Vương An An giống như bị sét đánh trúng, suýt nữa thì ngất xỉu.
Cô vội vàng lùi lại một bước, né tránh cái nắm tay của Cố Ngôn Chi.
Nhưng Cố Ngôn Chi không có chút tự giác nào, ngược lại càng tiến gần hơn, giọng nói dạt dào tình cảm: "Em là ‘ốc đảo’ của đời anh...."
Vương An An méo cả miệng.
Nếu đạp cho anh ta một cái thì hình như tội của Cố Ngôn Chi cũng không nặng đến mức ấy. Nhưng chỉ cần nói chuyện cùng Cố Ngôn Chi, Vương An An lại cảm thấy rất sởn da gà.
Vương An An thật sự không đối phó nổi với kiểu sến súa này. Cô vô cùng không có chí khí mà cầm đèn pin chạy lên nhà.
Mẹ cô thấy cô chạy giống như sắp chết đến nơi vậy, vội hỏi: "An An, con làm gì vậy, sao lại chạy giống như bị ma đuổi thế."
Vương An An nhăn mặt nói: "Đừng nói nữa, mẹ, đúng là con vừa gặp ma đấy, tên Cố Ngôn Chi kia bị ma nhập mất rồi, lại còn nói con là ‘ốc đảo’ trong tim anh ta nữa!".
Bà Vương không tin vào ma quỷ, liền đánh Vương An An một cái, rồi mắng cô: "Cái con bé này, bảo con tiễn người ta thôi mà sao lắm chuyện quá vậy, nói linh ta linh tinh..."
Vương An An cũng biết chuyện này rất kỳ lạ, cô ngẩn ngơ chạy về phòng ngủ, ngẩn người nhìn bức tường.
Sau khi buồn nôn qua đi, không biết vì sao đôi mắt của Cố Ngôn Chi lại chợt hiện lên trong đầu cô.
Dù thế nào thì cô vẫn cảm thấy Cố Ngôn Chi quá khoa trương, nhưng ánh mắt mang theo vẻ van nài kia lại khiến tim cô như bị bóp nghẹt.
Vương An An buồn bực nghĩ, chẳng lẽ vẻ tội nghiệp giống như chú cún kia của Cố Ngôn Chi đã khơi dậy tình thương của người mẹ trong cô!
Vương An An tưởng rằng sau khi mình bỏ chạy như vậy Cố Ngôn Chi sẽ không đến nữa. Nào biết ngày hôm sau, cũng vào tầm giờ đó, "Cố Ngôn Chi" lại tới.
Lần này anh ta cũng không đi tay không nữa mà ôm một con gấu bông to bự tới.
Vương An An vừa mở cửa ra đã giật mình.
Cố Ngôn Chi đỏ mặt đi vào, bộ dáng kia quả thật giống như cậu trai đang trải qua mối tình đầu vậy.
Nhà Vương An An được hai gian nhỏ khoảng m, đặt con gấu bông to như vậy vào phòng khách khiến cho Vương An An bỗng cảm thấy phòng khách trở nên chật trội hơn.
Ngay cả ba mẹ Vương An An cũng bất ngờ, đứng sững sờ trợn mắt nhìn Cố Ngôn Chi.
Cố Ngôn Chi vừa xấu hổ vừa kích động, mặt đỏ bừng, chăm chú nhìn Vương An An gần như không chớp mắt.
Lòng bàn tay Vương An An ứa ra mồ hôi lạnh. Không tài nào hiểu được sao một kẻ có xe Maybach như Cố Ngôn Chi lại cứ kiên quyết bám dính lấy cô.
Lần này cho dù ba mẹ Vương An An là kẻ ngốc cũng nhận ra có điều kỳ quái.
Trước bà Vương còn cười Vương An An suy nghĩ viển vông nhưng lần này lại mừng rỡ ra mặt. Cố Ngôn Chi này tuấn tú lịch sự lại giàu có, loại con rể như thế này có đốt đèn đi tìm cũng không ra.
Ba mẹ Vương An An lập tức kiếm cớ đi ra ngoài, nói trắng ra là tạo cơ hội cho hai người ở riêng.
Trong phòng lặng ngắt, Vương An An người thoải mái nhưng không ngu ngốc, ai thích hợp ai không thích hợp với mình, cô tự rõ.
Có tiền đúng là rất tốt, đi BMW, du thuyền rồi máy bay tư nhân, không cần làm việc cũng có thể nằm tiêu tiền xả láng, nghĩ tới đã thích rồi. Nhưng với điều kiện là cô phải thích cuộc sống như vậy. Dù sao cũng không phải kết hôn với tiền, đời người được mấy chục năm, tốt nhất vẫn nên tìm người mình thích thì hơn!
Huống chi luật pháp cũng đã nói rõ, tiền trước khi kết hôn là tài sản của đối phương, cô có được hưởng đâu.
Thừa dịp Cố Ngôn Chi còn chưa kịp mở miệng nói mấy lời sến súa kia, Vương An An vội vàng nói: "Tôi rất xin lỗi...."
Vốn Vương An An định gọi Cố Ngôn Chi, sau nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Cố Ngôn Chi, không biết sao lại đổi thành Uông Uông.
Đây là lần đầu tiên trong đời Vương An An nói những lời như thế này.
"Anh là người tốt, rất đẹp trai, lại có tiền.... Chẳng qua tôi và anh không thích hợp, tính cách cũng không...."
Vương An An cảm thấy nói như vậy không ổn lắm, vội khiêm tốn nói: "Hơn nữa, tôi cũng không dám trèo cao, điều kiện của anh quá tốt, hoàn cảnh sống của chúng ta không giống nhau, tôi không xứng với anh.... Anh xứng đáng tìm được một người tốt hơn...."
Sau khi Vương An An nói xong, vội len lén liếc mắt nhìn Cố Ngôn Chi. Cô cho là Cố Ngôn Chi nhất định sẽ có chút không vui, nhưng khi vừa nhìn thấy mặt Cố Ngôn Chi, Vương An An liền hoảng hốt.
Đôi mắt Cố Ngôn Chi thế mà đã đỏ hoe.
Trời ạ, có đến mức phải khóc không hả?
Cũng đâu phải chia tay hay thất tình, chỉ là.... Bị từ chối thôi mà....
Vương An An luống cuống tay chân đứng lên, quả thật cũng không biết nên khuyên Cố Ngôn Chi thế nào.
Một người đàn ông cao m, bởi vì tỏ tình bị từ chối mà khóc nhè ngay tại chỗ....
Anh ta không thấy mất mặt sao?
Cái này....
Đang lúc Vương An An không biết nên làm sao, Cố Ngôn Chi đã dùng giọng nói rất trầm khàn khàn nói: "Em không biết, em quan trọng như thế nào đối với anh đâu...."
Vương An An thật sự rất muốn phỉ nhổ một câu, ‘ông anh à, anh chưa gặp con gái bao giờ à....’
Chút chuyện cỏn con này cũng đáng để buồn sao?
Nhưng thấy nói như vậy quá lạnh lùng, Vương An An liền cúi đầu giống như mình vừa mắc lỗi.
Nhưng khi cúi đầu xuống, Vương An An bất chợt nhìn thấy bàn tay phải của Cố Ngôn Chi.
Ngón tay Cố Ngôn Chi rất đẹp, khớp xương rõ ràng, nhưng trên tay phải lại có một vết sẹo xấu xí.
Cô nhớ vết sẹo đó, ban đầu khi cô mới quen cậu bé ăn xin kia đã phát hiện tay phải cậu có một vết thương. Vì chuyện này mà Vương An An còn từng trộm lọ cồn i-ốt ở nhà, mang đến sát trùng vết thương cho cậu....
Không ngờ qua nhiều năm như vậy, vết sẹo đó không những không mất đi mà còn lớn dần theo bàn tay.
Có lẽ đã nhận ra tầm mắt của Vương An An, Cố Ngôn Chi cũng im lặng, hai người không ai nói gì.
Một lúc lâu sau, Cố Ngôn Chi bỗng nhúc nhích, anh ta vươn bàn tay phải ra, đưa tới trước mặt Vương An An.
Vương An An hơi bất ngờ.
Trái lại, Cố Ngôn Chi bình thản nói: "Còn nhớ rõ lúc em sát trùng vết thương cho anh...."
Những hình ảnh đó Vương An An vẫn nhớ rõ. Khi ấy trời rất lạnh, tay của cậu bé ăn xin đó lạnh như băng, sưng tấy đỏ lên, miệng vết thương còn mưng mủ. Cô nhìn mà sợ hết hồn, lúc bôi cồn i-ốt chỉ dám he hé mắt, sợ nhìn thấy thịt bị lộ ra....
Vì an ủi cậu bé đó, cô còn đặt tay mình vào tay cậu, để khi cậu cảm thấy đau, có thể bóp tay cô.
Nhưng cậu bé đó không hề bóp tay cô, đến cả lông mày cũng không nhíu một cái.
Đó là vẻ mặt vô cảm đến cực điểm. Khi đó cô còn nhỏ nên không hiểu, bây giờ nghĩ lại, Vương An An mới chợt cảm thấy ngay từ khi ấy Cố Ngôn Chi đã vô cảm với rất nhiều chuyện.
Dù cô cho anh ta ăn cái gì, anh ta cũng thờ ơ, người khác ném rác lên người anh ta, anh ta cũng không đoái hoài.
Không khóc, không buồn, cũng không cười.
Vương An An chợt thấy không thoải mái, khi cô gộp cậu bé ăn xin lúc trước cùng Cố Ngôn Chi trước mắt lại, cô chợt cảm thấy sự cự tuyệt của mình rất tàn nhẫn.
Vương An An nhìn tay phải của Cố Ngôn Chi, cô có thể cảm thấy ánh mắt Cố Ngôn Chi đang nhìn mình.
Cô có phần không dám nhìn Cố Ngôn Chi, trong lòng rối loạn, vội vàng ôm lấy con gấu bông to bự kia. Con gấu này rất đáng yêu, nhưng vóc dáng còn cao hơn cô.
Cô ôm gấu bông trong tay, vuốt ve nó.
Không khí thật không bình thường, nhưng Vương An An không biết ứng xử thế nào với loại tình huống như vậy. Cô không thể tiếp tục nói những lời cự tuyệt, chỉ mong Cố Ngôn Chi có thể chủ động rời đi.
Thật may là Cố Ngôn Chi không nói gì nữa, một lát sau liền đứng lên ra về.
Nhưng lúc đi, Cố Ngôn Chi lặng lẽ nhìn Vương An An.
Trong ánh mắt kia có vô số lời muốn nói, khiến Vương An An không dám ngẩng đầu.
Chờ sau khi tiễn Cố Ngôn Chi về, trong lòng Vương An An vẫn cảm thấy rất khó chịu, tựa như trẻ nhỏ đang làm sai, luôn cảm thấy có lỗi với người ta.
Cô thở dài, chán nản gọi điện thoại cho Diệp Song.
Nếu không phải Diệp Song biết Vương An An là người ăn nói thành thật, chắc hẳn anh sẽ cười ngửa tới ngửa lui. Anh chàng đi xe Maybach tỏ tình với Vương An An không thành, còn đau khổ khóc lóc. Ai mà tin?
Tin tức này quá khủng bố, quả thật có thể đưa lên trang đầu các báo rồi.
Vương An An nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này thật kỳ quái.
Cô vội vàng kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra, lần này Diệp Song cũng không cười, hơi nhíu mày. Anh hiểu vì sao Vương An An lại gọi điện thoại cho anh, bởi anh làm ở bệnh viện tâm thần.
Tuy là làm hành chính, không tiếp xúc nhiều với những chuyện thế này, nhưng ít ra anh cũng biết đại khái về hành vi của người bị bệnh.
Diệp Song cũng nói: “Tên Cố Ngôn Chi này không phải là bị tâm thần phân liệt chứ? Hành động như bị phân liệt vậy."
Vương An An cũng có cảm giác như vậy, gật đầu lia lịa nói, "Đúng, đúng, chính là cảm giác đó."
Nếu không sao cô lại không suy nghĩ mà thẳng thừng từ chối một người đàn ông ưu tú như vậy chứ. Thật sự là do Cố Ngôn Chi rất kỳ lạ.
Nhưng Diệp Song dù sao cũng chỉ làm hành chính, không thể phân tích cho Vương An An nghe.
Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Diệp Song chợt nhớ tới cái gì, liền nói với Vương An An: "Đúng rồi, lần trước không phải cậu nói muốn tìm Tống Vi Vi sao? Nói cô ta chơi cậu một vố không nhẹ, lần trước mình nhìn thấy cô ta ở chung cư Vân Hoa, nghe nói cô ta mua phòng ở đó.... Cô ta cũng mới mua một chiếc Audi đó.... Nếu cậu muốn tìm cô ta thì tìm xe là được...."
Vương An An lập tức hứng khởi.
Đây đúng là một tin tức vô cùng tốt, cô gần đây đang không có việc gì làm, muốn đi tìm Tống Vi Vi. Bây giờ nghe được tin này, cô lập tức lên tinh thần, Tống Vi Vi - cái đồ không biết xấu hổ, cô ta cho rằng mình chạy được sao?
Cô nhất định phải tìm con quỷ nhỏ đó, cho cô ta biết sự lợi hại của cô.
Vương An An cũng không để ý đến chuyện của Cố Ngôn Chi nữa. Sau khi tan việc cô cũng không có chuyện gì làm, định đến chung cư Vân Hoa bắt Tống Vi Vi.
Chung cư Vân Hoa này là một chung cư hạng sang, cứ nghĩ đến chuyện bây giờ gia đình Tống Vi Vi có xe còn được ở trong chung cư sang trọng, Vương An An lại cảm thấy giận dữ. Nói đến gia đình Tống Vi Vi, ba cô ta chẳng qua chỉ là chân chạy vặt tại một nhà xưởng, mẹ cô ta cũng chỉ là một nhân viên bán hàng, có thể có tiền mua nhà mua xe không phải đều dựa vào tiền Cố Ngôn Chi trả ơn sao....
Tống Vi Vi lại càng thần kỳ hơn, học tập không tốt nhưng cấp nào cũng được vào trường chuyên, thi cao đẳng cũng không đỗ nhưng lại được học ở học viện nghệ thuật, sau khi tốt nghiệp còn được giữ lại làm giảng viên....
Lại nhớ tới lúc nhà họ Tống khiêu khích nhà bọn họ, không có việc gì thì khoe khoang trước mặt ba mẹ cô. Tống Vi Vi lại càng vênh váo hống hách hơn. Vương An An rất muốn đánh cho nhà họ Tống này một trận!
Cũng may, Vương An An đợi không tới mười phút, đã nhìn thấy Tống Vi Vi lái xe tới.
Vương An An lập tức xông tới cản xe của Tống Vi Vi lại.
Chắc chắn là do Tống Vi Vi có tật giật mình, vừa nhìn thấy Vương An An cản trước mặt mình liền núp ở trong xe không dám ra ngoài.
Vương An An tức giận gõ cửa sổ xe Tống Vi Vi.
Gõ đến mức tay đã bắt đầu đỏ, Tống Vi Vi mới mở cửa xe, đi xuống.
Tống Vi Vi và Vương An An là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Mặc dù hai người cùng nhau lớn lên ở cùng khu, nhưng Vương An An không chịu nổi dáng vẻ vênh váo, luôn tỏ ra thục nữ của Tống Vi Vi.
So với Vương An An mặc quần áo thoải mái đạp xe đạp, quả thật chính là một nha đầu gác cổng.
Nhưng khí thế của Vương An An cũng không yếu, vừa nhìn thấy Tống Vi Vi đi ra, liền chỉ tay vào mặt cô ta mắng: "Tống Vi Vi, bây giờ cô mới chịu xuất hiện, cô không biết xấu hổ à, năm đó cô đã cứu Cố Ngôn Chi ư, sao lại nhận ơn huệ của người ta...."
Vương An An nghĩ sau khi mình nói xong, Tống Vi Vi cho dù không nói lời xin lỗi cũng nên cúi đầu nhận sai.
Thế nhưng Tống Vi Vi lại tỏ vẻ uất ức nói: "Bắt đầu từ khi tôi nhận sự giúp đỡ của nhà họ Cố, cô có biết tôi khổ cực thế nào không? Chỉ cần là Cố Ngôn Chi nói, tôi đều phải làm. Anh ấy bảo tôi học mỹ thuật, tôi phải đi học mỹ thuật. Anh ấy cho tôi học piano, tôi liền đi học piano. Còn cả khiêu vũ nữa. Rõ ràng tôi đã kín lịch rồi, nhưng chỉ cần anh ấy muốn tôi học, tôi đều làm theo lời anh ấy.... Đánh đàn đến mức mấy ngón tay sưng lên, tôi vẫn cố gắng kiên trì. Cậu biết bao nhiêu lần tôi vẽ đến mức muốn ói không? Nhưng vừa nghĩ tới, có một ngày anh ấy sẽ đến xem tôi vẽ, tôi lại cắn răng kiên trì .... Cậu có biết vất vả mà tôi phải chịu không? Tôi cố gắng như vậy, anh ấy gửi bưu thiếp cho tôi, tôi đều cẩn thận cất kỹ. Mỗi năm chỉ có mấy tấm, nhưng tôi lại xem nó như bảo bối, rảnh rỗi lại mang ra xem.... Tôi làm những thứ kia chính là hi vọng có thể trở thành người mà anh ấy muốn...."