“Hai ngày sau phải nhớ chỗ bôi thuốc không được để dính nước, nhiễm trùng sẽ rất phiền toái.”
“Ừm, em biết.”
Đường Thần Duệ thu dọn lại hòm thuốc, vừa nhấc mắt lên đã thấy Tịch Hướng Vãn xoa xoa cái bụng đói của mình, vội vàng vươn tay về phía miếng cánh gà bị gặm dở ban nãy.
Đường Thần Duệ bước tới, không nói hai lời lập tức đem toàn bộ thùng KFC kia ném vào thùng rác.
“Loại vật này từ lần sau không cho phép ăn nữa.”
“!!!” Hướng Vãn ảo não quay đầu nhìn anh: “Em phải dùng bảy mươi tám đồng tiền để mua đấy!” Nó vừa tăng giá mà!
Đường Thần Duệ dùng loại tư thái đứng từ trên cao nhìn xuống phía cô, sau đó quay người cầm lấy hộp bánh chocolate mousse vừa mới mua kia, chậm rãi đi tới đặt ở trước mặt Tịch Hướng Vãn.
“…” Hướng Vãn mở ra nhìn, vui mừng hỏi: “Cho em sao?”
Đây không phải là lời nói vô nghĩa à, cả cái nhà này kẻ thích ăn chocolate cũng chỉ có mình cô mà thôi, anh và thỏ con không thích ăn cái đó.
Đường Thần Duệ đi tới quầy bar rót cho mình một chén nước đá, điệu bộ thanh thản, nhìn thấy cô đang vui mừng cắm đầu vào ăn, anh liền khó có lúc tốt bụng không đi dọa cô nữa, cầm cái cốc thủy tinh đi vào nhà bếp.
Phía sau lưng truyền đến tiếng nói mơ hồ không rõ của Tịch Hướng Vãn: “Anh còn mua cả một túi lớn bánh bích qui loại nhỏ đúng không? Em vừa thấy trên bàn ăn, bánh quy nhỏ đủ loại màu sắc ấy.” Ừm, Đường Thần Duệ mua đồ, trên nhãn hiệu toàn là tiếng Đức, cô đọc không hiểu nhưng ngốc cũng biết đó là hàng cao cấp.
Ngụ ý là: cô có thể ăn không?
Đường Thần Duệ đối với loại chuyện nhỏ nhặt này luôn không hề bận tâm, liền “Ừ” một tiếng xem như trả lời.
Hướng Vãn cầm một nắm bánh bích qui loại nhỏ bỏ vào trong miệng, nhai rồi nuốt xuống xong lại cầm một cái lên ăn từ từ.
Vừa ăn, cô vừa đề nghị: “Đường Thần Duệ, bánh bích qui loại này không tồi đâu, nhưng em không thích vị hành, lần sau anh mua vị socola được không?”
Đường Thần Duệ ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, giọng nói lo lắng truyền ra từ nhà bếp.
“Đấy là thức ăn cho thỏ.”
Hướng Vãn: “………”
Ngồi trên bàn ăn hết bánh ngọt xong, Hướng Vãn sờ sờ bụng, cô vẫn còn chưa ăn no nha, đang chuẩn bị đi tới nhà bếp tìm xem có gì ăn được không thì nhìn thấy Đường Thần Duệ bưng một chén cháo hải sản bước ra.
Đặt cháo ở trước mặt cô, mặc dù bận nhưng anh vẫn ung dung đứng ở một bên nhắc nhở: “Đi rửa tay, ăn cháo.”
“Vậy còn anh? Anh đã ăn tối hay chưa? Có muốn cùng ăn hay không?” Hướng Vãn đứng lên đi rửa tay.
Rửa tay xong quay lại, cô liền thấy Đường Thần Duệ đang nhàn nhã tựa vào bàn ăn, cầm cốc nước đá trong tay không nhanh không chậm uống, ngậm trong miệng rồi lại nuốt xuống, yết hầu anh phát ra một tiếng động rất thấp nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại đặc biệt mê người.
Thấy cô đã trở về, anh mới hời hợt đáp lại: “Sai múi giờ, anh không có khẩu vị.”
“À…”
Hướng Vãn lục soát cả bụng mà cũng chẳng nghĩ thêm được cái từ gì để nói nữa, thế là đành gãi đầu, ngồi xuống ăn cháo.
Đường Thần Duệ đang ngồi ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”
“Ừm…” Hướng Vãn nuốt một thìa cháo xuống, liếm môi trả lời: “Hai mươi sáu.”
Đường Thần Duệ cong môi, uống một hớp nước, thuận miệng hỏi tiếp một câu: “Em có biết bình thường, một cô gái hai mươi sáu tuổi sẽ có vẻ ngoài như thế nào hay không?”
Hướng Vãn đau đầu, cô hoài nghi không biết có phải Đường Thần Duệ đi một chuyến đến tiếp xúc với chủ nghĩa đế quốc ở Mĩ liền chẳng những sai múi giờ còn sai lệch cả đầu óc hay không nữa!
Thấy anh vẫn đang đợi mình trả lời, Hướng Vãn vội vàng phối hợp lắc lắc đầu: “Không biết.”
Đường Thần Duệ kéo dài giọng nói: “Đi dạo phố, mua sắm, nói chuyện yêu đương. Phong hoa tuyết nguyệt, trước hoa dưới trăng, ăn uống cẩn thận, dùng tuổi thanh xuân để đổi lấy tương lai tươi sáng phía trước…”
Anh còn chưa nói hết, Hướng Vãn đã “phì” một tiếng phun ra.
“Anh đùa em đấy à, đó là mười sáu tuổi mới đúng!”
Đường Thần Duệ rũ mắt xuống, chậm rãi liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức thành công khiến cho Hướng Vãn rụt đầu trở lại.
“… Hai mươi sáu tuổi, hai mươi sáu tuổi.”
Đường Thần Duệ buông cốc thủy tinh ra.
“Em thích đánh nhau như thế, vì sao không đi làm cảnh sát?”
Hướng Vãn hiển nhiên không nghĩ tới anh sẽ đột ngột hỏi vấn đề này, theo trực giác lắc lắc đầu: “Em không muốn làm cảnh sát.”
“Ah… ?”
“Bởi vì kiểm sát trưởng mới là người cuối cùng có khả năng được thay người chết lên tiếng.”
Lời này vừa nói ra, hai người đồng thời dừng động tác lại.
Hướng Vãn có chút giật mình, cũng có chút ảo não.
Cô sao lại cùng anh nói nhiều chuyện như vậy chứ? Đề tài này quá mức nặng nề, tuyệt đối không thích hợp để tâm sự hàn huyên!
Ở trong lòng cô, những lời như thế này phải nói vào lúc râu tóc đã bạc phơ cùng với người bạn đời đã già cỗi giống mình mới đúng. Nếu như cô có thể cùng một người con trai đi tới tận lúc ấy, giữa vợ chồng cùng hội cùng thuyền cũng đã hơn mười năm, như thế thì bất kể là về lý tưởng, về niềm tin hay ý chí đều đủ điều kiện đáng giá để hai người tâm sự, chuyện trò, nói chuyện với nhau.
Cũng vì lý do ấy mà cô chưa từng cùng anh trai nhắc tới đề tài này bao giờ.
Hướng Vãn khụ một tiếng, hắng giọng.
“Trẻ em thành phố không sợ quan, đứa nhỏ nông thôn không sợ sói. Anh không cần phải lo lắng cho em, mỗi lần trước khi hành động em đều có tính toán thiệt hơn mà…” Cô cười với anh: “Dù sao, anh cho Tịch gia nhiều…thời gian như vậy, khoản đầu tư tài chính cũng lớn như thế, em đương nhiên cũng phải cho anh…một thứ gì đó có giá trị mới được.”
Nếu nữ chính đã muốn nói ra nguyên nhân đính hôn của mình thì người viết truyện là tôi cũng không có ý định giấu giếm giúp họ nữa. Phải, Tịch tiểu thư sở dĩ kiêng dè bạn học Thần như vậy, ở trước mặt anh hoàn toàn không dám động tay động chân, xét đến cùng nguyên nhân chỉ có một: đó là tiền.
Ngàn vạn lần đừng ai mạnh miệng nói cái gì mà “Tiền không quan trọng, nghị lực mới là thứ cao hơn tất cả” ở đây.
Thời đại xa xưa với kế hoạch ăn chung nồi của Mao chủ tịch đã sớm qua, thị trường kinh tế vừa lên đài, chế độ tư hữu càng thêm phát triển, giá cả mỗi ngày một tăng cao, thị trường chứng khoán mỗi ngày một loạn, chẳng lẽ vật có giá trị như tiền mặt không hề quan trọng chút nào hay sao?
Lấy một ví dụ đơn giản nhất thử đi, gần đây thiên hạ đang đồn thổi rất nhiều chuyện liên quan đến cô tiểu thư người Hồng Kông Lương Lạc Thi với anh chàng tiểu siêu nhân Lý Trạch Giai, việc này nói trắng ra thì kỳ thực chính là câu chuyện về một cô thiếu nữ chưa lập gia đình vì một ông chú trung tuổi sinh ba đứa con riêng, trước đây gặp phải loại chuyện này cô ta nhất định sẽ bị nhốt vào lồng heo thả xuống nước, nhưng bây giờ thì sao? Cô ta lại được toàn thể đám chị em phụ nữ hâm mộ, nguyên nhân rất đơn giản: tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì chẳng thể làm được gì.
Tịch Hướng Vãn là một người hiểu rõ về lịch sử phát triển của thời đại, dĩ nhiên sẽ không mâu thuẫn, cũng không phản kháng loại chuyện này. Trên thực tế, cô có muốn phản kháng cũng không được.
Vì thế, khi Tịch gia lâm vào cảnh khốn đốn, một câu của Đường Thần Duệ lập tức khiến hơn mười công ty khác đồng ý đầu tư vốn vào, Hướng Vãn cũng có cảm động trong lòng…một chút, nhưng nhiều hơn cả là xúc động muốn vì sự chênh lệch quá lớn giữa giàu và nghèo ngày nay mà chửi ầm lên: đám tư bản kia quả nhiên là béo bở không ít mà! Con mẹ nó, ngày xưa những thanh niên nhiệt huyết vì cách mạng dân tộc mà đầu rơi máu chảy, đánh đến hơi thở cuối cùng là vì cái gì chứ…
Mắng chửi xong, vấn đề liền tới.
Anh muốn đính hôn cùng cô.
Phải đến rất nhiều năm sau, Tịch Hướng Vãn mới biết, ngay từ lúc bắt đầu, những biểu hiện của Đường Thần Duệ luôn luôn thay đổi, vừa phức tạp, vừa hời hợt lại ngầm mang theo tia quỷ dị yếu ớt như vậy, tất cả đều là vì người đàn ông ấy đã yêu cô đến phát điên rồi.
Đáng tiếc năm đó, cô không hiểu.
Tất nhiên, quy tắc ngầm cũng có luật lệ của quy tắc ngầm, đại loại như những kẻ ở đẳng cấp thấp thì hay bao nuôi những cô em ở trong tiệm mát xa gội đầu, đẳng cấp trung lưu thì thích bao nuôi những cô sinh viên tươi trẻ, đẳng cấp cao hơn nữa thì ham mê thú vui bao nuôi những cô em minh tinh, người mẫu. Thế nhưng đã có ai nghe nói qua có người thích bao nuôi kiểm sát viên chưa???
Vì thế, ngay từ lúc bắt đầu Hướng Vãn đã hết sức tỉnh táo.
“Em và anh mặc dù đính hôn, nhưng nếu như tương lai…”
Nói đến đây, Hướng Vãn dừng một chút, nhớ tới những cách mà đám đàn ông trong giới thượng lưu trước đây vẫn hay làm.
Ví dụ điển hình chính là năm đứa con trai của ông chủ một doanh nghiệp lớn trong vùng tạo thành “hội những kẻ chơi gái Great Britain”.
(nguyên gốc là Đại Anh Quốc nhưng mình nghĩ để tiếng Anh sẽ hay hơn nên đã sửa, mong mọi người bỏ qua)
“Hội những kẻ chơi gái Great Britain” này đương nhiên không phải là đến từ nước Anh mà do công ty của nhà họ ở nơi giao dịch chứng khoán có treo biển hành nghề rất quang minh chính đại với cái tên là “Công ty cổ phần đầu tư tài chính Great Britain.”
Vì sao họ lại có tên tuổi vang dội như vậy ư? Nguyên nhân nằm ở chỗ năm đứa con trai của ông chủ doanh nghiệp ấy. Năm kẻ này chính là người đã khai sáng cho phong trào “Đính hôn chơi đàn bà” của giới thượng lưu, lấy cái mã đính hôn đi chơi gái ầm ầm, trong một năm mà thay đổi một đống lớn vị hôn thê, ngay cả pháp luật cũng không có cách nào xử trí mấy người này hết. Những cô gái bị thiệt thòi cũng chỉ còn cách tự nhận lấy xui xẻo, ai bảo nhà của họ nợ tiền của người ta cơ chứ?!
Nghĩ tới những điều đó, trong lòng Hướng Vãn liền cảm thấy lạnh lẽo.
Mặc dù nhìn bề ngoài thì Đường Thần Duệ quả thật không giống với mấy loại người như vậy, nhưng anh lại là người mà ngay cả hội những kẻ chơi gái Great Britain kia cũng phải kinh sợ, có thể thấy được một khi người đàn ông này tức giận lên thì chẳng phải là một chú chim ngoan hiền gì cho cam.
Đường Thần Duệ đứng ở một bên, ôn hòa hỏi: “Nếu như tương lai… Thế nào?”
Đối phó với người đàn ông này, Tịch Hướng Vãn hiển nhiên khuyết thiếu những hiểu biết cần có, cô không hề biết đôi khi Đường Thần Duệ ôn hòa kỳ thật cũng chẳng phải là thật lòng.
Nghe thấy anh hỏi, cô liền đơn thuần trả lời: “Nếu như tương lai anh muốn hủy bỏ hôn ước thì không cần lo lắng đến em, em sẽ nghe lời anh.”
Đường Thần Duệ bỗng nhiên cúi người, vươn tay khẽ lau một chút lên khóe môi cô.
Hướng Vãn giơ tay lên tự mình sờ: “Miệng em dính cháo sao?”
Anh không nói gì, nhưng ngón tay vẫn lưu luyến trên môi cô không hề dừng lại, chậm rãi vuốt ve.
Anh nhìn cô bằng vẻ mặt rất dịu dàng.
“Những lời vừa nãy, sau này không nên để anh nghe thấy lần thứ hai…”
Hướng Vãn có chút sợ hãi, trong nháy mắt bất chợt cảm thấy miệng mình tê tê, hàm răng bị anh mạnh mẽ cạy mở, ngón tay theo đó ra vào, động tác nông sâu rõ ràng mang theo tính bạo lực.
Anh cười dịu dàng với cô, thanh âm cũng rất nhẹ nhàng.
“Đính hôn cũng là hôn[], nếu như để anh một lần nữa nghe thấy em nói những lời này, vậy thì loại chuyện cường bạo trước khi cưới, anh đều có thể làm được.”