Thiện Tịch đang lừa anh.
—— “Em chê tự chụp phiền quá, nằng nặc phải bỏ tiền thuê người qua đường chụp cho chúng ta.”
Nực cười ghê.
Cô gái ấy có chỗ nào giống là người qua đường bỏ tiền thuê?
Anh nên sớm nghĩ ra, sao anh có thể vô duyên vô cớ nhờ người đi đường chụp ảnh thân mật của mình với Thiện Tịch?
Sao Thiện Tịch có thể kẹp tấm hình của một người qua đường xa lạ trong quyển sách anh ta thích nhất?
Còn nữa, tối ngày hôm kia Thiện Tịch ngồi trong đêm, rõ ràng anh ta cầm tấm hình này.
Cô ta rốt cục là ai?
Rốt cục là nhân vật thế nào mà có thể thân quen đến mức đi Thanh Đảo với họ?
Châu Kiều lấy điện thoại chụp tấm hình, gửi tin nhắn cho cô của anh, hỏi cô xem có biết cô gái đó là ai không, nhưng không nhận được hồi âm.
Sau khi đến năm , đây lần đầu tiên Châu Kiều xuống bếp, anh nấu rất nhiều món.
Nói theo lương tâm thì tay nghề của Châu Kiều cũng rất đáng khen ngợi. Mấy năm quen với Thư Tuệ, anh vẫn dày công nghiên cứu nấu nướng, muốn nắm giữ hoàn toàn tâm của Thư Tuệ và cả dạ dày cô.
Thiện Tịch được săn sóc mà sợ, vừa chuẩn bị động đũa thì Châu Kiều giành trước, khắp một cục thịt tự tay đưa đến bên miệng Thiện Tịch, Thiện Tịch ngừng lại, rồi há miệng ăn.
“Thế nào?” Châu Kiều đầy chờ mong.
“Rất vừa miệng.” Thiện Tịch cười cưng chiều.
Châu Kiều cũng cười theo, cả quá trình không động đôi đũa, chỉ nhìn Thiện Tịch ăn.
Chờ Thiện Tịch ăn cũng no rồi, thì anh móc tấm hình từ trong túi ra, hỏi: “Giờ, trả lời tôi, cô ấy là ai?”
Sắc mặt Thiện Tịch trong nháy mắt đóng băng, anh giơ tay muốn cướp tấm hình về, thì bị Châu Kiều ung dung né đi.
“Đưa cho anh.” Thiện Tịch trầm mặt xuống, vẻ mặt đáng sợ.
Nhưng Châu Kiều không còn sợ anh ta.
“Tôi đã bỏ hai viên thuốc ngủ trong cơm rồi, đủ để anh ngủ hơn ngày.” Châu Kiều đắc ý nhếch môi, “Trước khi anh ngủ, nói tôi biết, cô gái trong hình là ai?”
Thiện Tịch không nói gì.
“Để tôi đoán thử xem,” Châu Kiều ngắm nghía tấm hình trên tay, “Bạn gái của anh qua đời vì bệnh nan y, hiến tặng bộ phận nào đó trên cơ thể cho tôi, người bị tai nạn, thế là kẻ si tình nhà anh chuyển tình cảm qua người tôi, thương yêu tôi hết mực xem tôi thành thế thân, còn tôi bị mất trí nhớ cứ tưởng rằng anh đúng là người yêu của tôi, dần dần sản sinh tình cảm với anh, kết quả anh hối tiếc, thú nhận người anh yêu chính là bạn gái của anh, sau đó phủi mông bỏ lại một mình tôi trong u buồn đau thương?”
“Hoặc bạn gái anh mắc bệnh nan y cần gấp bộ phận quan trọng nào đó, mà tôi thì là ứng cử viên thích hợp nhất hiến tặng, nên anh nghĩ trăm phương ngàn kế trà trộn vào cuộc sống của tôi, thành công tẩy não người nhà bạn bè và Thư Tuệ của tôi, tiếp đó từng bước một dẫn dắt tôi để tôi dần yêu anh, cho đến khi chủ động ký tên hiến tặng nó?”
“Cho dù là cái nào, thì đều là một vở kịch đậm chất máu chó.”
“Đáng tiếc tôi không muốn chơi với anh.” Châu Kiều ném tấm hình lên mặt Thiện Tịch, “Tôi muốn tự mình tìm chân tướng.”
Anh đứng dậy, cầm cờ lê ở góc tường, đi đến gác xép trên lầu.
Hai ba phát đã đập nát ổ khóa, Châu Kiều đẩy mạnh cửa vào, thì nhìn thấy di ảnh trắng đen treo trên tường.
Mái tóc xoăn dài, gương mặt tái xám, mắt vô hồn nhìn Châu Kiều.
Trong căn gác xép không có vật dụng cũ như Thiện Tịch nói, cũng không có bụi bặm, mà được bố trí thành một linh đường nhỏ, dưới di ảnh có đặt chiếc bàn để đồ cúng, trên bàn là hoa quả tươi mới, có thể thấy chúng được thay đổi mỗi ngày.
Châu Kiều bị đôi mắt vô hồn của cô gái trong ảnh nhìn mà sợ nổi da gà, anh theo phản xạ lùi ra sau vài bước, thì va phải một người đứng sau. Châu Kiều cứng người, anh quay đầu rất rất chậm, thấy Thiện Tịch đứng thẳng ở đó, mặt không cảm xúc nhìn mình.
Lòng bàn tay Châu Kiều chảy mồ hôi lạnh, hai chân run lẩy bẩy như nhũn ra không dừng được, anh phát hiện trên cánh tay Thiện Tịch bị cắt một lỗ rất sâu, máu đỏ tươi đang tuôn xối xả từ vết thương, Thiện Tịch dùng cách thức đấy để kháng cự lại dược tính của thuốc ngủ.
“Em ấy tên Thiện Bản.” Thiện Tịch mở miệng nói, ngữ điệu làm người ta không đoán được tâm tình, “Là em gái anh, là người thân duy nhất của anh từ nhỏ đến lớn.”
Bấy giờ tiếng chuông tin nhắn của điện thoại Châu Kiều vang lên. Tay Châu Kiều run run mở tin nhắn thoại cô gửi đến.
—— Tiểu Kiều à, cô với Thiện Tịch vốn muốn gạt con chuyện này. Nhưng con cũng phát hiện ra sự tồn tại của nhỏ rồi, có giấu giếm cũng không ích gì, huống hồ sớm muộn con cũng sẽ khôi phục ký ức. Nhỏ ấy tên Thiện Bản, là em gái của Thiện Tịch, năm qua vẫn sống với hai đứa, cách đây không lâu, cũng là ngày sinh nhật con, hình như nhỏ cãi vã với con, không cẩn thận té từ cầu thang của nhà… Bất hạnh qua đời. Nhưng tiểu Kiều à, đó không phải lỗi của con, Thiện Tịch cũng không trách con, sở dĩ hai chúng ta gạt con là vì sợ con tự trách quá mức, mong con sống thoải mái hơn được chút. Nghe lời cô đừng nghĩ nhiều, sống cho tốt với Thiện Tịch được không?”
Điện thoại với cờ lê cùng rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang trầm nặng.
Cho nên ngày hôm đó ở bệnh viện bác sĩ mới hỏi gần đây anh có chịu đả kích gì không.
Cho nên ngay cả cha mẹ và người cô luôn cố chấp cũng chấp nhận anh với Thiện Tịch sống cùng nhau.
Cho nên lúc anh lớn tiếng tuyên bố không thích Thiện Tịch, cha mới mắng anh là lòng lang dạ sói.
—— Vì trên vai anh gánh một mạng người.
Thật là một màn kịch máu chó.
Thật mỉa mai làm sao.
Châu Kiều nhếch môi tự giễu, lần đầu trong tâm anh sinh ra cảm giác mình là thằng khốn.
Châu Kiều ngẩng đầu lên, nhìn Thiện Tịch đứng đối diện, anh giơ tay lên muốn tát mình một bạt tai, thì bị Thiện Tịch ngăn lại. Thiện Tịch nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, ghé vào tai anh trầm giọng nói: “Không sao rồi.”
Dịu dàng đến vậy.
Rõ ràng anh ta vẫn luôn dịu dàng đến vậy.
Châu Kiều ngẩng đầu nhin di ảnh trắng đen trên tường, cô gái nhìn thẳng anh, gương mặt vô hồn dường như có thêm nụ cười quỷ dị, anh vô thức ôm eo Thiện Tịch, vùi mặt trong ngực anh ta, lắng nghe tiếng tim anh ta đập đầy mạnh mẽ, ấp úng khàn giọng nói: “Xin lỗi.”
“Anh là người thân duy nhất của Thiện Bản, nên từ nhỏ em ấy đã rất ỷ lại vào anh, vẫn luôn căm ghét sự tồn tại của em, anh khuyên em ấy nhiều lần, cứ nghĩ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nào ngờ trong ngày sinh nhật em, em ấy lại tranh cãi với em, cố đẩy em xuống cầu thang, kết quả giày cao gót của em ấy bị trẹo, rồi ngã xuống.” Ngữ điệu của Thiện Tịch hơi run run, cảnh tượng ngày hôm đó với anh mà nói là một cái bóng trầm trọng.
Châu Kiều nắm chặt cánh tay chảy máu của Thiện Tịch: “Anh cần cầm máu.”
Thiện Tịch suy yếu tựa trên vai Châu Kiều: “Anh buồn ngủ quá.”
Châu Kiều băng bó cẩn thận cho Thiện Tịch xong thì dìu anh ta về phòng, nói: “Ngủ một giấc đi.”
Thiện Tịch gật đầu, nằm xuống giường, thấy Châu Kiều cũng nằm xuống theo, anh lộ ra ánh mắt khó hiểu.
Châu Kiều ho khan, kéo chăn che mặt mình lại: “Tôi ngủ với anh.”
Thiện Tịch cười, dém lại góc chăn cho Châu Kiều.
“Cho phép anh ôm tôi ngủ.” Châu Kiều quay lưng lại với Thiện Tịch.
Thiện Tịch hơi lưỡng lự, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Châu Kiều, anh ta nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Em ngủ ngon.”
Châu Kiều không hề buồn ngủ, anh trợn to mắt, cảm nhận lồng ngực ấm áp của Thiện Tịch, lắng nghe tiếng ngáy trầm trầm của Thiện Tịch ở sau.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm vô vàn.
Trong đêm tối, dường như có một gương mặt tái nhợt đang dõi nhìn anh.