Translator: Wave Literature
Editor: Wave Literature
Cô lần đầu tiên nhìn thấy Phương Tử Thiến mặc đồ đi làm chuyên nghiệp
Trang phục đó ngay cả chiết eo cũng không có, hoàn toàn màu sắc u ám.
Một chiếc mắt kính gọng đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, tóc vấn lên rất tỉ mỉ.
Nhìn thấy, ít nhất cũng già hơn hai mươi tuổi.
"Tiểu Hi Hi, sao cậu lại đến đây?" Phương Tử Thiến lộ ra nụ cười vui mừng, "Cậu ngày hôm nay thực sự quá xinh đẹp!"
Lạc Thần Hi nói: "Cảm ơn, nhưng cậu ngày hôm nay không đẹp."
Phương Tử Thiến là thư ký của Bạch Thế Huân, xuất hiện trong tiệc mừng thọ của Bạch lão gia cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng mà, lại mặc như thế, thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt mà.
Phương Tử Thiến bất đắc dĩ nói: "Tớ mặc như thế này đều có nguyên nhân cả, cậu chưa từng trải qua, nên sẽ không hiểu đâu!"
Nhìn thấy Lạc Thần Hi còn muốn hỏi, thì cô ấy nhanh chóng đổi chủ đề, "Đúng rồi, Tiểu Hi Hi, ngày đó cậu không phải nói chụp trang bìa cho tạp chí TREND hay sao, chụp có thuận lợi không hả?"
Nói lên việc này, Lạc Thần Hi quả nhiên dời đi sự chú ý.
"Nếu như cậu trở về sớm thì tốt rồi! Cậu không ở đây, tớ cùng người khác phối hợp, không ăn ý được như vậy!"
Nghĩ đến ngày đó Đoạn Vũ Ngưng liên tiếp phạm sai lầm, thì Lạc Thần Hi không nhịn được muốn thở dài.
Cũng còn may, cuối cùng vẫn thuận lợi mà chụp xong.
"Đúng rồi, Tiểu Thiến Thiến, sau giải thi đấu Hoa Phong, thì có không ý người vừa ý cậu, cậu có muốn cân nhắc đến chuyện bỏ nghề này, mà thay đổi trở thành người mẫu hay không? Dù sao trước đây, giấc mộng của cậu không phải trở thành siêu mẫu hay sao? Bây giờ là cơ hội tốt đấy."
Phương Tử Thiến ngẩn người ra, dĩ nhiên có chút động lòng.
Do dự một chút, cô ấy lắc lắc đầu, "Thôi quên đi."
"Tại sao chứ?" Lạc Thần Hi cảm thấy kỳ quái, "Không phải cậu nói đã không thể chịu được Bạch Thế Huân, mỗi ngày đều muốn xào luôn ông chủ cá mực này hay sao hả?"
"Chuyện này..."
Phương Tử Thiến nghẹn lời.
Lúc này, một người đến gần, khom người với Phương Tử Thiến.
"Phương thư ký à, Bạch lão gia gọi cô đi qua tìm ngài ấy."
"Được, tôi đến đây."
Phương Tử Thiến nhanh chóng đứng dậy, "Tiểu Hi Hi, vậy tớ đi trước nhé."
"Cậu cứ bận rộn đi, đừng lo lắng cho tớ."
…
Phương Tử Thiến đi về phía bàn chính.
Dần dần thu hồi nụ cười lại.
Mấy giây sau, biến thành một Phương thư ký có tính cách gàn dở ngang bướng nặng nề.
Bạch lão gia nhìn thấy cô ấy, thì lộ ra vẻ mặt khen ngợi.
"Cháu bé này, nghe nó, trong khoảng thời gian này, thì mỗi ngày Thế Huân mỗi ngày ở công ty, thậm chí còn thường tăng ca nửa, những nơi sắc dục cũng ít thấy lui đến. Lần này, còn hoàn thành một hạng mục lớn, không thể không kể được đến công lao của cháu đâu!"
Phương Tử Thiến hơi cúi đầu, "Lão gia, ngài quá khen rồi. Đây đều là chuyện mà cháu phải làm."
Bạch lão gia cười nói: "Cháu không cần phải khiêm tốn. Ông biết, lấy tài năng của cháu, mà làm thư ký cho thằng cháu hư hỏng kia của ta, chính là lụt nghề. Nhưng mà ông cũng không còn cách nào khác cả."
"Trước đây thay đổi vài người thư ký cho Thế Huân, mỗi người đều muốn bò lên trên giường của nó, để làm thiếu phu nhân Bạch gia. Cũng chỉ có cháu, mới khiến ông yên lòng được. Chỉ có thể oan ức cho cháu vài năm mà thôi."
Phương Tử Thiến vội hỏi: "Không oan ức, ơn của lão gia nặng như núi, có thể làm việc ở Bạch thị, mặc lệ là vị trí nào, thì cháu cũng rất tình nguyện."
Bốn năm trước, cô ấy đã từng gặp phải một ố chuyện, mà Bạch lão gia đã cứu cô ấy.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu mà cô ây không thể nào rời khỏi Bạch thị mà làm người mẫu.
Lúc đó Lạc Thần Hi ở nước ngoài, nên cô không hề biết chuyện này.
Bạch lão gia cười gật đầu, "Có cháu bên cạnh của Thế Huân, thì ông yên tâm rồi. Đúng rồi, những người phụ nữ vớ va vớ vẩn bên cạnh của Thế Huân đấy, con lưu ý giúp ông một chút. Ông tuyệt đối không để Thế Huân theo bước chân của cha nó, cưới một người phụ nữ có thân phận thấp kém như vậy! Một khi xuất hiện chuyện như thế, thì phải nói ngay cho ông biết, có biết không?"
Phương Tử Thiến nói: "Lão gia yên tâm, nhị thiếu gia gần đây mỗi ngày đều ở trong công ty, không ra ngoài đi chơi đâu cả."
Nói đến đây, cô ấy cũng rất buồn bực.
Từ khi cô ấy xin nghỉ đông trở lại, thì mỗi ngày Bạch Thế Huân đều phát ngốc ở trong công ty đến lúc rất trễ.
Cô tăng ca, thì hắn sẽ chơi game ở trong văn phòng.
Không trở về nhà, cũng không đi quán bar.
Dường như uống nhầm thuốc.
Bạch lão gia cảm thấy an ủi, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi!"
Bỗng nhiên ông ấy nghĩ đến chuyện gì đó, cau mày, "Chỉ là, mấy ngày trước ông nghe có người nói, Thế Huân có một lần mang theo phụ nữ đến công ty? Còn đích thân vác cô ta lên lào nữa? Cháu có biết chuyện này hay không?
Phương Tử Thiến trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Vác… vác lên lầu sao?
Lẽ nào, là khi cô bị Bách Thế Huân bắt về từ lần biểu diễn thời trang của giải thi đấu Hoa Phong kia sao?
...