Ba mẹ sẽ không biết!
Dù sao, cô cũng không hy vọng xa vời rằng bọn họ sẽ hiểu......
Một ngày nào đó, cô sẽ tìm được hộ chiếu của cô, có thể bay trở về Đài Loan cùng A Tĩnh gặp mặt, đến lúc đó đừng hòng cô sẽ quay về Nhật Bản nữa!
Hiện tại cô còn chưa tìm được hộ chiếu, trước hết cứ theo chân bọn họ đi ra ngoài giao tiếp, làm cho bọn họ nghĩ rằng cô đã hồi tâm chuyển ý...... Ayyy, cô cũng thật là tiểu gian trá.
"Hồng Diệp, tới đây một chút, cha muốn giới thiệu......" Tá Đằng Quan tiến vào hội trường, bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây tìm con gái.
“Con đang ở trong này!" Mang theo ví da, Hồng Diệp nũng nịu đi đến cạnh phụ thân.
“Con hôm nay nên ngoan ngoãn một chút...... Cha giới thiệu con với người này, con tuyệt đối sẽ thích!" Cha cô vỗ ngực cam đoan. Tá Đằng Quan đứng lên giới thiệu. Vì hạnh phúc cả đời con gái mình ông nguyện ý bất cứ giá nào.
“Con ngày nào mà không ngoan chứ?" Bị giam ở Nhật Bản, cô không ngoan cũng phải ngoan! Hồng Diệp ở trong lòng nhủ thầm.
Tá Đằng Quan nắm tay con gái, đem cô đưa đến trước mặt chàng trai kia để hai người nói chuyện, "Đến rồi đây, bác đem bảo bối của mình dẫn tới rồi."
Hồng Diệp cứ cố sống cố chết cúi đầu, nhìn xuống đôi giày da của chàng trai trước mặt với bộ vest trắng, không hề ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hừ! Mặc nguyên bộ vest màu trắng thì sao nào? Anh ta cho mình là bạch mã hoàng tử sao? Cũng không tự soi gương, xem chính mình có xứng hay không mặc nó...... Hồng Diệp ở trong lòng tự mắng thầm anh.
"Tá Đằng tiểu thư, chào cô." Chàng trai này mặc dù nói tiếng Nhật, nhưng giọng nói sao lại có chút quen thuộc......
"Hồng Diệp!" Tá Đằng Quan thanh âm có chút lo âu. Ông dùng tay thúc nhẹ con gái, muốn đem cô từ lơ đãng hồn phách gọi về.
“Xin chào." Hồng Diệp tâm không cam lòng, không muốn ngẩng đầu lên, nghe theo phụ thân giới thiệu mặc dù cảm thấy chán ghét mà vẫn phải chào hỏi, cũng lần đầu tiên nhìn đến đối phương thì đôi mắt chợt ngây ngốc đi.
"Đã lâu không gặp. Gần đây em có khỏe không?" Tư Đồ Tĩnh mỉm cười như trước, dùng tiếng Nhật lưu loát nói chuyện cùng Hồng Diệp.
"Đã lâu không gặp......" Hồng Diệp choáng váng, cũng chỉ đang trừng to mắt nhìn anh.
Anh làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Ba mẹ không phải rất ghét anh sao? Sao lại mang cô tới gặp anh?
Hồng Diệp trong lòng có vô số dấu chấm hỏi, chính là muốn hỏi rõ ràng, nhưng nén lại trong lòng để nhìn qua Tư Đồ Tĩnh. Tâm tình kích động.
"Nhìn thấy anh em không vui sao?" Nhìn đến cô Tư Đồ Tĩnh phong độ đĩnh đạc, vươn tay ra, tiếp nhận Tá Đằng Quan giao ra bảo bối của mình, mang cô đi vào sàn nhảy.
Tốt lắm! Rốt cục đã gặp được cô.
Tuy rằng Đài Loan đến Nhật Bản khoảng cách rất gần, đáp máy bay chỉ cần ba giờ, nhưng vì để được đi đến bên cô, tựa hồ bôn ba ngàn núi vạn khe......
Anh, rốt cục đã được cha mẹ Hồng Diệp chấp nhận cho ở bên cô.
"Sao anh lại tới đây?" Cô không thể tin được, cho là mình đang nằm mơ.
Hồng Diệp ngơ ngác giữa sàn nhảy, không đi theo hướng nào để mặc chàng trai dìu mình, lại vươn tay đánh chính mình một cái tát.
“Đau quá đi!" Cô cúi đầu kinh hô một tiếng. Quả nhiên là sự thật!
Đứng ở bên kia quan sát bọn họ bên nhau vợ chồng Tá Đằng Quan nhìn hành động của con gái mà giật nảy mình.
“Em sao lại đánh chính mình?" Tư Đồ Tĩnh cũng bị động tác của cô hù dọa, vội vàng nắm lấy cổ tay của cô, để cô không thể tiếp tục thương tổn chính mình.
“Em cho là mình đang nằm mơ thôi! Em không tìm thấy hộ chiếu, không thể quay về Đài Loan...... Em rất sợ anh cùng cô gái khác ở chung một chỗ, em sợ anh sẽ quên em......" Hồng Diệp cả người bổ nhào vào trên người anh, lên tiếng khóc lớn.
Tư Đồ Tĩnh ôm chặt lấy Hồng Diệp, cảm động đến nói không ra lời.
Hao hết thiên tân vạn khổ, đi đến bên cô, tất cả đều thật đáng giá!
“Em rất nhớ anh......" Bất chấp mình đang đứng trong bữa tiệc của doanh nhân, Hồng Diệp cảm xúc dâng trào, ở trong lòng người yêu khóc to.
Vợ chồng Tá Đằng Quan biết nguyên nhân con gái khóc lóc, họ đứng xa xa ở một bên, chăm chú nhìn con trẻ.
Cho tới bây giờ, biết con trai nhà Tư Đồ đối với con gái của mình chung tình, bọn họ mới chính thức đồng ý. Dù sao trong quá khứ nó có chiến tích rất huy hoàng, nhưng bây giờ đã thay đổi rất nhiều, cha mẹ cô mới có thể yên tâm đem con gái giao cho cái tên đào hoa này. Đấy là tấm lòng của cha mẹ!
"Không sao, nếu em không thể quay về Đài Loan, thì anh sẽ tới tìm em là được mà." Tâm tình mặc dù cũng đang kích động, nhưng khóe môi anh vẫn như trước lộ vẻ thản nhiên.
Anh mang Hồng Diệp đến chỗ khác tránh khỏi yến tiệc ồn ào, hai người bước ra ban công, bắt đầu lắng nghe cô thống khổ kể lể về nỗi buồn khi chia lìa mười tháng, cũng bắt đầu kể ra anh sao lại thỏa hiệp, đi cạnh Tá Đằng Quan.
Cái miệng nhỏ nhắn của Hồng Diệp khẽ cười, kinh ngạc nghe người yêu kể lại vất vả phải chứng tỏ mình để được vào nhà Tá Đằng, để đến bên cô.... Thật sự thực vất vả!
Tuy rằng, nhìn thấy anh xuất hiện ở trước mặt cô, cô thực kinh ngạc, cũng rất cảm động, nhưng trong lòng ngổn ngang tâm sự, trong lúc nhất thời thật sự không thể nói hết ra.
Không sao, đây mới là bắt đầu, ngày sau bọn họ còn có vô số thời gian ở bên nhau để hàn huyên tâm sự nữa mà......
~~~ Hết trọn bộ ~~~