Editor: Wave Literature
"Thiếu phu nhân trời vừa sáng đã ra ngoài rồi ạ."
Mục Diệc Thần theo bản năng mà nhíu mày.
Lại đi ra ngoài sao?!
Trong đầu của hắn lướt qua những lời nói trong điện thoại của Đường Đường ngày hôm trước, sắc mặt ngay lập tức đen đi vài phần.
Sẽ không phải cùng cái gì mà "chú đẹp trai" ra ngoài rồi đấy chứ? Chẳng lẽ lại muốn đi đến nửa đêm rồi mới trở về hay sao?
"Thiếu phu nhân đi đâu hả? Sao cô ấy không ở nhà chơi với Đường Đường, sao cứ nhất định phải chạy loạn khắp nơi như vậy hả?"
Trần quản gia vội vàng giải thích: "Đại thiếu gia à, ngài đừng hiểu lầm, tiểu tiểu thư đã đi vườn trẻ rồi. Thiếu phu nhân thì bận rộn với trận đấu gì đấu mấy ngày hôm nay, nên bảo hôm nay trận thi đấu diễn ra, nên, ngài ấy mới bận bịu đến nữa đêm đấy ạ."
"Trận đấu sao?"
Mục Diệc Thần ngẩn người.
"Đúng vậy, thiếu gia, ngài đừng hiểu lầm thiếu phu nhân nữa. Thiếu phu nhân không đi đón tiểu tiểu thư tan học, cho nên tiểu tiểu thư ghen tỵ, nên mới nói như vậy mà thôi. Thực ra, mấy ngày nay thiếu phu nhân cực khổ vô cùng, thường xuyên ngủ quên trên ghế salông."
Trần quản gia chỉ lo đại thiếu gia lại cãi nhau với thiếu phu nhân, nên nhanh chóng nói vài câu lời hay.
Mục Diệc Thần vẫy tay ý bảo quản gia rời đi, còn bản thân thì lên lầu hai, bước vào thư phòng.
Mở ngăn kéo, lấy một tấm thiệp thư mời màu vàng ra.
Lá thư mời này không hề cho hắn, mà là cho mẹ của hắn Đàm Nguyệt Như.
Tập đoàn SL mới Đàm nữ sỹ đến làm giám khảo cho trận thi đấu Hoa Phong.
Đàm Nguyệt Như không chỉ là phu nhân của Mục gia, mà xuất thân của bản thân cũng rất cao, có thể nói là người phụ nữ cao quý có địa vị nhất trong thành phố T này.
Các nhãn hiệu thời trang lớn của các tuần lễ biểu diễn thời trang, đều sẽ gửi thư mời cho bà.
Dù bà chín mươi chín phần trăm sẽ không đi, nhưng chỉ cần ngẫu nhiên ghé thăm một lần, cũng khiến cho nhà thiết kế của nhãn hiệu kia được yêu thích mà lo sợ.
Mục Diệc Thần cầm lấy thư mời, đang chuẩn bị ra ngoài.
Thì bỗng nhiên, bước chân dừng lại.
Hắn xoay người đi vào phòng thay đồ bên cạnh, ánh mắt nhìn vào bộ âu phục nhàn nhã tinh mỹ bên trong, trong đầu nhớ đến cảnh người phụ nữ kia lấy hắn làm vật thí nghiệm.
Còn có... Cái Weibo kai nữa.
"Còn nói Thịnh Dục là người mặc bộ quần áo này sao! Thực sự là một đám người bị mù mà!"
Mục Diệc Thần hừ lạnh một tiếng, quyết đoán cởi trang phục trên người xuống, rồi mới cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
...
Tập đoàn SL, hậu trường của chương trình trình diễn thời trang.
Thiệu Minh Dật cùng Phương Tử Thiến đã thay trang phục để biểu diễn trên sàn diễn hình chữ T.
Lạc Thần Hi tỉ mỉ kiểm tra một chút, để bảo đảm trang phục trên người bọn họ hoàn hảo, mỗi một chi tiết nhỏ đều cực kỳ hoàn mỹ, lúc này mới thực sự yên tâm.
Rồi sau đó nhìn hai người bọn họ diễn tập thêm một lần cuối cùng.
"Quá tốt rồi, hai người các cậu biểu hiện quá hiểu ý nhau! Ngày hôm nay biểu diễn nhất định sẽ rất thành công. Đúng rồi, Thiệu Công Tử, ngày hôm qua cậu không có đến diễn tập, nhưng không cần khẩn trương đâu, khi Tiểu Thiến Thiến lên sân khấu sẽ biết trình tự và thời gian, cùng lúc bước ra, cậu cứ theo sau cậu ấy là được rồi."
Thiệu Minh Dật gật đầu, "Được rồi, Phương tiểu thư, chuyện sau này dựa cả vào cô.
Phương Tử Thiến nghe được nam thần nói như vậy, cả người đều ngất ngây trong vui sướng.
"Thiệu Công Tử, cậu đừng nói như vậy, có thể cùng cậu cùng nhau trình diễn thời trang, tôi thật sự quá vui mừng rồi! Ngày hôm nay có cậu ở đây, thì nhất định có hi vọng giành giải thưởng rồi!"
Thiệu Minh Dật nhìn chằm chằm cô, trong mắt mang theo ý cười, "Cô cũng biểu hiện rất tốt, là người mẫu xuất sắc nhất mà thôi từng nhìn thấy.
"Nam thần, cậu thật giỏi dỗ dành các cô gái mà." Phương Tử Thiến mặt đỏ.
Lạc Thần Hi cũng theo nở nụ cười, "Thiệu Công Tử thực sự nói thật đấy! Tiểu Thiến Thiến, tớ biết cậu biểu diễn rất lợi hại mà, ngày hôm nay lấy thực lực của mình ra, cho Bạch Tâm Hinh kia nhìn đi, cho cô ta biết cái gì mới là chuyên nghiệp thật sự!"
Bây giờ người mẫu, vì chịu ảnh hưởng của giới giải trí, nên chỉ muốn thu hút người hâm mộ moi tiền của họ, rất ít người giống như Phương Tử Thiến năm đó, khổ luyện kiến thức cơ bản của nghề này.
Ngay cả Bạch Tâm Hinh, cũng kém xa Phương Tử Thiến lắm, đơn giản dựa vào tầm ảnh hưởng của ảnh hưởng gia thế bối, nên mới có địa vị như ngày hôm nay.
Lạc Thần Hi nghe được nhân viên gọi tên cô, thì xoay người bước ra bên ngoài.
"Thần Tinh tiểu thư, các cô đã chuẩn bị xong chưa? Chờ chút người mẫu của cô ra biểu diễn từ 15 đến 20 giây, chỉ có áng chừng 16 giây mà thôi, một giây cũng không thể sai được, đã nhớ rõ hay chưa?" Các nhân viên nhắc nhở cô.
Lạc Thần Hi cùng nhân viên sân khấu xác nhận xong, thì mới trở về sân khấu của bản thân mình.
Phương Tử Thiến lo lắng, như con ruồi không thể nào suy nghĩ được gì mà đi tới đi lui
Mà ở cạnh cô ấy, sắc mặt của Thiệu Minh Dật trắng bệch như tờ giấy, cuộn mình trên ghế, từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống nhỏ tong tong trên ghế.
Lạc Thần Hi ngay lập tức cả kinh.
"Các cậu... Chuyện gì xảy ra thế này?"