Lúc Du Tân tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, cô phát hiện mình vẫn nằm trên giường, nhìn thời gian xong sợ bay hồn, vội vàng gọi điện cho Cao Duy.
Cao Duy vừa quay xong nội dung buổi sáng, người của ê-kíp chương trình đã đi ăn trưa, anh và Liêu Thần Hi về khách sạn thu dọn hành lý.
“Anh Duy! Chết em rồi!”
“Em tiêu rồi.” Cao Duy cố ý doạ cô, “Bọn anh về rồi, em tự trả phòng đi, nhớ bù tiền ở quá giờ, vé máy bay cũng tự trả, em lớn thế rồi mà vẫn còn làm lỡ dở việc như vây!”
“Hả?” Du Tân nháy mắt đã héo mỏn sức sống, “Anh Duy… Em làm gì có nhiều tiền như thế đâu… Lần trước, không phải anh bảo sẽ thưởng cho em à, có thể được ứng trước không?”
Cao Duy thấy cô bị doạ thật, cười lớn bảo “Đùa em đấy, sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Anh Duy sao lại giống Liêu Thần Hi rồi!” Du Tân nghe thấy mình không phải tốn tiền, lập tức sống lại, “Em mà gặp lại Tống Vũ chắc chắn sẽ băm vằm anh ta ra!”
“Giết người là phạm pháp, cứ nên không làm thì hơn, mau dọn đồ đi, sau đó tới tìm bọn anh, chúng ta không có thời gian ăn đâu, trước khi lên máy bay nhớ mua ít đồ ăn cho Liêu Thần Hi.”
“Đã rõ thưa đại nhân!” Cúp máy, Du Tân thần tốc thu dọn hành lý, dạo gần đây ngày nào cũng bận rộn bên chỗ Cao Duy, nghệ sĩ không ngủ ngon cô cũng không được yên giấc, lần này được ngủ một mạch lâu như vậy bỗng cảm thấy người nhẹ như én.
Ở nơi khác, Liêu Thần Hi ai oán than thở với Cao Duy “Quần bơi em mới mua không có đất dùng, bể bơi … bể bơi play còn chưa chơi được!”
Cao Duy nhìn thoáng qua cậu, từ sau lưng ôm lấy, cúi đầu nhìn quần bơi Liêu Thần Hi cầm trong tay “Tam giác?”
Anh thò tay cầm lấy, ướm thử trước người Liêu Thần Hi “Nghe giọng điệu này của em có vẻ rất tiếc nuối, hay là nhân lúc Du Tân chưa tới thì làm một nháy?”
“… Anh hâm à!” Liêu Thần Hi cướp lại quần bơi của mình nhét vào vali.
“Em thật sự chuẩn bị hành lý cho tuần trăng mật đấy à?” Cao Duy hôn cậu một chút, sau đó dọn đồ cùng cậu, “Lịch trình gấp quá, lại xảy ra nhiều chuyện nữa, phí cả cái bể bơi.”
“Đúng thật.” Liêu Thần Hi bĩu môi không vui, lần trước Cao Duy xóc lọ cho cậu trong bể bơi cậu còn không dám bắn, nghĩ tới tối về còn đi bơi, nhân tiện khoe quần bơi mới của cậu, kết quả thì hay rồi, đến cái thành bể bơi còn chưa sờ được.
“Đợi chừng nào em rảnh chúng ta sẽ quay lại.” Dọn dẹp hành lý xong, Cao Duy ngồi trên sô pha vỗ vỗ chân, “Qua đây cho anh sờ cái nào.”
“… Hâm à.” Tuy ngoài miêng nói vậy nhưng Liêu Thần Hi vẫn đi qua ngồi bên cạnh Cao Duy.
Cao Duy đưa tay sờ lên eo cậu bảo “Quay về nhớ tập gym, dáng người này của em… không có vóc dáng gì cả.”
Liêu Thần Hi nghe vậy đột nhiên bật dậy cầm gối tựa trên sô pha ụp lên mặt Cao Duy “Em không có vóc dáng còn làm anh say đắm như thế, dáng em mà đẹp anh còn có tâm tư đi làm sao? Em đang muốn tốt cho anh đấy!”
Náo loạn một hồi cũng tới giờ phải đi, Du Tân cũng tới nơi, mọi người lên xe ê-kíp chương trình chuẩn bị đến thẳng sân bay.
“Đạo diễn Ngô đi rồi ạ?” Du Tân hỏi.
“Anh ấy ăn cơm với ê-kíp chương trình xong là đi luôn rồi.” Liêu Thần Hi cúi đầu chơi game trên điện thoại thuận miệng trả lời.
“Ồ…” Thật ra Du Tân muốn hỏi chuyện tối hôm qua nhưng lại ngại không dám mở miệng.
“Tối hôm qua bọn anh chơi đấu địa chủ cả đêm.” Cao Duy mặt không biểu cảm lên tiếng, “Anh thua hai trăm, chừng nào em về nhớ trả lại cho anh.”
Du Tân gật đầu liên tục “Ok ok, nhưng mà… tại sao ạ?”
Cô chỉ nhớ sau khi mình trở lại khách sạn bắt đầu thấy mệt mỏi rã rời, lúc đó có người gõ cửa, kết quả người ngoài cửa lại là Tống Vũ, kẻ đó rõ là không biết xấu hổ, nói thẳng cho cô là vừa nãy đã bỏ thuốc ngủ vào nước của cô.
Du Tân muốn báo cảnh sát nhưng điện thoại bị Tống Vũ cướp mất, Tống Vũ nói sẽ không làm gì cô, nói gì mà lợi dụng gì đó, sau đó thì cô chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại quả thật không thấy có gì không thoải mái, sau đó thấy mảnh giấy Liêu Thần Hi để lại bảo cô chừng nào tỉnh thì gọi cho bọn cậu.
Tối đó xảy ra chuyện gì cô không rõ nhưng cảm giác không phải chuyện gì tốt lành cho lắm.
Bây giờ ở trên xe, Du Tân không tiện hỏi nhiều, quyết định đợi lúc về bỏ hai trăm mua “Lời giải đáp buổi đêm thần bí nơi Tam Á” của Cao Duy.
Fan tới đưa còn nhiều hơn so với lúc họ tới, Jeffrey không ở đây, một mình Du Tân không đỡ được đành nhờ bảo vệ.
Cao Duy trước sau che chở Liêu Thần Hi, Du Tân len lén trốn sau mấy anh bảo vệ bên cạnh.
Fans gửi tặng rất nhiều quà, đợi tới khi đăng kí trong lòng Liêu Thần Hi đã đầy quà fans tặng.
“Em kiệt sức rồi.” Liêu Thần Hi xụi lơ trên ghế, mồ hôi đầy đầu.
Cao Duy cầm giấy ăn lau mồ hôi cho cậu, sau đó cất hết số quà tặng kia vào một cái túi.
Anh cất đồ xong, điện thoại nhận được một tin nhắn.
Mở ra xem là Vu Tiêu gửi tới, anh đã xoá số điện thoại cậu ta và bạn bè wechat, đây là một tin nhắn từ số lạ.
[Em là Vu Tiêu, em về Mỹ, anh không cần lo em tìm anh nữa.
Tối hôm qua trong túi em có camera mini, chỉ cần anh mở miệng nói yêu em em sẽ có cách cướp anh khỏi Liêu Thần Hi, em ích kỉ lắm, nhất là khi biết mình sắp chết, trước khi chết cũng chỉ có chút chuyện như vậy.
Thật ra em đã phát bệnh, sốt cao không giảm, trốn khỏi bệnh viện tới đây, sau khi về thế nào Tiểu Hồng cũng sẽ mắng em nhưng cũng không sao.
Có chết lòng hay không đối với em không quan trọng lắm, dù sao cuộc đời em cũng tới điểm cuối rồi.
Anh mắng em dạy em những gì em đều nhớ kĩ, hy vọng kiếp sau có thể mang theo.
Không cần lo em sẽ làm gì ảnh hưởng tới danh dự của anh, hôm qua em ném camera xuống biển rồi, em không làm gì nữa, cũng sẽ không bảo Chu Tiểu Hồng làm, anh đừng giận chị ấy, đại khái là trừ anh ra chị ấy là người bị em hại thảm nhất.
Có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng có nói cũng không còn ý nghĩa chi nữa, em không thể chúc phúc cho anh và Liêu Thần Hi nhưng hi vọng sau này anh sẽ không gặp phải người như em.] Liêu Thần Hi thấy Cao Duy xem điện thoại không nói lời nào nên tò mò tới gần xem, vừa thấy dòng đầu tiên đã trợn trắng mắt ngồi lại vị trí của mình.
Cao Duy xem xong thở dài, tắt điện thoại.
“Anh ta đi rồi à?” Liêu Thần Hi vờ không có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng đã sớm mắng Vu Tiêu từ đầu đến chân một lượt.
“Đi rồi.”
Hai người nhận được tin tức của Vu Tiêu đã là hai tuần sau, tin tức là do Chu Tiểu Hồng gửi tới, báo với Cao Duy là Vu Tiêu đã đi rồi.
Tâm trạng Cao Duy không dao động quá nhiều, chỉ có hơi thổn thức.
Anh trơ mắt nhìn Vu Tiêu từ khi còn sống tới lúc héo mòn từng chút một, cuộc đời mấy chục năm của Vu Tiêu lúc này như được nhấn nút tua nhanh.
Quả thật cũng có hơi tiếc nuối, tiếc là không thử thay đổi người kia ngay từ khi bắt đâu, nếu như khi ấy anh không dung túng cậu ta thì ít nhất sẽ không có kết cục như bây giờ.
Liêu Thần Hi sau khi biết Vu Tiêu đã chết thì trầm mặc một lúc lâu, ngồi trên sô pha nhìn trộm Cao Duy, không dám nói chuyện với anh.
“Lén la lén lút làm cái gì đấy?” Cao Duy hỏi.
Liêu Thần Hi không biết tại sao, Vu Tiêu rất đáng ghét nhưng khi biết kẻ đó đã chết lại cảm thấy ông trời ra tay có hơi độc ác.
“Nếu anh khó chịu thì nói với em, hôm nay em không ghen.” Trong lòng Liêu Thần Hi rất không thoải mái, cậu tin Cao Duy nhất định còn khó chịu hơn so với cậu, dù sao cũng là người từng yêu.
Cao Duy nhìn Liêu Thần Hi, đứng dậy tới trước mặt cậu, nhéo má cậu “Không khó chịu, chỉ là cảm thấy hơi không chân thực.
Em khóc gì chứ?”
Mắt Liêu Thần Hi bỗng đỏ hoe nhưng vẫn còn tiếp tục vờ như không có chuyện gì “Em đang kích động, sau này anh ta không tới làm phiền anh nữa nên em vui!”
Cao Duy bất đắc dĩ ôm cậu nhẹ giọng dỗ dành, anh biết Liêu Thần Hi thiện lương, không chịu được chuyện sống chết nhưng dù đã chết cũng không thể khiến anh tha thứ cho những chuyện Vu Tiêu đã làm, sai chính là sai, chết cũng không bù đắp được.
Anh nghĩ, có lẽ đây chính là khác biệt lớn nhất giữa anh và Liêu Thần Hi, anh quá nhẫn tâm, Liêu Thần Hi lại quá lương thiện.
Người hiền lành trong cái giới này sẽ luôn chịu thiệt, sau này anh nhất định phải giúp Thần Hi cản hết những thứ đao thương cố gắng muốn làm tổn thương cậu.