Edit: Hamano Michiyo(Momo)
Vùng ngoại ô.
Tại một khu nhà xưởng bỏ hoang.
Hơn ba mươi tên con trai, vẻ ngoài chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, người nào cũng cầm trong tay một cây gậy sắt hoặc một cái côn nhị khúc, miệng nhai kẹo cao su, hình tượng bên ngoài trông có chút vô giáo dục song vẫn khá thống nhất, coi như là một tổ chức cũng có kỉ luật đi, đều mặc một chiếc áo in hình rồng hết sức sinh động.
Có bốn chữ đủ để hình dung về đám người này: Thanh niên sa ngã.
Nhưng cũng không nên xem thường đám người này.
Hiện tại bây giờ có một số thanh niên cũng chẳng phải là đóa hoa mềm mại của tổ quốc cần dân chúng khắp nơi ươm mầm chăm chút làm gì. Bước vào thời kỳ đầu phát dục sẽ vẫy tay nói cô em lại đây với anh nào, đến thời kỳ thứ hai sẽ cực kỳ thống nhất nghênh đón phong trào phá thai hàng loạt, các nhà nghiên cứu đã tiến hành vô số lần tham khảo và phân tích đối với hiện tượng này, cũng không hề có được kết quả thống nhất, nhưng mà xét đến cùng thì nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản: do thời thế đưa đẩy mà thôi.
Lại nói tiếp, tuy nhiên đấy cũng chỉ là sa ngã ở mức độ nhẹ.
Còn có một loại khác, khả năng sát thương lớn hơn rất nhiều.
Thời kỳ kháng chiến có một câu hát như thế này: “Chúng ta xông pha trong chiến trường bom đạn, vượt qua trận địa xe tăng đang bắn phá…”
Vốn dĩ câu hát dùng để hình dung về những chiến sĩ du kích trên tuyến đường sắt, nhưng không biết từ lúc nào mà nó đã bị một số người có tâm không tốt lợi dụng để tiến hành những hoạt động trộm cắp sai trái. Bọn họ có tổ chức, có kỷ luật, có bang phái, lập lời thề, huấn luyện đồng nhất, thưởng phạt rõ ràng, quản lí nghiêm ngặt. Nhờ vậy mà họ bồi dưỡng ra được những người có thân thủ rất cao, bản lĩnh mượn gió bẻ măng đã sớm luyện đến đẳng cấp cực kì thành thạo, khiến cho xã hội tổn thất vô cùng nhiều.
Chúng ta không thể phủ nhận một sự thực: tuổi trưởng thành là một trong những giai đoạn hết sức nguy hiểm.
Nhân sinh quan của bọn họ còn chưa được hình thành chính xác, sức trẻ cuồn cuộn, ra tay vô cùng tàn nhẫn, lại bởi vì không hiểu pháp luật nên nhiều lúc sẵn sàng vì anh em mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Tuy nhiên họ cũng không phải hoàn toàn chẳng biết chút gì về pháp luật, ít nhất vẫn hiểu rằng: “Chưa đủ tuổi thành niên thì pháp luật có thể khoan hồng”, thế nên càng không thèm kiêng nể bất cứ ai hết.
Mà hôm nay, đám thanh niên này đang vây quanh vị kiểm sát đã truy đuổi băng trộm cướp của bọn chúng được tròn hai tháng.
Chúng tạo thành một vòng vây xung quanh, ép hai người tiến dần vào nhà xưởng.
Bị vây giữa đám người là một nam và một nữ, từ quần áo đang mặc có thể đoán họ đến từ đồn kiểm sát, chính là kiểm sát trưởng.
Lại nói đến, cô kiểm sát kia có một gương mặt hết sức thanh tú, tóc dài chấm vai buộc lên thành đuôi ngựa, làn da không trang điểm, không son phấn càng thêm động lòng người, chỉ nhìn lướt qua vẻ ngoài thôi, mặc dù không có tư sắc khuynh thành diễn lệ nhưng rất thanh thuần và tinh khiết, quả thật giống hệt như những giai nhân bước ra từ trong tranh thủy mặc của vùng đất Giang Nam, dễ dàng khiến cánh đàn ông phải sinh ra ý muốn bảo vệ.
Nhưng hiện thực đã chứng minh một chân lý không thể thay đổi: vẻ ngoài của phụ nữ là thứ không đáng tin nhất.
Vị nữ kiểm sát trưởng này chính là một ví dụ điển hình vô cùng tốt.
Hơn ba mươi người đàn ông dám cả gan xông tới chiến đấu với một cô gái, nhất thời phạm ngay phải điều tối kỵ đầu tiên trong binh pháp của Mao chủ tịch: kiêu ngạo khinh địch.
Một tên có vẻ như đại ca dùng loại ánh mắt thèm nhỏ dãi đánh giá cô kiểm sát trưởng từ trên xuống dưới một lần, sau đó cười hì hì mở miệng: “Cô em kiểm sát này nhìn trông cũng rất xinh đấy…như vậy đi, ngoan ngoãn cùng mấy anh đây đi chơi mấy đêm, chúng ta liền cam đoan không làm em bị thương, thế nào?”
Vì muốn phối hợp với khí thế của đại ca, đám đàn em bên dưới không ngừng khua khoắng gậy gộc trong tay giống như đang im lặng cảnh cáo: chúng ta có vũ khí, vũ khí có thể chém chết người.
Đối mặt với sự trêu ghẹo và uy hiếp, nữ kiểm sát đang đứng giữa vòng vây kia không hề tức giận, cũng không hề sợ hãi, chỉ nhếch môi, ánh mắt quét về phía góc, nhàn nhạt lên tiếng: “Đồng nghiệp của tôi là bị các người đánh thành như vậy?”
Nhìn theo tầm mắt của cô có thể thấy, trong góc phòng có một người đang nằm, cũng mặc đồng phục kiểm sát, chính là cô gái đã tìm được nơi ẩn náu của bọn tội phạm và thông báo về cục.
Tên đại ca tà ác cười cợt: “Con nhóc kia muốn bắt tao sao? Nằm mơ! Ông đây ra lệnh cho mỗi người đánh nó một trận!”
Trong nháy mắt, Tịch Hướng Vãn liền nắm chặt bàn tay, những khớp xương hung hăng kêu răng rắc.
Một vị kiểm sát khác đang đứng phía sau, tên là Trình Lượng nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cô, trong lòng lập tức trầm xuống: không ổn, sợ rằng cô ấy đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi….
Mà ở hiện trường lúc này, tên đại ca đang học theo tiếng kêu kinh điển của kiểm sát, bắt đầu đếm ngược thời gian: “Tao đếm đến ba, cô em liền đi tới chỗ này. …”
Dưới tình huống như thế, kiểm sát Tịch sẽ làm như thế nào đây?
Kiên nhẫn khuyên bảo: “Mời anh phối hợp bỏ vũ khí xuống, đất nước này sẽ cho anh thêm một cơ hội làm người lần nữa”? Hay là học theo những người khác hào khí nói: “Bỏ vũ khí xuống! Anh có quyền giữ im lặng, mỗi một câu nói từ giờ phút này sẽ trở thành bằng chứng chống lại anh trước tòa!”?
NO!
Giờ khắc này, đối với Tịch Hướng Vãn mà nói, bắt giữ những kẻ vô liêm sỉ này lại đã không còn là chuyện quan trọng nữa rồi. Trọng điểm ở đây là: đồng nghiệp của cô đã bị đánh! Một cô gái chăm chỉ thiện lương như vậy, tốt nghiệp đại học xong liền đến cục kiểm sát làm việc, nhìn thấy những chú chó đi lạc sẽ ôm trở về nhà, ngày nghỉ phép còn không quên làm việc tốt, đó là một cô gái tốt sống theo gương Lôi Phong cỡ nào chứ! Đám vô liêm sỉ kia thế mà cũng xuống tay được! Hừ! Khinh cục kiểm sát bọn cô không có người nào hay sao?!
(Lôi Phong: Lôi Phong là một chiến sĩ Trung Quốc đã qua đời cách đây năm, là một tấm gương điển hình cho người không ngại làm việc tốt, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân.)
Trình Lượng vươn tay lau mồ hôi lạnh vương đầy trên trán. Anh không lo lắng cho Tịch Hướng Vãn, người đáng lo bây giờ phải là mấy cậu nhóc này mới đúng, nhất là cái kẻ ngu ngốc tự cho mình là đúng kia, nhưng dù sao cũng đều là trẻ chưa thành niên, ngộ nhỡ đánh chết thật thì làm sao bây giờ……
Kẻ tự cho là đúng kia vẫn còn đang đếm ngược: “…”
Trong tai nghe của hai người không ngừng truyền đến tiếng nói từ tổng bộ: “Kiểm sát Tịch, cô cần phải cố gắng giữ tỉnh táo, không được phép tự ý hành động, tôi lặp lại lần nữa, không được phép tự ý hành động. Chi viện sau ba phút nữa sẽ đến ngay lập tức, lặp lại lần nữa, ba phút nữa sẽ có mặt…”
Chữ “” cuối cùng còn chưa nói ra, Tịch Hướng Vãn đã “vèo” một cái vứt tai nghe đi.
Sau đó, mọi người ra tay….
Trình Lượng chỉ nhìn thấy cô hai tay đem hai tên côn đồ dễ dàng đánh ngã xuống đất, cướp lấy gậy sắt từ tay hắn, quay đầu nói với Trình Lượng: “Chém!”
Sau đó, cô liền thật sự chém.
Dưới ngòi bút của một nhân vật nổi tiếng thời xưa tên Cổ Long từng có một vị Tiểu Mã phẫn nộ, có khá nhiều điểm giống với bạn Tiểu Tịch gây rối này của chúng ta.
Cổ Long đã miêu tả Tiểu Mã như thế này: “Lúc anh ta nhìn người luôn luôn trông giống như đang muốn đánh nhau với họ vậy, hơn nữa anh thật sự tùy chỗ tùy lúc đánh nhau, vì thế có rất nhiều người gọi anh là Tiểu Mãn phẫn nộ.”
Mà bạn Tiểu Tịch gây rối này mặc dù nhìn bề ngoài vĩnh viễn có bộ dáng thanh thuần mềm mại như nước, hết sức nhu nhược, đến ngay cả cái tên “Hướng Vãn” cũng có một loại ý thơ thanh thản vô cùng. Nhưng trên thực tế, dùng cách của Cổ Long để hình dung thì bản chất của cô nàng Tịch Hướng Vãn này chính là: “Lúc cô nhìn người luôn luôn trông không giống vẻ sẽ đánh nhau với họ, song cô thật sự tùy chỗ tùy lúc đánh người.”
Vì thế, rất nhiều người gọi cô là Tiểu Tịch gây rối.
Chỉ nguyên cái cách cô đơn thuần nói với Trình Lượng cái chữ kia là đủ để nhìn ra người này có bao nhiêu quấy rối rồi.
Cô không giống những nhân vật trong phim hình sự ở chỗ đại lục, hùng hồn quát một tiếng: “Hành động!”, cũng không như những cảnh phim nơi đất cảng khí thế ngút trời, hét to một câu: “Tất cả cùng lên cho tôi!”, lại càng không giống với hình tượng đại hiệp trong phim cổ trang một lời thốt ra: “Đánh! Ya ya ya~~”
Cô chỉ nói một chữ: chém!
Lời ít mà ý nhiều.
Lại hành động mười phần mạnh mẽ.
Mấy đường hắc tuyến trên trán Trình Lượng “xoẹt” một tiếng đua nhau kéo xuống…
Tiếng tổng bộ không ngừng truyền ra trong tai nghe: “Kiểm sát Trình, mau ngăn cô ấy lại! Ngăn cô ấy lại!…”
Trình Lượng bất đắc dĩ cũng vứt tai nghe đi.
Có cách nào để ngăn cản được chứ? Một cô gái trẻ như Tịch Hướng Vãn cũng đã kêu một tiếng chém rồi, một người đàn ông như anh đương nhiên cũng chỉ còn cách…liều mình bồi quân tử mà thôi.
Thế là, một hồi hỗn chiến.
Người ngoài nhìn vào liền thấy, đây quả là một trận chiến gian khổ đúng nghĩa. Ba mươi chọi hai, kết quả vô cùng rõ ràng.
Nhưng mà sự thật đôi khi không hẳn là như vậy.
Không nói đến chuyện làm kiểm sát trưởng thì trước đó đều phải học qua khóa huấn luyện võ thuật nghiêm ngặt, chỉ nói về Tịch Hướng Vãn, người con gái vô địch kĩ năng PK ở viện kiểm sát. Kẻ gây rối này một khi đã ra tay thì mười cái đầu trâu cũng không kéo lại được, đánh nhau đủ ngoan, đủ chuẩn.
Tịch Hướng Vãn mặc dù là một cán bộ nhà nước, một kiểm sát nhân dân, cảnh giới đạo đức bình thường cũng rất cao, thế nhưng một khi đã bị trêu tới mức không ra tay không được thì mọi tinh thần trách nhiệm vĩ đại như “bảo hộ đóa hoa của tổ quốc là trách nhiệm của tôi” đều quên sạch, cả đầu đều chỉ toàn suy nghĩ “Tiến lên! Người của chị đây mà các người cũng dám đánh! Muốn, tìm, chết, à!”, một ý niệm thập phần vi phạm đạo đức người kiểm sát. Vì thế, kiểm sát trưởng Tịch một khi đã đấu võ, mặc dù chỉ có một mình nhưng cách thức chém người lại như đang có một trăm người anh em hỗ trợ phía sau vậy, khí thế hết sức hào hùng.
Lại nhìn đến bên này.
Hơn ba mươi tên côn đồ mặc dù cũng kêu “ya ya ya” như sói, tiến lên chém lung tung một hồi nhưng đều là võ mèo cào, không có chút chiêu thức nào hết. Bọn chúng là băng đảng nào cơ chứ? Một đám trộm cướp mà thôi! Cũng chẳng phải đội ngũ sát thủ tanh máu, bình thường cần mẫn luyện tập cho đến khi thân thủ linh hoạt gì, không có sức mạnh, không có kinh nghiệm chiến đấu, thế nên gần như là người người ôm theo tư tưởng bảo thủ “trước tự bảo vệ mình, sau đánh lại người ta” để xông vào, nắm đấm không dám vung ra, thực lực tổn hại rất lớn.
Bỗng thấy cô kiểm sát này thật sự đánh rất hăng, ba mươi mấy cậu thanh niên nhất thời luống cuống, vừa đếm ngược thời gian còn lại vừa đổ mồ hôi đầm đìa trốn ở phía sau, âm thầm kêu khổ: Chị hai à! Chúng em chỉ đánh bị thương có một người anh em của chị mà hôi, chị liền đánh chết ba mươi mấy người của bọn này, có công bằng không cơ chứ! Rốt cuộc chị là thổ phỉ hay bọn này mới là thổ phỉ đây?!
Trình Lượng đánh ngã hai tên côn đồ xuống đất, đồng thời đưa mắt quét về phía Tịch Hướng Vãn, chỉ thấy cô gái này an toàn đứng giữa năm sáu người, thân thủ vô cùng đẹp, một tiếng hô lên, gậy sắt trong tay lập tức lao tới bộ vị yếu ớt nhất trên người đàn ông. Trình Lượng nhìn cô một đường xông tới, trên mặt đất liên tiếp có những người ôm theo “cậu em nhỏ” của mình ngã xuống gào khóc kêu ầm ĩ.
Trình Lượng co quắp khóe miệng, âm thầm cảm thấy may mắn vì trước nay chưa từng trêu chọc đến cô gái này…
Đánh nhau cũng giống như yêu đương, đều làm cho adrenalin của người ta tăng vọt trong nháy mắt. Trình Lượng vô cùng chắc chắn, cô nàng Tịch Hướng Vãn này hiện tại cảm thấy tâm tình tốt vô cùng.
Ba phút sau, khi đội chi viện của cục kiểm sát đi tới hiện trường trợ giúp thì chỉ thấy hình ảnh hơn ba mươi cậu thanh niên phạm tội đang nằm trên mặt đất gào khóc kêu đau và xin tha.
Khóe miệng của lão Lý kiểm sát trưởng co quắp lại: biết ngay là con nhóc Tịch Hướng Vãn kia sẽ không nhịn được mà…
Hai vị bác sĩ đi theo liền bước lên phía trước giúp hai người kiểm sát băng bó lại vết thương sau trận chiến đấu.
Kiểm sát trưởng vô cùng giận dữ, đi tới trước xe cấp cứu mắng cho cô nhóc họ Tịch kia một trận: “Người vứt tai nghe trước là cô đúng không?! Động thủ đánh người ta trước cũng là cô đúng không?! Không nghe lời cấp trên, không làm theo mệnh lệnh, cô đang muốn tạo phản đấy à?!”
Kiểm sát Tịch không hề cãi lại, chỉ tay về phía người đồng nghiệp vừa được đưa lên xe cứu thương, bĩu môi nói: “Cấp dưới của tôi bị đánh thành như vậy, tôi nhịn không được.”
Đồng chí lão Lý thở dốc: “Cô nhịn không được?! Thân là kiểm sát trưởng mà lại dám nói mình nhịn không được sao?”
Thế nếu như có người đào phần mộ tổ tiên nhà cô lên thì sao? Có phải cô cũng muốn cùng người ta đồng quy vu tận hay không?
(đồng quy vu tận: kéo nhau chết cùng)
…Ừm, cô nàng Tịch Hướng Vãn này có khả năng thực sự sẽ làm như vậy.
“Cô ấy nhịn được”
Trình Lượng bước tới cười với ngài kiểm sát: “Hướng Vãn chưa dùng đến súng, cô ấy kỳ thực có thể nhịn được.”
Kiểm sát trưởng nhất thời liền im bặt.
Cô quả thực là nhịn được.
Nếu như cô thật sự nhịn không nổi nữa, cô sẽ nổ súng, làm sao lại đi ngu ngốc dùng mấy cái gậy gỗ để đánh nhau với mấy kẻ kia chứ. Ra tay đánh đấm một hồi chẳng qua cũng vì muốn xả giận cho anh em mà thôi.
Thật là, thời đại này rồi mà vẫn còn có người đơn thuần lại nhiệt huyết như vậy.
Kiểm sát trưởng lau mặt một cái, hơi cứng người, chỉ có thể tiếp tục lải nhải cằn nhằn mấy câu, nhưng khí thế rõ ràng không còn hung hãn như khi nãy: “Cô nói đi, đường đường là kiểm sát trưởng lại đi dùng gậy đánh nhau với người ta, tuy nó không được tốt cho lắm nhưng dao cùn vẫn có thể chém chết được người cơ mà! Nếu nhỡ xảy ra chuyện thật thì biết làm sao bây giờ…”
Kiểm sát Tịch hoàn toàn bình tĩnh, bĩu môi nói: “Chỉ bằng cái loại tay ngang như bọn này, tôi sao có thể xảy ra chuyện được…”
“Tôi không phải lo lắng cho cô!” Kiểm sát trưởng đen mặt. “Cô chém người hăng hái như vậy, ngộ nhỡ làm họ bị thương thì biết làm thế nào chứ?!”
“…”
Khóe miệng Tịch Hướng Vãn hơi co quắp lại: “Lão đại…” Ông ta hóa ra đang lo lắng cho cái đám vô liêm sỉ kia sao?
Lúc mọi người vẫn còn đang đấu khẩu không thôi, có một vài chiếc xe cao cấp sang trọng mang rèm che từ phía xa phi nhanh đến.
Từ biển số cũng có thể nhìn thấy được, đó là xe của chính phủ.
Từ trên xe có vài người bước xuống, dẫn đầu là một người đàn ông ước chừng năm mươi tuổi, hơi béo, mặc tây trang phẳng phiu, giọng điệu mười phần quan chức, nhìn thoáng qua vẻ ngoài thì thấy rất có phong thái của một quan viên cao cấp chính phủ.
Lai lịch của người này không nhỏ, chính xác mà nói thì hẳn là rất lớn, bởi vì ngay cả kiểm sát trưởng cũng phải tiến lên nghênh đón.
Vị quan lớn này lại không hề để tâm đến bất kì ai, một đường đi thẳng tới chỗ Tịch Hướng Vãn, vẻ mặt thoáng cái trở nên ai oán.
“Tịch tiểu thư của tôi ơi, đừng tiếp tục dọa người như vậy nữa có được không…Nếu nhỡ cô gặp phải chuyện gì không may thì tôi làm thế nào ăn nói được với Đường tổng bây giờ?!”
Đường tổng.
Nghe thấy ba chữ này, trong mắt cô thoáng chút thất thần.
Một giây sau, Tịch Hướng Vãn liền thu lại những suy nghĩ lung tung không cần thiết, hiểu rõ ông ta đang lo lắng điều gì, cô chỉ cười khẽ nói: “Anh ấy đi Mỹ làm việc, hai tuần sau mới trở về, đến lúc đó thì chút vết thương nhỏ này của tôi cũng đã sớm khỏi rồi, anh ấy sẽ không biết được đâu.”
Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán, nói như trút được gánh nặng: “Như vậy, như vậy…” Cuối cùng, lại lúng túng giải thích thêm: “Cô cũng biết Đường tổng vừa mới đồng ý đầu tư vào các hạng mục then chốt của chúng tôi, nếu ngài ấy nuốt lời thì chúng tôi sẽ rất khó làm ăn về sau…”
Mặc dù xưa nay không thích người làm sếp nhưng lúc này nhìn thấy bộ dáng kinh sợ của ông lớn kia, Tịch Hướng Vãn có cảm giác như vừa tìm được tri kỷ của mình vậy.
Sếp lớn à, không chỉ mình ngài sợ người đàn ông kia đâu, cô kỳ thật cũng rất sợ anh ta a…
Tục ngữ nói thật hay, sợ điều gì sẽ gặp ngay điều đó, đây quả thực rất có đạo lý.
Những người đang đứng ở đây đều không hề biết, ngay lúc đó, một chiếc chở tổng giám đốc ngân hàng đầu tư lớn nhất Đông Nam Á vừa vững vàng đáp xuống sân bay thành phố này.
Tác giả có lời muốn nói: có phúc cùng hưởng, có hố cùng hóng, tiền lên ba nghìn, phá tài a phát tài ~~~~~>______
Hôm nay cách nhà của tôi không xa có người đánh nhau, tôi chạy như bay ra để nhìn, sau khi xem xong lại chạy như bay về nhà gõ một lèo hơn bốn ngàn chữ. Đánh nhau cũng như yêu đương vậy, tâm huyết dâng trào, tôi đột nhiên lại thích ẩu đả rồi… 囧
Momo cũng có lời muốn nói: Mình lại ham (đào) hố rồi TT_______TT