Vũ Viên biết mình vẫn thích Kaven.
Nhưng cô cũng biết người mình thích chỉ là Kaven trong thế giới hư ảo, về phần Cù Bộ Ung chân thật, ngay từ lúc Vũ Tiệp nhìn thấy ảnh của anh, chính là của em ấy rồi.
Không có việc gì, không thèm để ý, hết thảy đã sớm làm thành thói quen của cô, người cá tính giống như anh ta mà đi làm quen với một cô gái trầm lặng và không có gì thú vị như cô, có lẽ mới thực sự không thích hợp!
Vừa bắt đầu có lẽ là sai lầm, là Vũ Tiệp lừa gạt Cù Bộ Ung nhưng chỉ cần có kết quả tốt, hoàn mỹ, vậy thì có quan hệ gì đây?
Quá trình không phải quan trọng nhất, kết quả mới là chân thật nhất.
“Ừ…….Chúc mừng em.”
Giọng nói của cô lạnh nhạt không nhìn ra một chút phản ứng nào.
“Chị, làm sao chị có bộ dạng này? Em muốn kết hôn đó! Cù Bộ Ung muốn kết hôn với em, chị nên cảm thấy vui mừng vì điều này chứ!”
Đối với thái độ của Vũ Viên, Vũ Tiệp hết sức bất mãn.
“Chị đang ghen tỵ với em sao? Có phải chị đang oán trách em cướp đi Cù Bộ Ung hay không?”
“Chị không có, hôm nay chị giúp thầy giáo Lâm dạy thay ba lớp, bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi, hơn nữa cổ họng đau đến nỗi chẳng nói ra tiếng nữa, em còn hy vọng chị trả lời với em như thế nào? Xin em tha cho chị đi, có được không?”
“Ai da, được rồi, được rồi, em là người có lỗi được không? Chỉ là chị như vậy cũng không đúng nha! Ít nhất nên vì em mà cảm thấy vui vẻ mới đúng .”
“Được, chị rất vui vẻ, như vậy được chưa?”
Cô lắc đầu, cảm giác mình mệt mỏi sắp co quắp xuống.
“Chị giúp thầy Lâm dạy thay, mấy hôm trước em có gặp thầy Lâm, anh ta nhận nhầm em thành chị……”
“Thị lực của anh ta không tốt cho lắm.” Vũ Viên ngồi ở trên ghế salon nói.
“Điều này em biết rõ, kiểu tóc của hai chúng ta hoàn toàn khác nhau, hơn nữa một người đeo mắt kính một người không đeo, thế nhưng anh ta vẫn nhận nhầm người! Em thực sự phục anh ta luôn.”
Nếu so sánh giữa cô với Vũ Viên thì Vũ Viên kém cô rất nhiều có được không? Như vậy không phải làm cô thấp đi sao.
“Không phải anh ta thích chị chứ? Em thấy vẻ mặt của anh ta là lạ…..”
“Không có đâu, bọn chị chỉ là đồng nghiệp thôi.”
Cô lắc đầu. Cá tính của thầy Lâm rất thật thà, một ngày nói với cô không đến mấy câu, cô với anh ta cũng không có đề tài gì để có thể nói chuyện.
“Ai nha, dầu gì chúng ta cũng là chị em, em có thể gả cho Cù Bộ Ung, có ba phần thành cũng được tính là công lao của chị, nếu không như vậy đi…. Em hỏi Bộ Ung một chút xem anh ta có bạn bè tương đối ưu tú hay không, giới thiệu cho hai người quen nhau, cho chị nếm thử một chút cảm giác khi làm quý phu nhân là như thế nào.”
“Cám ơn em, chị nghĩ chị không cần đâu.” Vũ Viên từ chối.
“Không muốn thì thôi vậy, tính em “Cầm mặt nóng đi dán mông lạnh” được không?” Vũ Tiệp rất không vui vẻ.
“Đúng rồi! Chị…. Mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến nhà chúng ta xin cưới, khi đó chị…..”
Đối với sự tồn tại của Vũ Viên, Vũ Tiệp vẫn có chút băn khoăn, dĩ nhiên cô vô cùng tin tưởng Cù Bộ Ung, sau khi cùng với cô lui tới thì tâm của anh ta bị cô khóa đến sít sao, không thể đi yêu người khác được.
Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ ngộ nhỡ, cô không thể để có bất kỳ nguy cơ nào xảy ra.
“Khi đó chị làm sao?”
“Em không hy vọng chị ở nhà, để tránh cho anh ta nghi ngờ.” Vũ Tiệp nói thẳng những gì mình nghĩ.
“Còn có……… Phiền chị nhìn hộ em cái này một chút, Bộ Ung hy vọng em giúp nghiên cứu chỗ cổ phiếu này, em muốn chọn vài loại cổ phiếu được đánh giá là tốt, anh ta muốn đầu tư lâu dài.”
“Chị không rảnh! Ở trường học, cuối kỳ tổ chức thi……..”
“Bận, bận….. Học sinh của chị làm sao so được với em? Bây giờ chị là như thế nào? Không muốn người em gái duy nhất này tốt có phải hay không……….”
Vũ Tiệp bất mãn, chỉ kém một bước nữa là cô có thể bước chân vào cửa nhà giàu rồi, tuyệt đối không thể gặp phải chuyện không may.
Nếu như bị phơi bày ra cũng phải là sau khi cô trở thành Cù thiếu phu nhân, khi đó cô đã ngồi vững ở vị trí này, Cù Bộ Ung cũng không thể làm gì được cô.
“Vũ Tiệp, làm sao em có thể không nói đạo lý như vậy? Chị thật sự rất bận. Nếu như chị không có bận như vậy thì đương nhiên không có vấn đề gì rồi, chị rất vui lòng…….”
Cô còn chưa nói hết liền thấy ba mẹ từ phòng ngủ đi ra, lập tức dừng những lời muốn nói lại.
“Vũ Tiệp! Làm sao vậy? Tại sao phải to tiếng với nhau, đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Lệnh quan tâm hỏi.
“Ba, mẹ…… Còn không phải là chị.” Vũ Tiệp uất ức dính vào bên cạnh cha mẹ làm nũng.
“Con và thiếu gia Cù thị lui tới, hai người cũng cảm thấy vui vẻ, đúng không? Có con rể là người có tiền, cuộc sống tương lai sau này sẽ phải nhờ con rể chăm sóc.”
“Cái này là đương nhiên, thế nào? Chuyện của các con có tiến triển gì rồi sao?”
Cha Lệnh cực kỳ vui vẻ, xuất thân bình dân như ông rất muốn làm thân quen với người có tiền, ở trước mặt bạn bè có thể diễu võ dương oai một phen.
“Đúng vậy, đang có tiến triển nha! Anh ta nói gần đây có thời gian thích hợp sẽ đến nhà chúng ta cầu hôn, con nghĩ, lễ vật cũng khoảng năm trăm vạn, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
“Như vậy rất tốt, rất tốt, làm sao lại không vui?” Mẹ Lệnh không hiểu hỏi.
“Ba mẹ hỏi chị một chút đi!” Lệnh Vũ Tiệp chanh chua nói.
“Hai người hỏi chị ấy xem mới vừa rồi con cầu xin chị như thế nào! Con muốn nhờ chị ấy giúp con xem một chút phần tài liệu này, chị ấy không muốn thì thôi đi, lại còn lấy cớ là cuối kỳ này học sinh thi, chị ấy không rảnh làm những chuyện này! Ba, mẹ……. Hai người nghĩ một chút đi, vất vả lắm con mới có thể gả cho Cù Bộ Ung! Nếu không làm được chút chuyện này thì chuyện gì cũng không thành, vậy làm sao đây!”
Xoa xao lấy hai cánh tay, Vũ Tiệp nói.
“Vũ Tiệp! Mới vừa rồi, chị……”
Vũ Viên rất muốn vì bản thân mình mà cãi lại, nhưng hai người đang có giấc mơ phát tài không nghe vào được câu nào.
“Giúp Vũ Tiệp xem một chút tài liệu để biết phải làm như thế nào? Mày là chị nên vì em mình làm một chút chuyện đi! Còn đứng ở đấy ngẩn người làm cái gì? Nếu như hôn sự này chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà thất bại, mày cứ chờ đó cho tao.” Cha Lệnh nghiêm nghị nói.
Vũ Viên biết! Từ nhỏ cha mẹ của cô rất cưng chiều người em gái miệng ngọt này. Cho dù Vũ Tiệp có làm sai cái gì, bọn họ cũng sẽ luôn bao che cho em ấy nên mới tạo cho em ấy loại cá tính kiêu căng này.
“Chị….. Chị sẽ giúp em xem chỗ tài liệu này, đây là lần cuối cùng, chị không hy vọng có lần tiếp theo.”
“Được, được.”
Cô mới không đem lời nói của Vũ Viên để trong lòng đâu! Quan tâm anh ta có nhờ lần sau hay không, chỉ cần Cù Bộ Ung muốn cô làm, cô sẽ đem toàn bộ đẩy cho Vũ Viên là được.
Chỉ cần lần này cô qua được chuyện này là tốt rồi, qua vui vẻ là được, đâu cần quan tâm Vũ Viên như thế nào! Bây giờ cô làm gì có tinh thần đi quan tâm chuyện của người khác, không phải sao?