Translator: Wave Literature
Lạc Thần Hi được chiều mà lo sợ.
Thật không nghĩ đến chuyện, người như Thịnh Dục ác ma cũng có lúc tốt bụng như vậy sao!
Hiện tại mưa bên ngoài rơi rất nặng hạt, cô không có lựa chọn nào khác, mở cửa xe, ngồi vào chỗ lái xe phụ.
"Thịnh tổng, thật sự cám ơn anh!"
Thịnh Dục nhìn cô xinh đẹp trong gương chiếu hậu, ánh mắt lập lòe sáng, mở miệng hỏi: "Cô ở đâu?"
"A, tôi ở tại Vân Hồ Nhã Uyển, cách nơi này không xa đâu. Làm phiền Thịnh tổng rồi!" Lạc Thần Hi nhanh chóng trả lời.
Nghe nói như thế, Thịnh Dục không nhịn được nhìn cô nhiều một chút
Vân Hồ Nhã Uyển là khu biệt thự cao cấp nhất thành phố T đấy, do tập đoàn Mục thị thực hiện, muốn mua được biệt thự ở đây, không phải chỉ cần tiền thôi đâu, mà nhất định phải có địa vị khá cao nữa.
Có thể nói, người ở trong Vân Hồ Nhã Uyển, không giàu sang thì cũng cao quý.
Mà Lạc Thần Hi xem ra cũng không giống thiên kim nhà giàu gì cho lắm...
Không đúng!
Thịnh Dục đột nhiên nhớ lại, lúc thi bán kết, đã từng có người tặng cho Lạc Thần Hi một cái vòng dây chuyền kim cương đeo tay 70 triệu, còn do chính tổng giám đốc của nhãn hiệu Bảo Sỹ đưa đến.
Dù sau đó Ngô Linh San luôn nói sau lưng là Lạc Thần Hi bị có ông già có tiền bao nuôi, nhưng
Thịnh Dục không tin chuyện ma quỷ như vậy.
Lẽ nào, cô thật sự có bối cảnh vững vàng phía sau hay sao?
Thịnh Dục mím môi, "Mấy ngày gần đây, mỗi ngày cô đều là người cuối cùng rời khỏi công ty, nhiều nhà thiết kế dự thi như vậy, cô khắc khổ nhất. Thế nào hả? Ngày kia trận đấu diễn ra rồi, cô chuẩn bị được thế nào rồi? Nắm chắc được bao nhiêu phần giành được giải thưởng hả?"
Lạc Thần Hi nháy mắt một cái, chờ đợi mà nhìn hắn, "Thịnh tổng còn chút ý tôi là người cuối cùng rời đi! Xem ra tôi nỗ lực như vậy, có thể cộng thêm điểm hay không hả?"
Thịnh Dục liếc nhìn cô, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
"Nằm mơ!"
Mặt của Lạc Thần Hi lập tức xụ đi.
Khóe miệng của Thịnh Dục không nhịn được cong lên, "Không phải tôi không cho cô thêm điểm, mà điểm thi trận chung kết do khán giả ngoài sân và ban giám khảo cùng nhau quyết định. Hơn nữa, các giám khảo đều là người có địa vị trong giới này của thành phố T, không có người của tập đoàn SL đâu, ngay cả tôi cũng không phải giám khảo đấy."
Trong lúc hai người nói chuyện, thì đã đến khu biệt thự.
Thịnh Dục đạp phanh, quay đầu lại nhìn Lạc Thần Hi.
"Cô ở đâu trong đó? Tôi đưa cô đi vào."
"A, không cần đâu, Thịnh tổng, anh đậu ở chỗ này là tốt rồi, để tôi tự vào cũng được."
Lạc Thần Hi vội vã lắc đầu.
Dù sao thì hiện tại cô cũng giả mạo thân phận của Lạc Thần Tâm, mà ở lại biệt thự Mục gia.
Dù Thịnh Dục không có tiếp xúc gì nhiều với Mục gia, nhưng, cô vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Thịnh Dục cau mày, "Hiện tại đã mười một giờ đêm, đoạn đường đi đến khu biệt thự, còn rất dài đấy, một mình cô là con gái đi đường không an toàn chút nào.
"Không có chuyện gì, bên trong Vân Hồ Nhã Uyển vẫn luôn có bảo vệ tuần tra, rất an toàn. Hiện tại mưa cũng ngừng rồi, một mình tôi đi cũng được."
Lạc Thần Hi nói xong, mở khóa dây an toàn, kéo cửa xe, trực tiếp bước xuống.
Hành động của cô lưu loát như thế, khiến Thịnh Dục cũng không kịp ngăn cản.
Nhưng hắn vẫn không yên lòng, cũng dứt khoát xuống xe.
"Cô gái dễ thương à, cô chờ tôi một chút..."
Hắn tăng nhanh bước chân, muốn muốn đuổi kịp Lạc Thần Hi.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo non nớt cách đó không xa vang lên.
"Chị ơi!!"
Lập tức, một bóng người nhỏ bé từ trong góc chạy ra, lao thẳng về phía Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi nghe được tiếng kêu bánh bao nhỏ, kinh hãi, vừa quay đầu đã nhìn thấy bé như một mũi tên lửa vọt tới, nhanh chóng khom lưng bế lấy bé.
"Đường Đường, tại sao em lại ra đây? Muộn như vậy, sao em lại chạy một mình chứ?"
Bánh bao nhỏ lắc cái đầu nhỏ, "Chị vẫn không trở về nhà, nên ông Trần cùng em đi tìm nha,"
Lạc Thần Hi quay đầu nhìn lại, phát hiện ông Trần quản gia đang đứng dưới bóng cây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô giơ tay, véo mũi bánh bao nhỏ, "Quỷ nhỏ gây sự này, hơn nửa đêm rồi còn chưa ngủ nữa. Bé ngoan thì bây giờ nên đi ngủ rồi."
"Chị cũng nửa đêm không ngủ mà! Chị cũng không ngoan!" Bánh bao nhỏ gân cổ lên, lời lẽ hiên ngang mà lên tiếng.
Lạc Thần Hi ý thức được bản thân trở thành tấm gương không tốt cho bánh bao nhỏ học theo.
Nhanh chóng nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta về nhà ngủ."
Ở phía sau lưng cô, Thịnh Dục đã trợn to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ.