Ôi trời tôi đã quên mất một chuyện rồi, hôm nay là ngày mà Thiên Khải bị ngất xỉu, phải đến bệnh viện rồi gặp nữ chính Liễu Thu Anh hay sao.Không được, tôi phải mau chóng ngăn cản một màn nghiệt duyên này bắt đầu mới được.
Phi nhanh xuống giường, tôi chỉ kịp vơ vội cái áo khoác mỏng rồi ba chân bốn cẳng chạy xuống nhà. Hà Hoa đang lau dọn dưới phòng khách thấy tôi vội vàng chạy xuống thì ngạc nhiên:
“Cô chủ đang bệnh mà đi đâu vậy?”
“Tôi gấp lắm rồi đừng hỏi nữa, nhanh chóng gọi tài xế cho tôi đi “ Tôi hổn hển.
Cô bé thấy tôi đang gấp vậy cũng hiểu ý mà không dò hỏi nửa, rồi cô ấy chạy đi kêu anh tài xế có vẻ mập mạp tên Lu cho tôi.
Thấy có xe, tôi mở cửa vội vàng leo lên, gấp gáp “ Đường Lạc An, khu biệt thự cao cấp SUNSHINE, nhà số ,nhanh, nhanh lên”
“Ngồi trong xe mà tôi lòng dạ lo lắng bồn chồn không yên,cứ suy nghĩ lo cho Thiên Khải bây giờ thế nào rồi, trong tiểu thuyết viết là anh ấy bị sốt không ăn không uống, đến tối ngày thứ thì người giúp việc tới dọn dẹp thì phát hiện anh ta ngất xỉu trên ghế sopha mới vội vàng đưa đi cấp cứu ở bệnh viện rồi gặp phải đoạn nghiệt duyên để cuối cùng phải thê thảm mà tự sát.Càng nghĩ thì tôi càng đau lòng chết đi được, nhưng mà không sao, Thiên Khải à bây giờ em sẽ bảo vệ anh, sẽ không cho kẻ nào làm tổn thương anh nữa.
Mãi suy nghĩ thì xe đã đến nơi rồi, tôi lao xuống vội vàng bấm chuông. Chết tiệt,không có ai mở cửa, tôi điên cuồng bấm mấy lần nữa mà cũng không có ai,bỗng nhiên chợt nhớ tới một chi tiết nhỏ có nhắc tới là nhà của hắn ta có pass là , đúng rồi là .Lúc nãy tại vội quá nên bỗng nhiên quên mất, tôi nhập thử pass thì may quá chính xác rồi.
Cửa mở ra, tôi chạy bay vào trong nhà, tìm người ở tầng trệt không có, tôi vội vàng chạy lên phòng ngủ ở tầng , vì đọc nhuần nhuyễn quyển tiểu thuyết này nên tôi dễ dàng đoán được vị trí của căn phòng.Mở cửa phòng ra, tôi thấy ngay một đống lù lù trong chăn, chạy đến xem thì thấy mặt anh đỏ bừng, sờ thử trán thì thấy sốt cao quá, trời ơi sao lại để sốt cao thế này kia chứ.Tôi chạy vào phòng tắm lấy thau nước ấm cùng với khăn vừa đắp lên trán để hạ sốt vừa lau người cho anh ta, đắp đắp lau lau một hồi thì cuối cùng cũng hạ sốt được một tí, bây giờ tôi mới có thời gian quan sát kĩ người này.Mẹ nó chứ! Đàn ông mà có cần đẹp đến thế không, lông mi dài như cái quạt nhỏ đổ bóng trên khuôn mặt trắng trẻo, cái mũi cao thẳng tắp hơi giống người phương tây, đôi môi vì bị sốt mà trở nên đỏ au, nhìn anh ngủ mê toát lên nét ngây thơ như là hoàng tử bé vậy, thật là nhan sắc này dụ dỗ người ta muốn phạm tội đây mà. Ngắm được một lúc thì mĩ nam cựa mình khàn khàn nói “Nước”, tôi vội vàng đỡ anh ta dựa vào người mình đút cho uống nước, uống nước xong anh ta hơi hé cặp mắt mông lung nhìn tôi hỏi:
“Ai vậy?”.
Nghe vậy tôi sợ quá đứng vụt lên làm hắn ngã nhào xuống giường.
Tôi chay vội xuống phòng khách chụp lấy cái điện thoại trên bàn gọi cho Lí Đô là trợ lí của anh ta đang đi công tác, chỉ báo ngắn gọn là giám đốc của anh ta đang bị bệnh mau về nhanh chóng rồi cúp máy ngay. Sau đó tôi chạy ra sân,đóng cửa lại rồi hấp tấp leo lên xe hối thúc tài xế đi nhanh như sợ có cái gì đó đuổi theo vậy.