Edit: Phong Nguyệt
Có điều loại đố kị này không duy trì được bao lâu, bởi vì khi ca khúc cuối phim vang lên, Mạnh Miên Đông đã làm vài chuyện khó nói với anh.
Anh nắn eo Mạnh Miên Đông, ngửa đầu ngắm nhìn Mạnh Miên Đông, ân cần hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Mạnh Miên Đông đổ một tầng mồ hôi, lông mi ươn ướt, cậu không còn chút sức lực nào nữa, nhìn Văn Nhiên lắc đầu: “Không ổn lắm, mệt quá, anh đến đi.”
Văn Nhiên liền xoay người đặt Mạnh Miên Đông dưới thân, ôn nhu bắt nạt Mạnh Miên Đông nức nở.
Ngày thứ năm, ăn cơm tối xong, Mạnh Miên Đông không trốn đến phòng sách mà nối laptop với tivi, mở DVD concert duy nhất của mình lên.
Cậu của ba năm trước vô cùng tự đắc, thường xuyên xem DVD này, một là vì muốn hưởng thụ tiếng hét chói tai và tiếng hoan hô của fans, hai là muốn tìm ra khuyết điểm để điều chỉnh cho lần sau.
Sau khi bị điếc đột ngột, cậu không xem DVD này nữa, cậu của ba năm trước quá chói mắt, cậu không muốn nhìn, cũng không dám nhìn.
Sở dĩ trước đó cậu thấy Văn Nhiên xem cái này đã lập tức cầm remote nhấn tắt là vì cậu sợ hãi.
Song cậu đã quyết định đối mặt, vượt qua bản thân ba năm trước, để hiện tại tốt hơn, nghênh đón ngày mai.
Chẳng qua cậu không biết cậu nhìn Văn Nhiên bằng ánh mắt lo âu thấp thỏm.
Văn Nhiên vốn muốn khuyên Mạnh Miên Đông đừng miễn cưỡng chính mình, nhưng lại không muốn ngăn cản cố gắng của Mạnh Miên Đông, thế nên anh chỉ nắm tay Mạnh Miên Đông.
Mở đầu DVD là cảnh tượng đang chuẩn bị concert và các fans đang chờ bên ngoài, sau đó chuyển tới cảnh corcert mở màn, lúc đầu cậu không có ở trên sân khấu, trên màn ảnh lớn cũng chỉ là hình ảnh cậu cầm micro, hình ảnh không ngừng biến đổi, trong lúc đó, pháo hoa bắn thành từng vòng xung quanh, sau khi pháo hoa biến mất, cậu mới ngồi giàn giáo hạ xuống giữa sân khấu.
Cậu ngồi trên ghế sofa, nhìn mình trên màn ảnh, chợt quay đầu đi, lúc câu hát đầu tiên vang lên, cơn nghiện rượu của cậu bỗng dưng ập đến, làn da hồng hào mà Văn Nhiên vất vả chăm nuôi thoáng chốc tái nhợt.
Cậu ôm lấy Văn Nhiên, đau đớn nói: “Văn Nhiên, em khó chịu quá.”
Văn Nhiên vội vàng tắt TV, lo lắng mà hỏi han: “Khó chịu chỗ nào? “
Mạnh Miên Đông run giọng đáp: “Chứng nghiện rượu lại tái phát.”
Đã lâu chứng nghiện rượu của Mạnh Miên Đông không tái phát rồi, Mạnh Miên Đông luôn đúng giờ uống disulfiram, acamprosate và naltrexone, chưa từng gián đoạn.
Vậy nên có lẽ chứng nghiện rượu không hề tái phát, tất cả chỉ là ảo giác do sợ hãi, muốn trốn tránh sinh ra hoặc có lẽ thuốc ép cơn nghiện ngủ say, nhân lúc Mạnh Miên Đông rơi vào tiêu cực mà được phóng thích.
Văn Nhiên không biết cái trước hay cái sau đúng, nhìn Mạnh Miên Đông mặt mày trắng bệch, đau lòng nói: “Anh không thể để em uống rượu được, dù rượu trái cây ba độ cũng vậy, em có thể vượt qua được không?”
Mạnh Miên Đông vùi mặt vào lòng Văn Nhiên, khó chịu nói: “Được, em sẽ vượt qua.”
Để Mạnh Miên Đông thoải mái hơn, Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông về giường nằm.
“Văn Nhiên… Văn Nhiên… Văn Nhiên…” Thật ra Mạnh Miên Đông không muốn nói gì cả, chỉ đơn giản muốn nhẩm tên của Văn Nhiên thôi.
Văn Nhiên biết chứ, nhưng anh vẫn không ngừng đáp lại: “Anh ở đây, Miên Đông, anh ở đây…”
Đầy đầu Mạnh Miên Đông đều là hình ảnh ban nãy, nhân viên công tác, tiếng thét chói tai, tiếng hoan hô, bản thân xuất hiện, câu hát cất lên, tất cả vừa quen thuộc vừa xa lạ – Dáng vẻ thiếu niên và giọng hát du dương ấy mãi không thể trở lại.
Sau khi cơn nghiện rượu ập đến, cái loại cảm xúc hoang mang, sợ hãi, hâm mộ… trộn chung với nhau, hầu như nhấn chìm cậu.
Cậu cho là mình đã tiếp nhận sự thật bản thân tàn tật, nhưng vừa nhìn thấy một bản thân khỏe mạnh, lại thốt nhiên phát giác hóa ra mình chỉ tự lừa mình dối người dưới tình huống không thể thay đổi sự thật mà thôi.
Lừa mình dối người chính là lừa mình dối người, chỉ một cái gõ nhẹ đã vỡ tan tành.
Cậu không ngẩng đầu lên: “Em… Văn Nhiên… Văn Nhiên…Nếu em không bị điếc đột ngột thì tốt biết bao… Văn Nhiên…”
Không đợi Văn Nhiên dỗ dành, tâm trí cậu như bị cơn nghiện rượu cướp mất, cậu hướng về phía Văn Nhiên kêu cứu: “Văn Nhiên cứu em, Văn Nhiên… em sắp chết…”
Cậu đánh đấm loạn xạ, Văn Nhiên đành ôm chặt lấy cậu.
Văn Nhiên ghé vào lỗ tai cậu, nói: “Anh đã ôm em, không sao.”
Cái gì cậu cũng không nghe được, không cảm giác được, chỉ biết liều mạng cầu cứu Văn Nhiên.
Thẳng đến khi bị khàn giọng, cậu mới hơi hơi yên tĩnh lại, nhưng cũng không phải là tự nguyện mà là bị ép buộc.
Không biết qua bao lâu, Văn Nhiên phát hiện thân thể Mạnh Miên Đông chậm rãi thả lỏng, anh hôn tóc Mạnh Miên Đông, hỏi: “Em ổn chứ?”
“Ừm, cơn nghiện rượu đã qua rồi.” Mạnh Miên Đông uể oải, hai mắt không có thần thái, lại nghiêm túc cảm ơn Văn Nhiên, “Cảm ơn anh bồi ở bên cạnh em.”
“Anh cũng cảm ơn em cho phép anh được bồi cạnh em.” Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông vào phòng tắm tắm rửa, thay đồ ngủ rồi ôm về giường nằm.
Anh cũng nằm xuống, vừa nằm xuống, Mạnh Miên Đông liền chui vào ngực anh ngủ say sưa.
Anh ngưng mắt nhìn thụy nhan mệt mỏi của Mạnh Miên Đông, thở dài, nhắm mắt ngủ theo.
Ngày thứ sáu, lúc anh tỉnh lại, anh nghĩ xem có nên khuyên Mạnh Miên Đông từ bỏ không, nhưng anh cũng không muốn mọi cố gắng trước đó của cậu công cốc.
Suy cho cùng anh là một người ích kỷ, ích kỷ hy vọng Mạnh Miên Đông có thể kiên trì.
Nào ngờ khi Mạnh Miên Đông tỉnh dậy lại giả vờ như chuyện hôm qua chưa hề phát sinh, ôm gáy anh cười nói: “Chào buổi sáng, Văn Nhiên, anh không hôn chào buổi sáng em à?”
Văn Nhiên lập tức cho Mạnh Miên Đông một nụ hôn chào buổi sáng, là một nụ hôn dịu dàng.
Hôn xong, Mạnh Miên Đông làm nũng: “Văn Nhiên, em đói.”
Văn Nhiên không nhắc chuyện hôm qua, anh kéo chăn trên người Mạnh Miên Đông xuống: “Vậy rời giường ăn sáng đi, hôm nay nắng lên rồi.”
Hôm nay đúng là có nắng, vì khí trời bắt đầu chuyển nóng, nhân lúc Mạnh Miên Đông rửa mặt, Văn Nhiên mang chăn điều hòa ra sân thượng phơi.
Chiếc chăn này sẽ thay thế điều hòa, thay vì làm mát/ấm không khí cả một căn phòng như điều hòa thì chỉ cần đắp chăn là được.
Chờ Mạnh Miên Đông rửa mặt xong anh mới đi rửa mặt.
Hai người thay đổi quần áo, cải trang rồi ra ngoài.
Ánh mặt trời ấm áp bao phủ cả người Mạnh Miên Đông, chuyện hôm qua cậu nhớ rất rõ ràng, song cậu căm ghét bản thân mình dễ dàng sụp đổ nên không muốn nhắc tới.
Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ chứng nghiện rượu chỉ là một hồi ảo giác, bởi vì chỉ cần cậu nghiện rượu, là có thể quang minh chính đại không cần phải xem nữa, Văn Nhiên cũng sẽ đau lòng cậu.
Quyết tâm của cậu thật sự quá nực cười, tựa như chỉ là một hồi diễn vì tranh thủ sự thương hại của Văn Nhiên vậy.
Ăn sáng xong, Văn Nhiên nói với Mạnh Miên Đông: “Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, đừng đến phòng GYM nhé?”
Được, tất nhiên là được, vô cùng phù hợp với quyết tâm nực cười của cậu.
Mạnh Miên Đông thầm giễu cợt bản thân, đồng thời cậu cũng muốn hưởng thụ dung túng của Văn Nhiên.
Chần chờ một chút, cậu chọn từ bỏ hưởng thụ dung túng của Văn Nhiên: “Em không muốn nghỉ ngơi, chúng ta đến phòng GYM đi.” Cho dù có nực cười đến đâu, trong nháy mắt cậu hạ quyết tâm, cậu thực sự tin rằng mình có thể làm được, cậu không thể phụ lòng tin của mình cũng như Văn Nhiên được.
Cậu không thể thụt lùi đến độ cả phòng GYM cũng không đi nổi.