Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi mang Hương Hương về tới, La Mông lập tức bắt đầu bố trí cho Kim Tử và lão Nhị ở chung, trước khi mang Hương Hương qua ở bên lão Tam, tạm thời vẫn là để nó ở căn nhà nhỏ bên này một đoạn thời gian, thứ nhất là làm bạn cùng Bé Khỉ, thứ hai cũng là vì để nó bồi dưỡng tình cảm cùng người một nhà chính mình trước.
Hương Hương vừa rời khỏi nhà chủ cũ, tâm tình có chút sa sút, không có việc gì vẫn cuộn trong ổ của chính mình không chịu nhúc nhích, hoặc là chính là ở bên ngoài sân phơi nắng, bộ dáng có điểm bài xích đối hoàn cảnh chung quanh. Bọn La Mông cũng đều không gấp, trừ bỏ thi thoảng sờ sờ nó nói mấy câu cùng nó, phần lớn thời gian đều tùy ý nó, biết khổ sở là chuyện tốt, chứng tỏ con chó cái này thông nhân tính có tình cảm.
Chiều hôm nay, La Mông và Tiếu Thụ Lâm dẫn Bé Khỉ đi bên tứ hợp viện, ông La và Lưu Xuân Lan làm bánh quy tại phòng bếp, Nha Nha và Đại Bảo ngửi thấy mùi trái hồng lại mò qua đây, nhìn trái nhìn phải nhìn nhìn trong phòng không ai, chỉ có một con chó cái cuộn mình trong ổ, vô cùng cao hứng liền đi hướng góc đặt trái hồng.
“Ô……”. Lúc này, Hương Hương bên cạnh lò sưởi đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Gâu gâu gâu……”. Nha nhe hàm răng trắng ởn đối Hương Hương.
“Gâu!”. Hương Hương phát ra một tiếng sủa ngắn tỏ vẻ cảnh cáo.
“Gâu! Gâu gâu gâu!”. Nha Nha hiển nhiên không để con chó cái này vào mắt, trước đây, mỗi khi chạng vạng cha nó dẫn nó ra ngoài đi dạo, đám chó này chỉ có nhường đường cho nó.
“!”. Hương Hương chân trước nhún một cái bên cạnh ổ chó, chân sau đạp một cái, một cái liền nhào qua hướng Nha Nha, một ngụm liền cắn ở trên cổ Nha Nha.
“Ngao ô!”. Nha Nha phát ra một tiếng tru tréo.
“La Mông ơi, Nha Nha, Đại Bảo lại tới rồi”. Ông La đang ở phòng bếp bận rộn nghe được tiếng động, ló đầu ra nhìn, lại là hai đứa ăn hàng này, một bên lấy di động gọi điện thoại, một bên liền đi qua đóng cửa lớn lại, hai ngày trước La Mông liền nói qua cùng ông bà rồi, chờ lần tới Nha Nha, Đại bảo lại tới đây trộm đồ ăn, nhắm chuẩn phải dạy dỗ thật tốt một chút.
“A ô a ô…….”. Nha Nha bị Hương Hương cắn tới hoa rơi nước chảy, cụp đuôi liền trốn hướng bên cạnh ông La, Đại Bảo không sợ chết này, còn muốn đi hướng cái rổ trái hồng, bị Hương Hương sủa một tiếng, ngoan ngoãn lại rụt về.
“Lớn gan rồi! Dám trộm đồ ăn!”. Chưa tới một hồi, bọn La Mông liền trở về rồi.
“A ô a ô a ô!”. Nha Nha ý đồ biện minh cho chính mình.
“Hương Hương làm tốt lắm”. La Mông đổ một nửa thố sửa trâu vào thố cơm của Hương Hương, lại thả một nắm bánh quy vào.
“Gâu!”. Hương Hương sủa khẽ một tiếng, cũng lộ ra bộ dáng có chút cao hứng.
“A ô a ô!”. Nha Nha kháng nghị La Mông bất công, nó cũng muốn ăn bánh quy ngâm sữa.
“Hai đứa mày đi qua bên này”. Tiếu Thụ Lâm thả Bé Khỉ lên sô pha, liền gọi Nha Nha, Đại Bảo đi qua đối diện lò sưởi âm tường, đi cạnh chân tường ngoài phòng vệ sinh.
“Ô…….”. Được rồi, kỳ thật Nha Nha có hơi sợ Tiếu Thụ Lâm.
“Đều đứng thẳng”. Tiếu Thụ Lâm chỉ chỉ hướng chân tường.
“Ô……”. Nha Nha biết cái này, trước đây lúc nó gây rối quá mức, cha nó liền phạt nó đứng thẳng, nhưng mà tối đa cũng chính là chuyện mấy phút thôi, bây gờ Tiếu Thụ Lâm vừa nói, nó quy củ đứng ở chân tường, cả thân thể dựng thẳng lên, lộ ra cái bụng lông trắng dài, hai chân trước ngoan ngoãn rủ xuống.
“A ô!”. Đại Bảo nhìn nhìn ba nó, học theo cũng đứng ở chân tường, hàng này cả người tròn vo đều là thịt, đứng chưa được hai cái, liền cọ bờ tường muốn dựa vào trong góc tường, bị Tiếu Thụ Lâm liếc một cái, không dám nhúc nhích.
“Lần sau còn trộm đồ ăn không hả?”. La Mông cầm cây gậy trúc nhỏ trong tay răn dạy.
“Ô……”.
“Đứng tốt cho tao, không ăn chút đau khổ liền không nhớ lâu”.
“A ô a ô……”
Phạt đứng xong, Lưu Xuân Lan thấy trên người hai con này dơ bẩn, lại nấu một nồi nước tắm rửa cho bọn nó, thuận tiện cũng tắm sạch cho Hương Hương, ba con chó lớn chó nhỏ tắm tới thơm ngào ngạt nằm sấp trên tấm thảm bên cửa sổ phơi nắng.
“A ô a ô…….”. Nha Nha tâm tình sa sút, bọn La Mông phạt ác hơn nhiều so với cha nó, tính thời gian một chút, chó cha cũng một thời gian không tới rồi, nghe nói là nhận một hợp đồng ngoại tỉnh, chắc đi công tác rồi, cũng không biết khi nào thì trở về.
“!”. Hương Hương ngáp một cái, bởi vì mới nãy được khen ngợi và cổ vũ của La Mông, lúc này tâm tình, tốt hơn nhiều, tắm rửa xong lại bị mặt trời chiều sưởi ấm, nó còn có điểm muốn ngũ.
“Ô…….”. Chỉ có Đại Bảo còn khăng khăng một mực chú ý nhóm trái hồng, rốt cuộc ăn hay là không ăn đây? Phạt đứng mệt mỏi quá nha, hơn nữa nó cũng muốn làm bé ngoan, chính là trái hồng thơm quá nha, ô……
Dạy dỗ Nha Nha, Đại Bảo xong, La Mông liền lại đi bên tứ hợp viện, Tiếu Thụ lâm và Bé Khỉ liền không lại đi nữa, hơn một tiếng đồng hồ nữa là giờ ăn cơm tối rồi.
Gần đây trên Ngưu Vương trang đang xây cái lán lớn, bởi vì qua không lâu nữa, siêu thị ở trấn trên sẽ khai trương, tới khi đó vẫn không thể không có đồ gì bán, khác không nói, mỗi sáng một đám rau dưa mới mẻ vẫn phải cung ứng được mới được, lán lớn trước đó diện tích quá nhỏ, hơn nữa ở lúc đầu xuân năm nay thời tiết chuyển ấm, vốn có màng nhựa của mấy lán lớn cũng sớm đều đã bị gỡ xuống rồi, có chút chỗ vì thuận tiện canh tác, ngay cả khung trúc đều tháo rồi.
Người trong làng nghe nói La Mông muốn mở siêu thị, cũng đều có chút động tâm, đặc biệt Ngô Chiếm Hồng, còn có mấy gia đình trong làng trồng rất nhiều rau, bọn họ tới Ngưu Vương trang tìm La Mông thương lượng, La Mông cũng dễ nói chuyện, đồng ý để bọn họ đặt giá hàng trong đó, tới khi đó liền giống như La Hưng Hữu, thu % làm phí địa điểm.
La Hồng Phượng cũng nói rồi, chờ siêu thị La Mông khai trương, tới khi đó liền đặt một ít bánh ngọt đông lạnh nhanh và một ít bình đựng dưa cải bán ở bên này, cái tiệm bên cô cũng là hơi nhỏ, mỗi ngày bảy tám giờ sáng lúc người đông nhất, thật sự là xoay người đều không xoay được.
Ngoài ra Cao Tố Nữ cũng đề nghị, bảo La Mông chuyên môn mở một quầy bán đậu hủ trong siêu thị, đậu hủ của Ngưu Vương trang ngon, năm nay La Mông trồng đậu nành cũng rất nhiều, liền đồng ý, về phần bên Mã Từ Quân, hàng này bán “Tái hầu não” thời gian dài như vậy, vớt tiền cũng vớt tầm tầm rồi, hiện giờ nguồn cung cấp đậu hủ của Ngưu Vương trang dồi dào, cũng là lúc làm ổn định giá tiêu thụ rồi.
Siêu thị hai ngày này cũng trang hoàng rồi, trên lầu ong ong ong đang xây lầu, dưới lầu loảng xoảng làm trang hoàng, siêu thị này chủ yếu chia bốn khu vực, một cái khu vực lớn nhất là hàng tươi sống mỗi ngày, chủ yếu có các loại rau dưa, đậu hủ và tôm cá tươi, sau đó còn có một cái khu dầu thực vật thực phẩm phụ, một cái quầy rượu, một cái khu tạp hoá.
Diện tích siêu thị không lớn, nhân viên cũng không nhiều, nếu người trong làng định gởi hàng bán, thứ nhất là bao bì phải đầy đủ, giống bún gạo của Ngô Chiếm Hồng, trước tiên liền phải làm tốt bao bì dán mã vạch, còn có rau dưa của nhà nông khác làng Đại Loan, cũng phải tiêu thụ tách biệt cùng rau dưa của Ngưu Vương trang, cụ thể công việc do Cao Tố Nữ sắp xếp, những việc này cũng đều xem như công tác chuẩn bị trước khi khai trương siêu thị.
Tới khi đó sau khi siêu thị này khai trương, lượng tiêu thụ của đồ La Mông đặt ở trên mạng khẳng định sẽ có giảm bớt, cái này tất nhiên sẽ ảnh hưởng thua nhập của một nhà bọn La Hưng Hữu, hiện nay tuy rằng đồ của những gia đình khác trong làng đăng lên mạng bán tiêu thụ cũng không ít, nhưng mà La Mông là chủ lực như cũ.
Liền lấy bún gạo trong khoảng thời gian gần đây nhất mà nói, trên Ngưu Vương trang mỗi ngày chỉ là mức bán một mục bún gạo này liền còn phải nhiều hơn so với tổng số đồ các gia đình khác của cả làng bán, hơn nữa đánh giá còn đặc biệt tốt, cơ bản không cần hậu phục vụ gì, lại nói tiếp trích % của nhà La Mông vẫn là khá dễ lấy.
Cũng may tâm tính của bọn La Hưng Hữu cũng khá tốt, không cảm thấy hưởng ké lợi ích của La Mông là đương nhiên, hơn một năm nay bọn họ kiếm không tệ rồi, nợ nần đã trả hơn bảy tám phần rồi, còn lại một chút, đoán chừng tới khi siêu thị của nhà La Mông khai trương cũng trả hết, tới khi đó chính là không nợ nần nhẹ cả người, cái này đối một nhà bọn họ mà nói, đã là phúc khí cực lớn rồi.
La Hưng Hữu không bao giờ quên những ngày bị nợ nần ép tới không thở được trước đây, so sánh với quá khứ, cuộc sống bây giờ thật đã quá tốt rồi, sống cùng mẹ, vợ, các con trong cùng một làng, mỗi ngày làm việc kiếm tiền, ngày trôi qua có hi vọng cũng rất náo nhiệt, gã cảm thấy chính mình đã sống như một con người rồi.
Nghe nói La Mông muốn mở siêu thị, hai vợ chồng La Hưng Hữu và Triệu Hạ Bình cũng trù tính qua, cảm thấy sau này buôn bán cho dù ít một chút, nói như thế nào cũng có thể nuôi sống gia đình, cho nên cũng không có lo lắng quá mức.
Theo thời tiết chuyển lạnh, trong khoảng thời gian này trái hồng của trấn Thủy Ngưu cùng với khu xung quanh cũng càng ngày càng ít, La Mông định thu trái hồng mấy ngày nữa liền dừng.
Sáng hôm nay La Mông khiêng Bé Khỉ tới trấn trên, theo thường lệ đặt bé ở trước tiệm chưa mở cửa của của nhà người khác, Tam Mao hàng này liền chờ ở đó từ lâu rồi, nghe nói hiện tại con này đánh khắp nơi không đối thủ, thành cẩu vương của trấn trên bọn họ.
Đội ngũ bán trái hồng ngắn rất nhiều so với trước đó, lượng công việc của lão Chu cũng ít, tiết tấu tự nhiên liền chậm lại rồi, từng sọt từng sọt chậm rãi thu, có đôi khi còn có thể tám nhảm mấy câu cùng người khác.
“Một sọt này bán xong, năm nay liền hết rồi”. Một ông lão vui sướng nói, một năm nay ông chỉ dựa vào bán trái hồng liền kiếm được mấy ngàn tệ, này tại trước đây tuyệt đối là nghĩ đều không dám nghĩ.
“Cháu thu hai ngày nữa cũng dừng rồi”. La Mông cười cười nói.
“Sang năm vẫn thu chớ??”. Ông Lão hỏi La Mông.
“Thu ạ, sao không thu?”.
“Vậy được, sang năm ta lại mang tới đây”.
“Cháu thấy ông thường xuyên tới đây, nếu trong nhà trái hồng rất nhiều, bọn cháu đi qua thu cũng như nhau”.
“Hài, liền mấy cây hồng, mỗi ngày cũng không bao nhiêu, ta tự mang tới đây là được, cũng không bao xa”. Bởi vì trái hồng không nhiều lắm, ông lão không thể không biết ngượng làm phiền bọn La Mông đi tới cửa thu.
“Như vậy, sang năm chờ lúc trái hồng chín, bọn cháu liền cử mấy người đi ra ngoài, ở trên xe bắc cái loa, một đường chạy một đường hô: Thu trái hồng đây. Tới khi đó ông nghe được liền nhanh chóng gọi bọn họ đi qua thu”. Hiện tại trên Ngưu Vương trang nhân công dồi dào, nhất là năm nay lại tới nữa mấy người trẻ tuổi, bồi dưỡng tốt thành phụ tá đắc lực, sau này liền không cần mọi chuyện đều phải tự mình làm rồi.
“Ha ha ha, vậy tốt”. Ông Lão nghe La Mông nói như vậy, lập tức liền vui vẻ, nếu có thể có chuyện tốt như vậy, vậy ông cũng thật cực kỳ cao hứng.
Bên Bé Khỉ, bé con này ngồi ở trên cái ghế trước cửa tiệm của người ta, trong tay xoa xoa hai cái óc chó, trong lòng ôm một cái rổ, trong rổ ngoại trừ một túi bánh quy, còn có mấy trái hồng hỏa tinh, buổi sáng lúc đi ra ngoài, La Mông mang theo để bé ăn lúc nhàm chán.
Gần đây ở trấn Thủy Ngưu trái hồng hỏa tinh khá hiếm, số lượng càng ngày càng ít, mua đều mua không được, có người nhìn thấy trái hồng trong rổ của đứa bé này, liền thèm ăn rồi.
“Anh bạn nhỏ, những trái hồng của cháu nhìn không tệ, lấy một trái cho chú nếm thử nha”.
“…….”. Bé Khỉ ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn người nọ một cái, là một người đàn ông trung niên bụng bự, không lên tiếng, hai cái óc chó trong tay xoa theo thói quen.
“!”. Tam Mao đang gặm bánh quy cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông ta một cái, đại khái là cảm thấy không giống người xấu, lại cúi đầu tiếp tục gặm bánh quy, gần đây lão Chu để Bé Khỉ cho nó ăn bánh quy đều rất cứng, ăn khá tốn sức, nhưng mà nó vẫn là ăn tới rất cao hứng.
“Nếu không chú mua lại một trái vậy, một trái không phải một tệ sao, cầm lấy”. Người đàn ông kia nói xong liền lấy ra đồng xu một tệ đưa cho Bé Khỉ.
tờ đỏ là tệ, đồng xu là tệ
“…….”. Bé Khỉ không nhúc nhích, ba ba nói hiện tại trái hồng hỏa tinh của nhà bé một tệ một trái đều không mua được.
“Không đủ? Lại cho cháu thêm một tệ”.
“…….”. Bé Khỉ vẫn là không nhúc nhích.
“Bé con này không nhận tiền hả?”. Bên cạnh rất nhanh liền có mấy người vây lại đây xem náo nhiệt.
“Cho cháu năm tệ được hay không nè?”. Người đàn ông trung niên này đại khái cũng là ôm tâm tính đùa con nít, thu lại hai đồng tiền xu, lại rút ra tờ tiền giấy năm tệ từ trong ví tiền.
tệ
“…….”. Bé Khỉ xoa xoa cái óc chó, ngáp một cái, nghiêng đấu chuyển hướng bên cạnh, loại giấy này nhà bọn bé rất nhiều nha, ba ba bé đều dùng cái sọt đựng.
“Mười tệ, mười tệ được chưa nè?’. Bên này lại nâng giá.
“…….”. Bé Khỉ bất động như núi.
“Cho bé tờ một trăm tệ xem sao?”. Bên cạnh có người giựt giây, nói.
“Một trăm tệ bán không nè?”. Người đàn ông trung niên quả nhiên lấy ra một tờ một trăm tệ.
“!”. Bé Khỉ vừa thấy, liền hô: “Ba ba!”. Loại giấy đỏ này nhà bọn bé đều là được ba ba vuốt cẩn thận cất vào trong ngăn tủ, hình như là thứ tốt.
Kỳ thật lão Chu vẫn dựng thẳng cái lổ tai nghe động tĩnh của bên này, lúc này nghe được con trai gọi anh, quay đầu lại nhìn một cái, nhếch miệng, cười liền hạ chỉ thị: “Bán”.
Bé Khỉ vừa nghe, giơ tay liền cầm lấy tờ một trăm tệ trong tay đối phương, sau đó lại cầm một trái hồng từ trong rổ đưa cho ông ta, động tác rất nhanh!
Những người đó xung xanh nhìn mà choáng váng, sau đó rất nhanh lại bộc phát ra một trận cười vang.
“Thật đúng là do lão Chu dạy dỗ!”.
“Lão Chu! Bé con này kỳ thật là con ruột ha?”.
“Tôi thấy giống!”.
“Ôi chao, sau này chúng ta không gọi Tiếu La Bình, gọi tiểu chu, tiểu Chu đi”.