Hôm đó, bão tuyết đã bớt, ánh mặt trời chiếu giữa núi rừng, tuyết sáng óng ánh vô cùng chói mắt. Cương thi mắt xanh phá lệ không nằm trong quan tài. Sống chung đã lâu, dù gì cũng biết ít nhiều về nhau, Xảo Nhi cảm thấy nó giống như hơi bất an, lại lấy toàn bộ áo bông trong hang trùm hết lên người cô.
Xảo Nhi không biết nó làm gì, đang ngu ngơ thì bị trùm vào vài cái áo bông, xem ra lúc này, cô còn giống bánh tét hơn cả nó.
Cương thi mắt xanh lại nhìn xung quanh, cuộn mấy chiếc áo cô không mặc lại. Xảo Nhi vô cùng khó hiểu. Đến khi trời vừa sụp tối, cô lại thấy cương thi mắt đỏ kia đã đứng ở cửa hang từ sớm.
Đến khi hoàng hôn phủ xuống, cương thi mắt xanh nhanh chóng nhét mấy chiếc áo kia vào lòng cô, dĩ nhiên là ý bảo cô ôm lấy, sau đó lại cõng cô chạy xuống núi.
Tốc độ nó cực nhanh, đảo mắt đã cách hang động gần trăm dặm, vọt vào không trung. Xảo Nhi quay đầu lại nhìn về hướng hang động, mơ hồ thấy ánh lửa ngất trời.
Nhất định không thể quay về hang động được nữa, nó cõng xảo nhi đáp xuống mặt đất. Lúc này, cô mới thấy rõ thôn xóm nhỏ trước mắt. Giờ trời đã tối, trên đường còn vài vũng nước đọng do tuyết tan.
Hai bên đường có những ngôi nhà nhỏ xập xệ, cũng có nhà ngói đàng hoàng. Nó cõng Xảo Nhi đi khắp thôn, nhảy lên một nóc nhà, hơn nữa còn quen thuộc nhảy vào một căn phòng qua cửa sổ, bên trong bày biện rất nhiều ngân phiếu và nén bạc.
Cả đời Xảo Nhi chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy, chỉ nhìn thôi cũng đủ hoa mắt. Nhưng nó nhanh chóng ôm một hộp, rồi lại nhảy ra ngoài cửa sổ.
Xảo Nhi ngu ngơ không hiểu tại sao nó không đi ra bằng cửa thông thường. Nó lại cõng Xảo Nhi đến quán trọ của trấn trên. Nói là quán trọ nhưng cũng chẳng phải là nơi gì to lớn gì. Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, có thể nghỉ chân, ăn no đã là không tệ, đâu có sự lựa chọn nào khác.
Khi nó bước vào khiến tiểu nhị sợ hết hồn, đập vào mắt là bộ quần áo rách rưới của nó, thái độ của tiểu nhị khinh bỉ "Đi chỗ khác đi, tên ăn mày, xin ăn cũng phải nhìn chỗ chứ."
Nó không thèm để ý (bởi vì nghe không hiểu). Xảo Nhi lại nổi giận "Tại sao anh lại nói chuyện như vậy?" Không đợi hai bên tranh chấp, nó đã cõng Xảo Nhi vào trong quán. Tiểu nhị cuống quýt cản nó lại, nó hất đôi tay của hắn đang nắm chặt lấy nó, khiến hắn ta lảo đảo. Rồi cõng Xảo Nhi vững vàng bước lên lầu.
Tiểu nhị cũng không dám cản nó nữa. Cương thi mắt xanh thường thấy loài người vào đây. Nó biết ở trong có thể qua đêm, nó còn từng len lén ở trong một gian phòng trống. Lúc này nó cũng không đi thẳng vào trong, đặt Xảo Nhi xuống trước quầy. Nó lấy chiếc hộp trong ngực mình mở ra. Những lời nói còn sót lại của Tiểu Nhị cũng bị nghẹn trở về, gương mặt đỏ bừng. Làm sao hắn có thể nghĩ một người giàu có lại mặc quần áo lam lũ như vậy, lập tức dở khóc dở cười.
Xảo Nhi hơi chột dạ -- Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ăn cắp bao giờ, càng không lừa gạt ai. Chỉ có điều, cương thi mắt xanh cũng không có ý xấu xa, nó cầm hộp bạc kia đưa tới trước mặt chưởng quỹ. Tên chưởng quỹ nhìn thấy cũng hoa mắt, vội vàng cầm một vài nén, vẻ mặt tươi cười nhanh chóng "Còn đứng đây làm gì, mau lên, chọn một căn phòng hảo hạng cho hai vị khách nghỉ ngơi."
Lúc này, tên tiểu nhị mới tỉnh hồn lại, dẫn hai người vào phòng, cũng nhiệt tình hơn "Khách quan, anh đừng trách, đây là nơi nhỏ bé, cũng thường có ăn xin đến đây quấy rầy khách. Tiểu nhân có mắt không tròng, nhận lầm anh. Anh là người lớn đừng trách kẻ tiểu nhân như tôi. Hơn nữa, trong mùa đông giá rét thế này mà anh lại ăn mặc... Ặc... mát mẻ như vậy. Chẳng lẽ anh gặp đồ bậy bạ giữa đường sao..."
Hắn cứ nói luyên thuyên không ngừng. Cương thi mắt xanh cũng chẳng đáp một lời. Cuối cùng Xảo Nhi không nhìn được nữa, khoát tay với hắn "Ặc... xin lỗi, anh ấy nghe không hiểu."
"Hả?" Tiểu nhị vắt khăn lông lên vai, bàng hoàng tỉnh ra "Đây là người ở vùng khác ư?" Hắn thầm nghĩ, hèn chi ngay cả màu sắc của đôi mắt cũng khác mình. Lập tức trong bụng cũng thầm kêu may mắn -- Những lời bất kính vừa rồi anh ta nghe không hiểu.
Dẫn hai vị khách vào phòng xong, lần này hắn hết sức ân cần "Tiểu nhân ở lầu dưới, hai vị cần gì cứ sai bảo tiểu nhân, đừng khách sáo."
Cương thi mắt xanh đặt Xảo Nhi xuống, nhìn xung quanh chút. Nó không hài lòng, khoa tay múa chân làm hành động nhét nhét đồ vào miệng. Lần này tiểu nhị rất thông minh, trong thoáng chốc đã hiểu rõ "Khách quan muốn ăn ư? Không thành vấn đề! Mặc dù quán trọ của chúng tôi không phải là nơi sang trọng gì, nhưng gà vịt thịt cá đều có. Đúng rồi, còn có rượu Hoa Điêu lâu năm, anh cần mang đến một vò không?"
Hắn nói hồi lâu mới nhớ tới vị khách này nghe không hiểu. Vội vàng giới thiệu với Xảo Nhi. Xảo Nhi hơi sợ sệt, cho đến bây giờ, Xảo Nhi chưa từng đến những chỗ này. Trước kia làm việc trong phủ Liễu viên ngoại cũng chỉ là giặt quần áo, quét nhà lau nhà, trong nhất thời thật không biết nên chọn món gì.
Cương thi mắt xanh đợi hồi lâu, thấy cô vẫn không có phản ứng, tiểu nhị cũng không có phản ứng. Nó đoán đây là ý không được, lập tức đưa bạc qua -- Nó quan sát loài người lâu như vậy, nên cho ra được kết luận, chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng làm được.
Quả nhiên, chỉ cần đưa tiền, tiểu nhị lập tức khom lưng nói "Ôi khách quan, tiệc rượu đắt tiền nhất trong tiệm chỉ có hai lượng bạc, cho thêm rượu Hoa Điêu lâu năm cũng chí có thêm hai lượng bốn quan tiền, anh lại cho nhiều như vậy...."
Nói là nói thế, hắn vẫn chạy xuống lầu nhanh như chớp, đi chuẩn bị rượu thịt.
Xảo Nhi cởi áo bông trên người ra, vẫn không quên khẽ hạ giọng giáo dục nó "Đã nói là không được trộm đồ nữa mà..." Nhưng trong tình cảnh này, cô cũng không biết có thể làm gì, nên dừng lại dở dang.
Cương thi mắt xanh tò mò đánh giá bày biện trong phòng, thỉnh thoảng còn dí sát mặt vào ngó.
Không lâu sau, quán trọ mang nước nóng lên, đổ vào bồn tắm. Xảo Nhi cũng cảm thấy hợp ý. Trong hang động không có nước nóng, từ lúc vô mùa đông đến nay, cô rất ít khi tắm rửa, chỉ lau mình thôi.
Bồn tắm đặt sau bình phong sơn thủy, cô đứng bên cạnh cởi quần áo. Cương thi mắt xanh cũng nhanh chóng chạy đến. Ở chung lâu ngày, Xảo Nhi cũng bất chấp xấu hổ, cứ thế nhảy vào bồn tắm.
Nó tò mò thử nước, phát giác nước rất ấm, nên cũng muốn đi vào. Xảo Nhi hơi luống cuống, bồn tắm rất nhỏ, không chứa đủ hai người. Cô cản nó lại "Anh đợi tôi tắm xong rồi vào."
Cương thi mắt xanh cứ khư khư không chịu đi ra ngoài, cũng là loại không bao giờ chịu lùi bước. Càng không cho nó vào, nó càng muốn đi vào. Cuối cùng nó cũng cố gắng chui vào bồn tắm, nước tràn ra khắp mặt đất. Xảo Nhi mau mau đứng dậy "Nói rồi, anh đừng có vào, giờ nước tràn ra rồi..."
Cô cũng không màng tắm rửa nữa, vội vàng lau khô thân thể, thay quần áo. Rồi lấy quần áo bẩn lau khô sàn nhà. Cương thi mắt xanh nghịch nước trong bồn tắm, lại cảm thấy không thú vị, cũng chuẩn bị ra ngoài. Xảo Nhi luống cuống "Đợi chút, anh đừng động nữa"'
Cô cầm khăn lông của quán trọ lau thân thể cho nó. Thân hình nó cao lớn, mà bồn tắm thì quá nhỏ so với nó, cho nên nó rất bất mãn, quyết định leo ra. Xảo Nhi chỉ đành phải cố hết sức nắm lấy nó "Anh khoan ra đã"
Nước văng tung tóe, bồn tắm cũng di chuyển vị trí. Lúc đó, tiểu nhị bưng một cái khay lớn đầy thức ăn đứng ngoài cửa, nghe một hồi lâu, hắn ra quyết định thức thời -- Theo cái đà này, sau nửa canh giờ mình hẳn đến! Không nghĩ ra cô bé kia nhìn nhã nhặn bẽn lẽn thế mà....
Tắm rửa cho nó thật không phải là chuyện dễ dàng, nó ngồi không yên, cứ chốc lát lại rục rịch. Bộ quần áo rách rưới cũng chẳng mặc được nữa, nên Xảo Nhi quyết định xé đi. Nó cũng học theo Xảo Nhi, đưa tay lên xé phụ, nhưng tốc độ của nó nhanh hơn Xảo Nhi rất nhiều, nhanh chóng đã xé sạch sẽ.
Tuy là đã chung sống sớm chiều một khoảng thời gian, nhưng Xảo Nhi vẫn xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Cũng may nó không cảm thấy, vẫn cố gắng muốn leo ra ngoài. Xảo Nhi không nắm nó lại được, cuối cùng nó cũng leo ra khỏi bồn tắm.
Xảo Nhi càng không ngừng viết chữ lên ngực nó. Rốt cuộc nó cũng đứng lại cúi đầu nhìn cô. Cô vất vả dùng khăn lông lau sạch sẽ cho nó. Nó cũng vô cùng không nhẫn nại được nữa, quay một vòng trong phòng lại muốn đi ra ngoài.
Xảo Nhi nhìn lên, cứ trần truồng thế không được. Cô cuống quít kéo nó lại, cầm quần áo trong hang trước kia muốn mặc vào cho nó. Nó thấy cô mở quần áo run run, nên cũng run rẩy nhận lấy.
Xảo Nhi căng thẳng đổ mồ hôi đầy đầu, cuối cùng cô cũng nghĩ ra một biện phát tốt.
Cô tìm quần áo của mình, mặc vào người vô cùng chậm. Quả nhiên nó cũng học theo cô, đưa tay vào tay áo, cuối cùng đã thành công mặc được áo. Xảo Nhi lau mồ hôi, cài nút áo lại cho nó. Kế tiếp chính là quần.
Việc này cũng đơn giản, cô đưa cho nó cái quần, rồi tự mình lấy một cái. Quả nhiên cô vừa mặc vào, nó cũng mặc vào theo y hệt. Cô cột dây lưng lại cho nó, sau đó lau khô tóc nó. Tóc nó đã dừng sinh trưởng, nhưng cũng không thấy rụng, mái tóc thật dài choàng qua đầu vai vô cùng bóng mượt.
Tuy cương thi mắt xanh thiếu kiên nhẫn, nhưng lại thấy cô như đang chơi cùng nó. Cho nên cũng nhẫn nại chơi đùa với cô. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo vào, thoạt nhìn nó cũng chẳng còn quái dị nữa. Xảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, lại chuẩn bị lau khô nước trên sàn.
Không ngờ cô vừa mới xoay người, cương thi mắt xanh kia đã muốn đi ra ngoài. Dường như nó cũng không yên tâm để Xảo Nhi ở đây một mình. Đi lòng vòng trong phòng xong, nó quyết định leo lên nóc phòng hấp thu chút gió sương là được.
Cho nên tiếp theo, nó xuống lầu, nhưng cách nó xuống lầu rất đặc biệt -- Nó từ trên lầu nhảy thẳng xuống. Sau đó, dưới ánh mắt trợn trắng vô cùng kinh hãi của mọi người, nó đi ra cửa quán trọ. Tiểu nhị đang dự định đến chào hỏi nó, nó ngửa đầu nhìn lên nóc phòng mình. Xảo Nhi chưa kịp kêu ra tiếng nào, nó đã vèo một cái bay thẳng lên đó.
Dĩ nhiên, nóc phòng hảo hạng thì có gì coi là bản lĩnh. Nhưng quán trọ này hai tầng lầu, hơn nữa nó còn trực tiếp bay lên.
Mọi người chết lặng, Xảo Nhi hóa đá tại chỗ. Đang dự định làm sao giải thích chuyện này với những người bên dưới, thì mọi người đã tuôn ra khỏi quán trọ như ong vỡ tổ, ngước cổ nhìn lên nóc phòng, cả khách sạn tựa như bị bao vây.
Cương thi mắt xanh đứng trên nóc phòng. Rõ ràng nó cũng cảm thấy kỳ quái, cho nên nó cũng nhanh chóng nhảy xuống, cũng nhìn lên nóc phòng theo mọi người. Thế nhưng mọi người cũng không nhìn lên nóc phòng nữa – mà quay sang nhìn nó.
Xảo Nhi vội vàng chạy đến nắm tay nó, không ngờ bên cạnh đã có người lên tiếng
Người A "Vị đại hiệp này khinh công thật giỏi."
Người B "Ngay cả Yến Tử Lý Tam cũng theo không kịp đó"
Người C "Thân thủ này luyện bao nhiêu vậy..."
Xảo Nhi xấu hổ.
Cho nên nói ra, loài người lại là động vật có ý thức nguy hiểm rất thấp, vì an nhàn quá lâu, bản năng bị thoái hóa. Nếu là dã thú, bất luận đã cải biến hình dáng ra sao, nó cũng có thể phân biệt được ông trời là kẻ địch của mình.
Bạn Loyal có lời muốn nói:
Nếu như đặt trường hợp mình là Tiểu Nhị đứng bên ngoài, chỉ nghe được câu nói của Xảo Nhi
. "Nói rồi, anh đừng có vào, giờ nước tràn ra rồi..."
. "Đợi chút, anh đừng động nữa"
. "Anh khoan ra đã"
Hix, cho dù đầu óc trong sáng mấy thì cũng thành trong tối thôi ạ. Bởi vậy, bạn Xảo Nhi và bạn cương thi nhà mình thật là “tình ngay lý gian”