Translator: Wave Literature
Nước M.
Mục Diệc Thần ngồi tựa ở trên ghế salông, một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm ly rượu, nghe âm thanh trong trẻo mềm mại của cô công chúa nhỏ nhà mình phát ra ở đầu bên kia điện thoại.
Những buồn phiền chồng chất trong lòng tại khoảng thời gian này, rốt cuộc cũng biến mất vài phần.
Quả nhiên, hắn mới là người trụ cột quan trọng nhất trong nhà mà.
Một người lớn một người nhỏ trong nhà, mặc dù thích chọc tức hắn, nhưng, hắn chỉ cần rời đi mấy ngày, đã khiến các cô nhớ đến hắn rồi
Mục Diệc Thần đang muốn nói với bánh bao một chút, nhằm hỏi tình huống của Lạc Thần Hi một chút.
Thì kết quả là, bánh bao nhỏ đã tự bản thân nói hết.
Sắc mặt của Mục Diệc Thần ngay lập tức đen như đít nồi.
"Con nói cái gì hả? Cái gì mà chú nào rất đẹp trai? Chị của con dám cùng hắn ta chơi đến nửa đêm mới về nhà hay sao?!"
Chuyện này thật thực muốn lật trời rồi!
Trước khi hắn rời đi, đã không để tâm gì đến hiềm khích lúc trước, đưa hạng mục kia cho Lạc thị rồi.
Cái người phụ nữ chết tiệt này không cố gắng ở nhà mà ăn năn hối lỗi, còn dám cùng người đàn ông khác đi ra ngoài chơi sao…còn chơi đến nửa đêm nữa!
Cô coi ông xã như hắn là người chết rồi phải không hả?
Bánh bao nhỏ mở miệng, "Chị không đi đến nhà trẻ đón Đường Đường nữa! Hơn nữa cái chú kia thực sự rất đẹp trai đấy ạ!"
Sắc mặt của Mục Diệc Thần càng ngày càng kém hơn nữa.
Bánh bao nhỏ từ nhỏ đã yêu cái đẹo, nhìn thấy người Mục gia toàn người đẹp mà lớn lên, có thể được bé khen một câu "rất đẹp trai", chính là tuyệt đối không hề kém cỏi chút nào.
Đúng rồi, con gái yêu cái đẹp đều là di truyền từ mẹ của bé chứ còn ai nữa chứ!
Mục Diệc Thần dù sao vẫn chưa quên, cái người phụ nữ kia nhiều lần nhìn hắn đến mức chảy nước miếng đâu!
"Ba ba, ba nhanh trở về nhà một chút đi! Con sẽ chia cá sốt chua ngọt cho ba ba mà! Con còn có cá sốt cà chua ngon hơn nữa đấy…"
Bánh bao nhỏ huyên thuyên nói.
Nhưng, Mục Diệc Thần đã hoàn toàn không có tâm tình nghe tiếp nữa rồi.
Thuận miệng nói qua loa với con gái hai câu, thì hắn gọi điện thoại ngay cho thư ký của mình, chuẩn bị ngày mai về nước.
"Người phụ nữ chết tiệt kia, xem tôi trở về trừng trị cô thế nào!"
...
Lạc Thần Hi đen mặt, đi đến phía sau của bánh bao nhỏ.
"Đường Đường, em nói gì với ba ba của em vậy hả!"
Bánh bao nhỏ quay đầu, mở to đôi mắt tròn xoe, vô tội nhìn cô, "Ba ba hỏi chị có ngoan hay không, em nói chị không ngoan!"
Nói xong, bé con chỉ vào đầu mình, giống như mình trả lời vô cùng tốt vậy.
Lạc Thần Hi không nói gì, béo béo khuôn mặt nhỏ của bé, "Sau này không cho nói như vậy với ba ba em, có biết không hả? Cái gì mà chú gì đó rất đẹp trai chứ, còn gì mà nửa đêm mới trở về…"
"Nhưng mà ba ba, thầy giáo đều nói, bé ngoan thì phải nói thật mà, không thể lừa gạt người khác!" Bánh bao nhỏ tức giận nói.
Lạc Thần Hi không biết phải nói thế nào được nữa.
Cũng không thể dạy bánh bao nhỏ nói dối được!
Nhưng mà, rõ ràng cô đâu có làm chuyện gì xấu xa đâu!
Tại sao bị bánh bao nhỏ cáo trạng như thế, lại khiến cô giống như mắc phải tội "hồng hạnh vượt tường" (ngoại tình) như vậy được chứ?"
Ảo giác, đây tuyệt đối là ảo giác của cô mà thôi!
...
Rất nhanh, thì ngày thi đấu trận chung kết của giải thi đấu Hoa Phong của đến.
Lạc Thần Hi dậy thật sớm, nịnh nọt một lúc lâu, mới dỗ dành được bánh bao nhỏ, để Mục Vi Vi đưa bé đi nhà trẻ.
Sau đó, cô gặp mặt Phương Tử Thiến, rồi đi đến tập đoàn SL.
Hậu trường của chương trình biểu diễn thời trang, lúc này vô cùng nhốn nháo, tất cả mọi người đều vô cùng sốt sắng mà tiến hành công đoạn chuẩn bị cuối cùng.
Lạc Thần Hi đi thẳng vào trong sân khấu của chính mình.
Nửa đường, thì bị người khác cản đường.
"Thật không hổ danh là người giành giải nhất của trận thi đấu bán kết nhà, cô lại có thể bình tĩnh như vậy, đến đây muộn như vậy. Xem ra, cô đã tính toán trước hết rồi, chuẩn bị kỹ lưỡng đúng không hả?"
Ngô Linh San đánh giá Phương Tử Thiến ở bên cạnh Lạc Thần Hi, không khỏi cười miệt thị.
"Cô đừng nói với tôi, đây là người mẫu mà cô tìm để biểu diễn thời trang nhé? Nơi đâu có người mẫu tận tuyến 18 xấu xí này vậy? Ngày hôm nay là buổi trình diễn thời trang, là khâu mở màn cho tuần lễ thời trang vô cùng quan trọng đấy. Cô tìm loại người mẫu chưa từng trình diễn thời trang này đến đây, đến lúc trình diễn ra ngoài, xem coi cô đối phó thế nào!"
Lạc Thần Hi nhìn thấy cô ta, nụ cười trên mặt biến mất, "Vậy thì cũng là chuyện của tôi, Ngô tiểu thư vẫn nên lo lắng cho chính mình thì hơn, cố gắng phát huy ha. Nếu không lát nữa mà thua đau tôi, lại nói tôi giở trò rồi vu khống tôi đấy, chỉ là, chắc lần này không có ai tin tưởng cô nữa đâu."
Mặt của Ngô Linh San ngay lập tức tím tái như gan heo vậy.
"Hừ, đừng có mà đắc ý! Trang phục của cô đẹp thì có ích gì hả? Chương trình lớn như chương trình này, thử thách là trình độ của người mẫu! Dù sao thì lần này người tôi mời đến là siêu mẫu hàng đầu Bạch Tâm Hinh đấy! Nhìn lại các cô mà xem! Đúng rồi, vậy cô tìm người mẫu kia thì sao, không ai biểu diễn trang phục dành cho nam giới à?"
"Cũng đúng, ai mà dám biểu diễn thời trang cho cô cơ chứ? Cô không có người mẫu, thì chờ sau này chuyện muốn liên kết hợp tác với các sàn diễn cũng không có đâu. Tôi nghĩ là, cô vẫn nên trực tiếp rút lui khỏi giải thi đấu này đi!"