Ngưu Nam

chương 113

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy rằng Tiếu Thụ Lâm bị Tiếu lão đại cường ngạnh giữ lại trong nhà, cuộc sống chung của hai người tạm thời chấm dứt, nhưng mà đáy lòng La Mông vẫn là rất cao hứng, dù sao cha mẹ đôi bên đều xem như đồng ý chuyện hai người bọn họ.

Hơn nữa tình cảm của anh và Tiếu Thụ Lâm lại cực kỳ kiên định, đối lập trạng thái sinh hoạt phổ biến của những người đồng tính trong nước, số mệnh của La Mông quả thực là tốt tới không có thiên lý rồi, anh cảm thấy chính mình đời trước khẳng định là làm nhiều chuyện tốt, không ít âm đức, bằng không đời này xác định không thể hạnh phúc được như vậy.

âm đức: âm thầm làm việc tốt, người ta cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ (theo Quick Tranlator)

La Mông quyết định đời này anh nhất định cũng phải làm nhiều việc tốt, để bảo đảm kiếp sau kiếp sau sau nữa của mình còn có thể có số mệnh tốt như vậy, đương nhiên, nói tới bạn đời, vẫn có thể là Tiếu Thụ Lâm vậy rất tốt, hì hì…….

“Cười ngu gì đó?”. Thanh âm cứng nhắc của ông La chợt vang lên.

“Không gì ạ, cha, cha vẫn là nghỉ ngơi đi, để mấy đứa bé hái là được”. La Mông ngượng ngùng cười cười, vội vàng nói sang chuyện khác.

“Mấy đứa bé biết làm việc gì chứ? Con cũng để mắt chút đi, ăn một chút thì không sao, đừng để đau bụng, lán dâu tây này dọn dẹp tốt một chút, ăn tết còn có thể bán được không ít tiền. Con xem con đi, hiện tại sao lại chi thả cửa như vậy? Nợ người kia năm mươi vạn con tính khi nào thì trả?”. Ông La bắt đầu lẩm ba lẩm bẩm.

Gần đây trong lòng ông La thủy chung có một vướng mắc, từ khi La Mông nói với bọn họ là Tiếu lão đại muốn mua nhà ở trấn trên cho hai đứa lúc làm hôn sự, trong đầu ông liền không thoải mái lắm, cố tình lại không thể ngăn cản việc vui của con trai, còn không thể cướp ra mặt cùng Tiếu lão đại.

Sau đó ông lại nghĩ tới con trai nhà mình còn nợ người ta năm mươi vạn nữa, cái này gọi là chuyện gì đây? Không ngờ như thế con trai ông cực cực khổ khổ nuôi lớn như vậy, cuối cùng liền thành đứa ăn bám?

“Việc này trong lòng con có tính toán rồi, chờ hai ngày nữa trong tiệm kết toán chia lãi của tháng trước, trong tay con liền đủ năm mươi vạn rồi, tới khi đó con liền trả tiền cho cậu ấy”.

Đối với ông La, trong lòng La Mông cũng cảm thấy có chút áy náy, bản thân anh làm người con, chẵng những không thể nối dõi tông đường cho gia đình, hiểu rõ tâm nguyện của cha anh, ở trên chuyện Tiếu Thụ Lâm, lại làm ông ấy thấp sờ sờ một bậc so với Tiếu lão đại người ta.

Lại nói tiếp, La Mông chính là ở mấy năm cao trung đó, khiến cha anh phong quang đắc ý mấy năm ở trong làng, nhưng sau này, người làm con như anh liền toàn khiến ông mất mặt khiến ông bận tâm.

Nghĩ tới đây, trong lòng La Mông có chút chua chát, anh âm thầm nói với chính mình, sau này nhất định phải kinh doanh thật tốt, khiến trong làng trấn trên, bất kể ai nhắc tới tên của chính mình, đều nói không ra nửa câu không tốt, ít nhất không thể trắng trợn nói.

“Được rồi, trong lòng con biết là được rồi, nếu không đủ tiền thì cứ việc nói, đừng kéo dài chuyện này tới năm sau…….”. Trong giọng nói của ông La lộ ra một chút bất đắc dĩ, lúc trẻ, ông ở trong nhà từ trước đến nay là đã nói là làm, hiện giờ con cái đều lớn rồi, ông cũng bắt đầu học được thỏa hiệp.

“Ông ngoại ơi, ông muốn ăn dâu tây không ạ?”. Lúc này, La Mĩ Linh đang cầm một rổ nhỏ dâu tây đi qua, cô bé này luôn phụng phịu giống như bà cụ non, bộ dáng lộ ra thật sự nghiêm túc, không biết bộ dáng bản thân ở trong mắt người lớn rất hài hước.

Lại nói tiếp, trước đây lúc hai chị em này mới đổi họ, La Hồng Phượng cũng muốn hai đứa con sửa miệng gọi ông La và Lưu Xuân Lan là ông nội bà nội, nhưng mà khi đó hai đứa bé này đã kêu quen miệng rồi, nhất thời không sửa được, Lưu Xuân Lan liền nói không cần sửa lại, không có việc gì gây sức ép con nít làm gì, kêu gì không phải kêu chứ, ông ngoại bà ngoại nghe còn thân thiết hơn.

Lúc ấy ông La cũng là ý này, La Mông tự nhiên là không sao cả, vì thế cuối cùng liền không ai nhắc lại việc sửa miệng này.

“Ông không ăn, cháu ăn đi”. Ông La cười lộ ra hàm răng hơi xỉn vàng, vẻ mặt thỏa mãn.

“Ông hái dâu dây cùng bọn cháu không ạ?”. La Mĩ Linh lại hỏi. Từ khi La Mĩ Tuệ đi mẫu giáo, La Mĩ Linh liền thường thường một mình ở lại trong nhà, do ông La và Lưu Xuân Lan trông, thời gian lâu, cô bé liền cực kỳ thân cận cùng hai ông bà.

“Được, chúng ta cùng đi hái dâu nào”. Ông La vui vẻ tiếp nhận lời mời của cô bé.

“Cha, cha đi đứng không tốt, đừng ngồi xổm nhiều”. La Mông nhắc nhở cha mình một câu.

“Ai nói không tốt hả? Rất tốt!”. Ông La vừa đi theo cháu gái, vừa quay đầu lại nói với La Mông: “Hồi trước con làm rượu cẩu kỷ gì đó, cực kỳ tốt, sang năm lại làm nhiều chút”.

“Được ạ, sang năm làm cho cha một vại lớn”. La Mông lập tức đồng ý.

Hôm nay là hai mươi hai tháng giêng, ngày mai chính là ngày đưa ông Táo về trời, một đám dâu dây đúng lúc chín kịp, La Mông vốn còn định tại thời điểm này kiếm chút tiền, sau đó lại ngẫm nghĩ, bản thân một lán dâu tây một ngày có thể kiếm được bao nhiêu chứ?

Đúng lúc trường mẫu giáo La Mĩ Linh học ở trấn trên hai hôm nay tổ chức một cái hoạt động, trước ngày được nghỉ, tổ chức cho các bé đi viện dưỡng lão chúc tết các ông bà cụ neo đơn, La Mông liền cho các bé trong lớp cháu mình lên núi hai dâu tây, định tới khi đó lại gom chút trứng gà hạt dưa và vân vân, để bọn nó đồng thời mang đi viện dưỡng lão.

La Mông không biết viện dưỡng lão ở nơi khác là dạng gì, liền viện dưỡng lão của trấn Thủy Ngưu bọn họ mà nói, thật sự không tốt lắm, những ông bà cụ neo đơn lúc tuổi già có thể nói khá thê lương.

Lúc La Mông học tiểu học ở trấn trên, trường học cũng từng tổ chức hoạt động thăm ông bà cụ neo đơn một lần, nhưng mà lúc ấy anh còn rất nhỏ, có chút không tim không phổi, mặc dù có chút đồng cảm với những ông bà cụ này, nhưng không có thật sự để ở trong lòng.

Cho tới thời gian trước, nghe những người già làm việc trên Ngưu Vương trang nhắc tới, La Mông mới lại nhớ tới trấn trên của bọn họ còn có một cái viện dưỡng lão. Nghe nói người già tới nơi này của anh làm việc, lúc chính mình kinh tế dư dả, ngẫu nhiên cũng sẽ mua một ít gạo, đồ dùng sinh hoạt linh tinh đi viện dưỡng lão tiếp tế ông bà cụ mà bọn họ quen biết.

Không thể không nói, con người khi có tuổi rồi, phần lớn tâm tư vẫn là sẽ mềm lòng hơn những người trẻ tuổi, đương nhiên, cũng có nhưng người già không nên nết, không cần nhắc tới.

“La Mĩ Tuệ, cậu thấy trái này hái được không?”. Lúc này, trong lán dâu tây vang lên một tiếng nói của một cậu bé, một tiếng kêu này giống như cậu ta gặp chuyện lớn khó lường gì đó.

“Tớ xem xem”. La Mĩ Tuệ một bộ người quản lý phái đoàn, đi tới bên cạnh cậu nhóc nhìn nhìn, sau đó quyết đoán vỗ tay nói: “Hái đi”.

Cậu bé kia nghe cô bé nói như vậy, lập tức nhếch miệng, lấy cây kéo trong tay cắt cuống xanh biếc bên trên trái dâu tây, một cánh tay nhỏ mập ú khác thì tại phía dưới cẩn thận đón lấy trái dâu tây, sau đó nhẹ nhàng để nó vào trong rổ, tại trong cái rổ này, mỗi một tái dâu tây đều được cậu bé xếp chỉnh tề.

Trên đất trống bên ngoài lán dâu tây, mấy thầy cô trường mẫu giáo đang đóng gói đám ô mai các bé hái xuống, đóng gói cũng rất đơn sơ, chính là đựng trong mấy cái túi nhựa trắng, mỗi túi đựng một cân dâu tây, đại khái là ấn nhân số trong viện dưỡng lão mà chuẩn bị.

Bên tứ hợp viện, Lưu Thải Vân cũng cùng mấy ông bà già đang đóng gói hạt dưa trứng gà, còn có chút ít cẩu kỷ và bí đỏ khô, về phần khoai lang khô, liền bỏ qua, phần lớn ông bà cụ trong viện dưỡng lão đều lớn tuổi rồi, đều từng trải qua thời kỳ nạn đói trước đây rồi, khi đó tuyệt đại đa số mọi người là ăn khoai lang thay cơm, năm đó ăn chán ngấy rồi, hiện tại bọn họ lớn tuổi rồi, phần lớn cũng đều không thích ăn khoai lang lắm.

Lúc các bé mẫu giáo xuất phát đi hướng viện dưỡng lão, La Mĩ Linh đang bám dính chị nó, xem như vậy là muốn muốn đi cùng bọn con nít này, La Mông liền viện cớ để ông La và Lưu Xuân Lan cũng đi theo, nói là để hai người bọn họ hôm nay cũng mang theo La Mĩ Linh đi ra ngoài tản bộ, dù sao con bé cũng không có bạn chơi cùng ở trong làng, thừa dịp hôm nay đông người, để bé cũng đi theo náo nhiệt một chút.

Đương nhiên, mục đích chủ yếu của La Mông vẫn là muốn cho cha mẹ mình nở mặt khi đi viện dưỡng lão, anh nhưng cho tới bây giờ cũng không là loại người làm chuyện tốt không để lại tên họ. Tuy rằng anh rất thích ý tưởng trợ giúp ông bà cụ neo đơn, tặng một chút đồ ăn cho những ông bà cụ không nơi nương tựa, cũng không cần người ta mang ơn đối anh, nhưng mà bọn họ ít nhất phải là thừa nhận cái tình của anh, nhớ anh rất tốt bụng.

Mấy người ông La vừa đi, chính là mất nửa ngày, giữa chừng Lưu Xuân lan gọi về cho La Mông một cuộc điện thoại, bảo anh ngâm thêm hai mươi cân gạo nếp, buổi tối bà muốn nặn thêm một ít chè trôi nước.

Lại nới từ đông chí tới nay, một nhà La Mông đã ăn rất nhiều chè trôi nước, gạo nếp của nhà mình, tự xay bột, phối nhân bánh đầu bếp mập Hầu Tuấn đặc chế, ăn trăm cái không ngán. Lần trước nhà bọn họ một lần nặn hơn mười cân chè trôi nước, để đông trong ngăn đá của tủ lạnh, rãnh rỗi làm mấy chén ăn, vài ngày liền hết sạch, sáng sớm hôm nay ông La nói với La Mông, bảo anh ngâm hai mươi cân gạo nếp, lúc này nặn nhiều chút.

Lần này Lưu Xuân Lan bảo anh ngâm thêm hai mươi cân gạo nếp, La Mông vừa nghe liền biết, hai ông bà này tám phần là động lòng trắc ẩn rồi.

Ngày trước bọn họ là không có khả năng, ốc còn không mang nổi mình ốc, hiện tại hai ông bà có tiền rồi, từng tháng trong tiệm chia lãi đều rất nhiều, hai đứa con lại nhất định không chịu động một phần đó của hai người bọn họ, tích lũy từng tháng từng tháng, hiện giờ thế nhưng cũng có không ít, bọn họ vốn cũng không phải người keo kiệt, lúc này thấy các ông bà cụ trong viện dưỡng lão sống kham khổ quá, muốn trợ giúp bọn họ, đây cũng là chuyện rất tự nhiên.

Hôm nay bữa trưa ăn cơm xong, La Mông thấy trên núi không có việc gì, liền phát lương sớm cho các ông bà lão, bảo ọn họ đều đi về, mấy ngày sau cũng chỉ cần mấy người hái rau, việc này có người làm rồi, La Hồng Phượng bố trí mấy người phụ nữ muối rau trên Ngưu Vương trang cơ bản có thể xử lý việc này.

Hiện giờ muối rau trên Ngưu Vương trang cơ bản đã tự thành một hệ rồi, rau muối tiêu thụ trong tiệm, rất nhiều đều là trực tiếp từ bên này chuyển qua, mà mấy người phụ nữ phụ trách muối rau này, ngoại trừ một số việc muối dưa quy mô lớn trên Ngưu Vương trang cần mấy người này tự làm, lúc khác cơ bản liền nhân công của Ngưu Vương trang là được.

Mấy ngày trước và sau Tết, mấy người phụ nữ này còn phải thay phiên đi làm, đương nhiên, tiền lương là sẽ không để các cô bị thiệt, ngoại trừ một phần tiền lương La Hồng Phượng trả, tới khi đó La Mông cũng không thể thiếu cho mỗi người các cô một bao lì xì, mà nhưng ông bà lão về sớm này, chỉ cần ngày đầu tiên năm sau đi làm, mỗi người liền có một bao lì xì.

Buổi chiều cùng ngày, La Mông và bọn Biên Đại Quân cùng xay gạo nếp ngâm mềm rồi, gạo nếp ngâm qua tưới nước trong, dùng cối đá lớn xay tới xay lui, bột nước xay ra dính trơn như lụa, bột gạo nếp bên ngoài dùng máy móc làm ra căn bản không thể so sánh được.

Bột nước mới xay xong lượng nước nhiều, không thể trực tiếp dùng để nặn bánh trôi nước, còn phải bỏ vào trong túi vải, buộc chặt miệng túi, lấy tảng đá lớn đè lên, làm cho lượng nước trong bột nước chậm rãi chảy ra từ trên mặt vải, cho tới khi bột bên trong ráo nước không mềm không cứng.

Trong căn tin, đầu bếp mập hầu Tuấn và La Chí Phương đang làm nhân bánh, Bàn tử làm nhân bánh ăn rất ngon, nhưng mà cực kỳ phiền phức, chỉ là nguyên liệu liền là một đống linh ta linh tinh, có mỡ lá heo, đậu phộng, đậu tương, một ít mè, chế biến cũng cực kỳ phiền phức. Nhưng mà nhân bánh làm ra quả thật là ngon, ăn ngon mà không ngán, miệng ngập mùi thơm, phối vỏ bánh trôi nước trong suốt mềm mềm, dó quả thực là tuyệt vời.

Chỉ là từ trong căn tin thỉnh thoảng truyền ra tiếng rung động bang bang, La Mông liền biết, làm nhân bánh tuyệt đối là cần sức lực, bằng không tên mập kia cũng không thể vòng vèo tìm La Chí Phương hỗ trợ. La Chí Phương tên này sức lớn, nhưng mà ăn cũng nhiều, chè trôi nước nóng hổi một lần có thể ăn một thố lớn, cho tới bây giờ chưa thấy tên này ngán.

Lại nói, Tiếu Thụ Lâm cũng rất thíc ăn chề trôi nước, chỉ tiếc thời gian gần đây Tiếu lão đại vẫn không cho cậu ấy tới đây, còn không thích La Mông thường xuyên tặng đồ qua.

Trong lòng La Mông tính toán, sau khi thu hoạch vụ thu ông La bảo anh chở mấy túi gạo nếp tới Ngưu Vương trang, bây giờ lúc này mới không bao lâu, liền tiêu hao hơn phân nửa, xem ra hai hôm nay anh phải khiền một túi tới căn nhà nhỏ của anh mới được, bằng không đợi tới khi hai người bọn anh đăng ký kết hôn đãi tiệc rượu, lúc Tiếu Thụ Lâm tới ở, đừng ngay cả gạo nếp đều không có. Phải biết rằng một năm nay, La Mông cũng nhiều lúc mượn cớ đi ngang qua, tưới nước linh tuyền vào trong ruộng lúa nhà anh, gạo này ăn hết rồi, lần tới liền phải chờ sang năm.

Bột gạo nếp chiều nay xay ra trộn cùng hương liệu, La Mông để một phần ở Ngưu Vương trang, bảo bọn họ buổi tối rãnh thì nặn, để đông lạnh trong tủ lạnh, muốn ăn tự mình làm, còn lại liền đều chở về trong làng.

Mấy hôm Tết này, La Toàn Quý, Biên Đại Quân cũng không nghỉ, dù sao nhiều trâu nhiều như vậy vẫn là cần người trông nom, mỗi ngày cũng còn phải vắt sữa. Bặc Nhất quái ngược lại trở về quê nhà, Liễu Như Hoa không đi cùng ông ấy, liền ở lại Ngưu Vương trang, Lâm Khoát phải đợi ngày hai mươi chín mới trở về thành phố, ước chừng mùng hai liền quay lại, La Chí Phương nói chính gã chỉ cần lúc Tết đi trấn trên ăn bữa cơm đoàn viên cùng người nhà là được.

Về phần Hầu Tuấn mập, vốn là định phải về Đồng thành một chuyến, nhưng sau khi gã nghe nói hai ngày nữa La Mông muốn giết một con heo con, tên này liền nhất định không đi, hai bữa nay lúc ít việc, tên này rãnh rỗi liền đi dạo bên sườn núi đất nhỏ, nhìn chằm chằm mấy con heo choai choai đỡ thèm.

Buổi chiều, La Mông mới vừa quay về trong làng chưa được một lát, mấy người ông La cũng đã trở lại đã trở lại rồi, sắc mặt hai ông bà có chút phức tạp, chỉnh thể mà nói tâm tình coi như là không tồi, hai cô bé lại có vẻ thật cao hứng, sau khi về sau líu ríu nói liên tục.

Đối với hai cô bé này, phần lớn thời gian nhà bọn họ đều là chọn dùng chính sách nuôi thả, chỉ trừ ngẫu nhiên La Hồng Phượng sẽ làm người xấu, hai ông bà trong nhà liền hết sức cưng chiều. Bây giờ tuy rằng La Mông cũng không muốn phá hỏng tâm tình tốt của hai đứa cháu lắm, nhưng mà có một số lời không thể không nói cùng hai đứa nó, dù sao đây chính là cháu gái nhà mình.

“Hôm nay ở viện dưỡng lão làm những gì nào?”. La Mông mỗi tay bế một cô bé lên, kẹp các cô bé dưới nách, nhất thời chọc hai cô bé cười khanh khách không ngừng, tay chân cùng sử dụng, giống như hai con khỉ trèo lên người La Mông.

“Tặng đồ cho các ông nội bà nội”. La Mĩ Tuệ đang bám trên cánh tay cậu nó, nghe được câu hỏi của La Mông, lập tức hất đầu kiêu ngạo đáp lời.

“Vậy các cháu tặng những gì cho các ông nộ, bà nội nào?”. La Mông mặt mang ý cười chọc cười hai cô bé này.

“Tặng dâu tây, tặng trứng gà, còn có hạt dưa, bột giặt, kem đánh răng, khăn mặt……cho các ông bà”. La Mĩ Tuệ bắt đầu đếm đếm ngón tay.

“Các ông nội bà nội có vui không?”. La Mông như cũ cười ha hả.

“Vui chứ ạ, còn khen bọn cháu là bé ngoan nữa!”. La Mĩ Linh thật thà nói.

“Bọn họ còn khen các cháu những gì nữa?”. La Mông tiếp tục hướng dẫn.

“Nói bọn cháu trưởng thành khẳng định có triển vọng”. La Mĩ Tuệ vẻ mặt tràn đầy tự tin, nhận định chính mình sau này khẳng định là rất có triển vọng.

“Còn gì nữa?”. La Mông duỗi chân khều một cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống, đặt hai cô cháu gái một trái một phải ở trên đùi chính mình.

“Nói bọn cháu xinh đẹp”. La Mĩ Linh cười hì hì nói.

“Còn gì nữa nào?”. La Mông tiếp tục hỏi.

“Nói bọn cháu là thiện tài đồng tử”. La Mĩ Tuệ nhếch miệng, hiển nhiên những khích lệ này làm cô bé cảm thấy rất hưởng thụ.

thiện tài đồng tử: (tiếng Phạn:Sudhanakumâra, tiếng Trung Quốc: 善财 童子; bính âm: Shàncáitóngzǐ), hay còn gọi là Thiện Tài, là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, đây là phẩm quan trọng và dài nhất của kinh này. Thiện Tài đồng tử xuất hiện trong Phật giáo, Đạo giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như là một tiểu đồng hầu cận của Bồ tát Quán Thế Âm. Hình tượng Thiện Tài và Long Nữ xuất hiện cùng với Quán Thế Âm rất có thể bị ảnh hưởng bởi cặp Kim Đồng (tiếng Trung Quốc: 金童; bính âm: Jintong) Ngọc Nữ (tiếng Trung Quốc: 玉女; bính âm: Yùnǚ) hầu cận bên cạnh Ngọc Hoàng Thượng Đế. Thiện Tài đồng tử cũng là nhân vật Hồng Hài Nhi trong cuốn tiểu thuyết cổ điển hư cấu Tây Du Ký

La Mông thấy độ chín mùi xấp xỉ rồi, vì thế chuyển đề tài, hỏi hai chị em cô bé: “Các cháu cảm thấy lời các ông nội bà nội có lý không?”.

“Dạ?”. Hai chị em không hiểu cho nên nhìn La Mông, cô chị La Mĩ Tuệ mắt đầy mơ hồ, hiển nhiên còn chưa phản ứng lại, cô em La Mĩ Linh cũng dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn La Mông, nhưng mà trong ánh mắt của cô bé này rõ ràng mang theo một ít ý tìm tòi nghiên cứu, chỉ từ điểm này là có thể nhìn ra được, cô bé này sau khi trưởng thành, khẳng định khôn khéo hơn so với chị bé.

“Con, cái thằng này, so đo với hai đứa con nít làm gì hả?”. Lưu Xuân Lan đang bê bột gạo nếp La Mông chở về lên cái bàn bình thường các bà hay nhào bột, nghe được La Mông nghiêm trang thảo luận vấn đề này cùng hai đứa cháu gái, nhịn không được chê cười một câu.

“Mẹ để em ấy nói rõ một chút cùng hai đứa nó”. Lúc này, La Hồng Phượng cũng mở miệng nói.

La Hồng Phượng bình thường bận làm ăn trong tiệm không có thời gian dạy con, một mặt sợ hai cô con gái không cẩn thận lớn lên bị sai lệch, một mặt lại lo lắng chính mình nếu nghiêm khắc quá mức sẽ mang tới cảm xúc tiêu cực đối hai đứa nó, tới khi đó mẹ con xa cách không nói, làm không tốt còn để lại ám ảnh tuổi thơ đối hai đứa nó.

Bản thân cô ở thế khó xử, ông bà lại đều cực kỳ cưng chiều, bây giờ La Mông sẵn lòng giải thích cùng hai đứa nó, La Hồng Phượng tự nhiên là cầu còn không được.

“Được rồi, chúng ta cứ giảng giải cho bọn nó chút đi”. Thái độ của La Hồng Phượng, không thể nghi ngờ là cho La Mông uống một viên thuốc an thần, anh nói với hai chị em cô bé: “Hôm nay các cháu đi viện dưỡng lão thăm hỏi các ông nội, bà nội, còn tặng đồ cho các ông bà, các ông nội bà nội rất vui, khen các cháu là bé ngoan, nhu thuận đáng yêu, thông minh hiểu chuyện, đúng không?”.

“Đúng ạ”. La Mĩ Tuệ không cần (phải) nghĩ ngợi trả lời, La Mĩ Linh rũ mắt suy nghĩ một chút, cũng gật gật đầu theo.

“Đầu tiên, các cháu thăm hỏi các ông nội bà nội của viện dưỡng lão là đáng khen, các ông nội bà nội thấy các cháu khẳng định cũng rất vui”. La Mông đầu tiên là là thừa nhận hai cô bé một phen.

“Hì hì!”. La Mĩ Tuệ thẳng tính, nghe La Mông nói như vậy, nhếch miệng liền vui vẻ.

“Sau đó, chúng ta lại nói tới mấy thứ các cháu tặng, trước tiên là nói về đồ của trường mẫu giáo tặng cho các ông bà, các loại bột giặt nha kem đánh răng nha, các cháu biết mấy thứ này là từ đâu có không?”. Đón nhận điều La Mông muốn nói, mới là vẫn đề tồn tại.

“Mua tới ạ”. La Mĩ Tuệ thốt ra.

“Dùng gì để mua nào?”.

“Tiền ạ”.

“Tiền là từ đâu có nào?’.

“Trong nhà cho ạ”. Nói tới đây, thanh âm của La Mĩ Tuệ nhất thời liền nhỏ, bé liếc mắt nhìn La Mông một cái, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi.

“Ừm, các cháu tặng đồ ăn cho các ông bà, mấy thứ đó lại là từ đâu có nào?”.

“Cậu cho ạ”. La Mĩ Tuệ ủ rũ nói.

“Thế nên?”. La Mông vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu của cô bé, tiếp tục hỏi: “Hôm nay các cháu đã làm những việc tốt gì nào?”.

“Thăm hỏi các ông nội bà nội ạ”. La Mĩ Tuệ cúi đầu gảy đẩu ngón tay, bộ dáng có vẻ có chút buồn bực không vui.

“Còn gì nữa nào?”. La Mông cười cười, lại hỏi.

“Còn giúp hái dâu tây ạ”. La Mĩ Linh bên cạnh một hồi lâu không nói chuyện đột nhiên nói, cô bé mím môi nhìn La Mông, trên mặt có vẻ có chút quật cường, La Mĩ Tuệ nghe em gái nói như vậy, ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn em gái ngồi ở đối diện, lại quay đầu nhìn về phía La Mông.

“Đúng, hôm nay các cháu còn giúp hái dâu tây”. La Mông nhếch khóe miệng, khẳng định công trạng của các cô bé, hai cô bé này nhất thời lại cao hứng lên, trên mặt lại lần nữa treo tươi cười, nhưng mà bây giờ, trong tươi cười của các cô bé thiếu một ít đắc ý, trong ánh mắt lại thêm một tia kiên định, ở trong quá trình kế tiếp nặn bánh trôi nước cũng có vẻ cực kỳ ra sức.

La Mông xem thay đổi của hai cô cháu gái để ở trong mắt, lại thu được một cái ánh mắt cảm kích từ bên chị gái La Hồng Phượng, trong lòng ấm áp cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Trên thế giới này, bất kể là tiền bạc hay là sự nghiệp, đều là căn cứ bản thân cố gắng tranh thủ và cải biến, duy độc cũng chỉ có quan hệ huyết thống là ông trời liền an bài sớm rồi, bất kể tốt xấu, bản thân mình đều không có quyền lợi nói không, lại một lần nữa, La Mông cảm thấy chính mình may mắn xiết bao.

Buổi tối ngày này, người một nhà hoà thuận vui vẻ vây quanh ở dưới bóng đèn điện nặn bánh trôi nước, sáng mai, hai ông bà liền lại muốn mang theo la Mĩ Linh La Mĩ Tuệ đi viện dưỡng lão, nói vậy tới khi đó hai cô bé này sẽ thu được rất nhiều khen ngợi như cũ, thậm chí càng nhiều so với hôm nay, nhưng mà La Mông tin tưởng, tâm tính khi đó của các cô bé, nhất định sẽ có bất đồng.

Khen ngợi vừa phải và thừa nhận trong quá trình lớn dần của mỗi một đứa bé đều là chất dinh dưỡng cần thiết, nhưng mà khen mù quáng quá nhiều lại có thể dễ dàng hủy diệt một mầm non tốt nhất. La Mông cảm thấy nhà mình cần chú ý hơn chút nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio