Edit: Phong Nguyệt
Tuần trăng mật kéo dài hơn ba tháng, bọn họ cùng nhau ngắm đủ loại phong cảnh, cùng nhau trải nghiệm các phong tục tập quán khác nhau, cùng nhau thưởng thức những món ăn mới lạ.
Bọn họ còn định đi thêm nhiều nơi nữa, nhưng lễ trao giải sắp diễn ra rồi, họ phải về nước.
Hôm trao giải, Mạnh Miên Đông và Văn Nhiên ngồi chung một chỗ, xung quanh họ có đủ loại ánh mắt, có thiện ý có ác ý, dù là gì thì cậu cũng đều bình tĩnh nghênh đón, bình tĩnh ứng đối, không vì mình là đồng tính luyến ái mà hèn nhát.
Cậu đã cùng Văn Nhiên kết hôn rồi, cậu chỉ yêu Văn Nhiên mà thôi, không khác gì tình yêu khác giới.
Lúc lễ trao giải tiến hành đến mục ca sĩ xuất sắc nhất, cậu hơi hồi hộp, nắm chặt tay Văn Nhiên, sau đó Văn Nhiên cũng trở tay nắm tay cậu, cậu nghe khách quý trao giải nói: "Ca sĩ xuất sắc nhất là Mạnh Miên Đông."
Cậu đứng dậy, đi lên sân khấu, nhận cúp từ tay khách quý, sau đó đến trước micro, cảm động nói: "Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, sau này tôi sẽ cố gắng mang đến nhiều ca khúc tuyệt vời hơn cho mọi người, cảm ơn ông xã Văn Nhiên của tôi, người cứu tôi khỏi địa ngục. Bốn năm trước, trong lúc đang ca hát, tai trái của tôi đột nhiên không nghe được, kèm theo đó là cảm giác ngất xỉu, nôn mửa, thậm chí còn nôn trên sân khấu, tiếp đó, tôi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói tôi bị điếc đột ngột, rồi tôi nằm viện điều trị bằng glucocorticoid, hemorheology, oxy cao áp..."
Ánh mắt cậu và Văn Nhiên thoáng giao nhau, cậu tiếp tục nói: "Đáng tiếc những phương pháp trị liệu này không thể chữa khỏi cho tai trái của tôi, lúc bác sĩ nói tôi không có khả năng khỏi hẳn, tôi đã tự phong bế bản thân, về sau tôi mắc phải chứng nghiện rượu, tôi bắt đầu say rượu, nào là rượu Gin, rượu trắng, rượu Pulque, rượu Whisky, rượu Brandy, rượu Vodka... Trước đó tôi chưa từng uống rượu, vì tôi không thích và cũng vì dưỡng giọng, nhưng sau khi mắc chứng nghiện rượu, tôi lại nghiện rượu như mạng, rượu bình thường đối với tôi chẳng khác gì nước lã. Lúc tôi cho rằng sớm muộn gì mình cũng chết trong men rượu thì Văn Nhiên xuất hiện, như một luồng sáng, mãnh liệt chiếu vào trong sinh mệnh của tôi, tôi yêu anh ấy, không liên quan đến giới tính, chỉ vì anh ấy là Văn Nhiên."
Nói xong một đoạn dài, cậu hướng về phía dưới sân khấu cúi đầu một cái.
Kế tiếp, cậu biểu diễn ba ca khúc, theo thứ tự là , và .
-- Một người cô độc, sau khi anh xuất hiện biến thành hai người.
Cậu đã thành công khắc phục được lo lắng và sợ hãi, thành thạo biểu diễn trên sân khấu, giọng hát cũng hay hơn bản thu âm nhiều.
Đến khi cậu hoàn thành biểu diễn xuống sân khấu, Văn Nhiên đứng dậy đi tới đón cậu.
Cặp nhẫn trên ngón áp út của hai người lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu.
Bọn họ về chỗ ngồi nhưng vẫn không buông tay nhau ra.
Về đến nhà, Văn Nhiên vươn tay ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, nước mắt bất chợt rơi xuống.
Cách đây không lâu, Mạnh Miên Đông đã thẳng thắng trần thuật chứng điếc đột ngột và chứng nghiện rượu của mình trước mặt bao người, đây là chuyện anh không nghĩ tới, điều này có nghĩa là Mạnh Miên Đông thật sự chiến thắng sự yếu đuối của bản thân, chân chính bước ra khỏi địa ngục.
Anh cảm động đến nỗi không có ngôn từ nào có thể diễn tả, chỉ biết rơi nước mắt.
Mạnh Miên Đông cảm thấy gáy mình ươn ướt, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Văn Nhiên.
Văn Nhiên không che giấu, trực tiếp đối diện với ánh mắt Mạnh Miên Đông, từng chữ từng chữ nói: "Không phải anh cứu em từ địa ngục ra, mà do em tự cứu mình ra khỏi địa ngục."
Mạnh Miên Đông lắc lắc đầu: "Nếu không có anh, e rằng cả đời này em không không thể thoát khỏi địa ngục."
"Không phải, Miên Đông..." Văn Nhiên nghiêm túc nói, "Em không yếu đuối như em nghĩ đâu, em luôn cố gắng, không có anh, có lẽ em sẽ tốn thời gian hơn, nhưng cuối cùng em cũng vẫn sẽ thoát ra."
Mạnh Miên Đông được Văn Nhiên khẳng định, dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt Văn Nhiên, vui vẻ nói: "Anh khóc vì em."
Điều ước năm mới mà năm ngoái cậu ước là Văn Nhiên sẽ mất bình tĩnh vì mình, giờ đây Văn Nhiên đã mất bình tĩnh vì cậu, một Văn Nhiên chưa từng khóc lại khóc vì cậu.
Thật ra lúc Văn Nhiên cường ngạnh làm cậu ba ngày ba đêm, không cho cậu xuống giường, không để ý cậu cầu xin tha thứ đã là mất bình tĩnh rồi.
Vậy nên điều ước năm mới của cậu đã được thực hiện.
Văn Nhiên gật đầu: "Đúng, anh khóc vì em."
Mạnh Miên Đông hạnh phúc nói: "Điều ước năm mới của em chính là muốn thấy anh mất bình tĩnh vì em, hiện tại điều ước đã được thực hiện, còn điều ước năm mới của anh là gì?"
Văn Nhiên nâng tay Mạnh Miên Đông lên, hôn chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Điều ước năm mới của anh cũng đã được thực hiện, đó là kết hôn với em."
Mạnh Miên Đông cảm thấy ngón áp út nóng hổi, lan đến đầu trái tim, cậu lấy lại bình tĩnh, bỗng dưng đỏ mặt nói: "Chúng ta đặt kẹo cưới đi, em muốn phát kẹo cưới cho Hàn ca, những người chúng ta từng hợp tác, fans hâm mộ và Phó đạo nữa."
Văn Nhiên cười nói: "Được, sáng mai chúng ta đi đặt kẹo cưới, sau đó sẽ đến chỗ Phó đạo báo tin chúng ta đã kết hôn cho ngài biết."
Sáng hôm sau, bọn họ đến cửa hàng kẹo cưới đặt phần kẹo cưới, sau đó lái xe đến nghĩa trang.
Khi sắp tới mộ Phó đạo, họ ngạc nhiên khi thấy không ít người đứng trước mộ Phó đạo, đều những người từng hợp tác với công, nhà sản xuất Tần cũng ở trong đó.
Thì ra ngày hôm nay là minh thọ của Phó đạo, nhà sản xuất Tần khởi xướng, mọi người cùng nhau cúng bái Phó đạo.
Mới đó mà Phó đạo mất gần một năm rồi, nhưng Phó đạo không bị lãng quên.
Bọn họ cũng theo những người khác cúng bái Phó đạo, Mạnh Miên Đông lặng lẽ nói trong lòng: Phó đạo, cháu và Văn Nhiên đã kết hôn rồi, bây giờ chúng cháu rất hạnh phúc, về sau vẫn sẽ luôn hạnh phúc.
Cúng bái xong, bọn họ lại đến cúng bái mẹ Phó đạo cách đó không xa.
Nửa tháng sau, bọn họ nhận được kẹo cưới, mang đến nghĩa trang cho Phó đạo và mẹ ông ấy.
Ra hỏi nghĩa trang, họ lại đến phòng làm việc phát kẹo cưới cho Hàn Thừa và nhân viên.
Lúc Hàn Thừa nhận được kẹo cưới, đầu tiên là chúc mừng, sau đó mới hỏi: "Hai người lúc nào mới chuẩn bị công tác lại? Văn Nhiên, trên tay tôi đã có mười mấy kịch bản rồi, lúc nào cậu mới xem? Miên Đông, từ lúc cậu cầu hôn Văn Nhiên tới giờ, album của cậu không có tiến triển gì hết."
Không đợi Mạnh Miên Đông trả lời, Văn Nhiên đã nói: "Chúng tôi phải tiếp tục hưởng tuần trăng mật, công việc cái gì, chừng nào rảnh nói tiếp."
Hàn Thừa nhịn không được mắng: "Cái này gọi là tuần trăng mật sao? Mật đến một quý rồi, mật nữa sẽ thành năm mật mất."
Văn Nhiên sửa đúng: "Năm mật không đủ, mục tiêu của chúng tôi là trọn đời mật."
Hàn Thừa cạn lời: "Các người định miệng núi lở sao?"
Văn Nhiên không để ý mà hỏi ngược lại: "Anh có ý kiến?"
Không cho Hàn Thừa cơ hội phát biểu ý kiến, anh đã nghênh ngang dắt Mạnh Miên Đông đi mất.
Bọn họ lại đi phát kẹo cưới cho diễn viên và nhân viên từng hợp tác, số kẹo cưới còn lại bị Văn Nhiên phát Weibo rút thăm trúng thưởng, yêu cầu là chuyển tiếp và viết một câu chúc phúc trong vòng một ngày.
Sau đó, anh để hệ thống rút thưởng, rồi nhờ Hàn Thừa gửi kẹo cưới đi.
Không bao lâu, fans may mắn rút được kẹo cưới tranh nhau đăng kẹo cưới lên Weibo, hộp kẹo cưới mô phỏng theo DVD phim , bên trong là kẹo và chocolate, trên mỗi gói kẹo và sôcôla đều có in một chữ.
Hợp lại là câu nói lúc Mạnh Miên Đông cầu hôn Văn Nhiên: Em (anh) yêu anh (em), cả đời này không đổi thay.
Lúc kẹo cưới chưa gửi ra ngoài, Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông đã xuất phát đi hưởng tuần trăng mật.
Khoảng một năm sau họ mới quay về nước.
Ba tháng sau, Mạnh Miên Đông ra album đầu tiên kể từ khi quay lại, cũng là album thứ hai trong đời cậu.
Lượng tiêu thụ ngày thứ nhất cao hơn trăm vạn, lượng tiêu thụ một tuần đột phá mười triệu, tạo ra kỳ tích trong giới.
Mạnh Miên Đông quyên tất cả tiền bán album vào cô nhi viện, giúp đỡ những đứa trẻ bị vứt bỏ như cậu hoặc bất hạnh trở thành trẻ mồ côi.
Sau đó, cậu bắt đầu lưu diễn, mỗi buổi biểu diễn, Văn Nhiên của cậu đều ngồi ở giữa hàng thứ nhất.
Ở trong ánh đèn nhiều màu của sân khấu, cậu nhìn về phía Văn Nhiên, hát bài tình ca mà cậu viết cho anh nghe.
Lại hơn một năm sau, họ cùng nhau diễn một bộ phim điện ảnh song nam chủ đề tài huyền nghi.
Sau này fans gọi bộ phim này là tương ái tương sát kinh điển, mặc dù trong phim họ không hề có cảnh yêu đương.
Lại qua ba năm sau, vào một ngày đầu xuân, Mạnh Miên Đông bỗng phát hiện tai trái mình dần tốt lên, cậu tỉnh dậy trong lòng Văn Nhiên, không đeo máy trợ thính nhưng tiếng chim hót lọt vào hai tai lại không hề chênh lệch nhau.
Cậu hôn môi Văn Nhiên một cái, ngạc nhiên nói: "Văn Nhiên, hình như tai trái của em khỏi rồi."
Văn Nhiên vốn còn chút buồn ngủ, nghe Mạnh Miên Đông nói xong, nhất thời tỉnh ngủ hẳn, xác nhận một lần nữa: "Thật sao?"
Mạnh Miên Đông nghiêm túc gật đầu: "Thật."
Bọn họ rửa mặt, thay quần áo xong rồi lập tức đến bệnh viện.
Trải qua một loạt kiểm tra thính lực, kết quả kiểm tra chứng minh Mạnh Miên Đông quả thật khỏi rồi, có thể nói là một kỳ tích.
Về đến nhà, chuyện thứ nhất Mạnh Miên Đông làm chính là ném máy trợ thính và bảo hộ tai vào thùng rác, bởi cậu không cần chúng nữa.
Cậu đứng trước thùng rác, lại chợt nhớ tới một việc, liền nói với Văn Nhiên đang bưng trái cây tới: "Văn Nhiên, hôm nay là sinh nhật em."
Vì cậu bị mẹ vứt ở cô nhi viện nên cậu không biết sinh nhật mình là ngày mấy tháng mấy.
Hôm nay là ngày cậu bị vứt bỏ, viện trưởng cô nhi viện lấy ngày này làm ngày sinh nhật cho cậu, ngụ ý là giành lấy cuộc sống mới.
Cậu không thích ngày này, song trời cao ban cho cậu một món quà vào hôm nay.
Lát sau, cậu bị Văn Nhiên ôm vào lòng, cậu vòng tay ôm lại Văn Nhiên, nghe Văn Nhiên nói: "Miên Đông, sinh nhật vui vẻ."
Cậu nghĩ có lẽ cậu bị vứt bỏ, bị điếc đột ngột, bị mắc chứng nghiện rượu, trải qua ba năm tối tăm không thấy ánh sáng cũng là vì để gặp Văn Nhiên của cậu, tựa như kỵ sĩ trong đồng thoại phải vượt mọi chông gai, trải qua mọi gian nguy mới có thể cứu công chúa của hắn từ tay ác long.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thế giới này kết thúc rồi~
Hết chương
Mạnh Miên Đông: Bố mài nhịn lâu lắm rồi:)))))
Cuối cùng cũng xong thế giới dài nhất, ngày mai tới gấu béo nha:))))
Thật ra nếu đọc kỹ sẽ thấy chi tiết liên kết các thân phận của Mạnh Miên Đông, ví dụ như ở thế giới thứ nhất Mạnh Miên Đông biết chơi piano, chứng tỏ ẻm cũng thích âm nhạc nhưng không đến mức làm ca sĩ thôi, Mạnh Miên Đông cũng thích gấu ngựa nè, giờ ẻm sắp được làm gấu ngựa luôn TVT