La Mông xuống xe lửa, lại tới bến xe chuyển sang xe khách, sau ba giờ thì xuống xe ở thị trấn, lại leo lên xe tuyến từ thị trấn đi tới trấn Thủy Ngưu.
Gần tới giao thừa rồi, mọi người làm thuê bên ngoài vội vàng về nhà ăn tết, lúc ngồi xe lửa La Mông mua được vé xe giường nằm, thật cũng không cảm thấy chen lúc lắm, xe khách chạy từ thành phố tới thị trấn bởi vì chạy tốc độ cao, tra thật sự nghiêm nên bọn họ cũng không dám chở quá tải, cho nên vẫn không chen chúc lắm.
Từ trên xe bánh mì nhỏ ở thị trấn tới trấn Thủy Ngưu thì La Mông rốt cục cảm nhận được cái gì tên là xuân vận. Trên xe chật ních cả trai lẫn gái già trẻ lớn bé không nói, còn có không ít gà cua hải sản, mùi trong xe rất khó ngửi, bên chân anh còn có hai cái bao tải, nhìn hình dạng bên ngoài nhấp nhô của bao tải kia thì anh đoán bên trong chính là khoai lang.
Xe lúc la lúc lắc chạy trên đường núi quanh co, càng chạy lên trên núi thì nhiệt độ lại càng thấp. Độ cao so với mặt nước biển của thị trấn họ vốn không thấp, độ cao so với mặt nước biển của trấn Thủy Ngưu rất cao, quê của La Mông là làng Đại Loan, độ cao so với mặt biển đã gần mét, bởi vì đường núi khúc khuỷu, giao thông bất tiện nên nơi ấy của họ khá lạc hậu, diện tích canh tác nông nghiệp không phát triển nổi, công nghiệp lại cơ hồ không có.
Đại khái là hành khách trên xe cũng nhận ra mùi trong xe khó ngửi, không ít người đều mở cửa sổ, từng trận gió núi thổi vào từ cửa kính xe, thổi tới nỗi mũi La Mông đều chảy nước.
Mấy năm nay anh sống quen ở thành phố phía Nam rồi, sớm đã vĩnh biệt áo bông rất nặng rất nhiều năm, hiện giờ áo khoác mỏng trên người anh làm sao chống đỡ được gió núi lạnh và mạnh này. Trước khi đi anh còn đặc biệt chọn một cái áo khoác ổn trọng hào phóng mặc ở trên người, quần áo là hàng hiệu, nhìn rất là đẹp, chính là không dày lắm.
La Mông bị xe xóc nảy tới lắc trái lắc phải, chen chen chúc chúc với nam nữ già trẻ trong xe, cách vài phút sẽ hít hít mũi, làm sao còn có nửa phần nhân khuông cẩu dạng khi ở trong thành phố.
nhân khuông cẩu dạng: chỉ người có hành vi bên ngoài thoạt nhìn rất ngăn nắp, đứng đắn, kỳ thực nội tâm đê tiện hoặc tính tình yếu đuối. Phần lớn là để trào phúng
Trái ngược với La Mông cực chật vật thì linh tuyền của anh lại có vẻ cực cao hứng, nước suối trong con suối sóng sa sóng sánh ra bên ngoài, mực nước đều cao hơn rất nhiều, tựa hồ rất thích loại hoang vu hẻo lánh này.
Xe một đường chạy bon bon, xe bánh mì cũ kỹ như là một con trâu già không chịu nổi gánh nặng, một đường thở dốc lết trên đường, đi a đi a, đột nhiên run mạnh lên mấy cái rồi đứng hình.
“Sao vậy? Chết máy?”. Hành khách trên xe liền xôn xao lên, bác tài khoát tay, mở cửa xe bên ghế lái ra, xuống xe nhìn nhìn, rất nhanh gã liền lên tiếng: “Xe hư rồi, không đi được nữa rồi, đợi lát nữa có xe khác chạy tới đây liền thu xếp đổi xe cho mấy người”.
“Trời ơi bây giờ là lúc nào rồi chứ, cho dù có xe khác tới đây thì cũng không chen lên nổi!”. Người địa phương luôn rất hiểu rõ tình hình giao thông của địa phương.
“Yên tâm, miễn về tới nhà là được”. Bác tài bình thản, không sốt ruột chút nào.
“Vậy phải chờ bao lâu hả, trong nhà tôi còn còn có việc”.
“Đúng vậy, nếu phải đợi cả ngày thì tôm của tôi thối hết”.
Nhóm hành khách thất chủy bát thiệt (bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói), rất là bất mãn với tình hình bây giờ, có ít người tự nhiên liền bắt đầu sốt ruột tới bốc hỏa, bác tài và lơ xe bị bọn họ hỏi tới nỗi không biết làm sao, liền nói phía trước chính là trấn Đại Khê, mấy ngày nay đúng lúc là chợ trâu mỗi năm một lần, không bao lâu sẽ có xe tới trấn Thủy Ngưu.
Cân nhắc tới việc cách trấn của bọn họ còn một khoảng cách nữa, nếu không sớm đi tới trấn trên, lỡ chuyến xe cuối cùng liền đành phải ở lại trấn trên một ngày nữa. La Mông xách va li hành lý của anh xuống xe, siết chặt áo khoác mỏng, rùng mình hai cái, cùng xuống xe với anh còn có bảy tám hành khách, bọn họ quyết định đi trấn Đại Khê ở phía trước thử thời vận.
Mỗi năm một lần chợ trâu ở Đại Khê trấn đều rất có tiếng tại thập lý bát hương (nổi tiếng khắp nơi), nghe nói trước đây rất người ngoài đều sẽ tới nơi này của bọn họ mua trâu, chẳng qua mấy năm nay ít người nuôi súc vật, cũng dần dần có chút suy tàn, bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi đều đã không biết chuyện chợ trâu.
Gần chợ trâu quả nhiên không hề ít xe cộ, có máy kéo, có xe tải, chẳng qua bây giờ chợ trâu còn chưa tan, rất nhiều xe cũng không định đi khỏi đó, mấy hành khách đồng hành với La Mông đều tự tản ra, xuyên qua chợ trâu, đều muốn tìm người đồng hương, lát nữa đi nhờ xe về nhà.
La Mông đi một vòng trong chợ trâu đều chưa tìm được một chiếc xe đi trấn Thủy Ngưu, đành phải trở lại rìa đường cái, thả vai li hành lý xuống, ngồi ở trên va li, chuẩn bị chờ xe đi qua.
“Này! Này! Chặn nó lại! Giúp tôi chặn nó lại!”.
Một lát sau, La Mông nghe được từ chợ trâu truyền tới một trận quát to, anh ngẩng đầu liền thấy một con nghé con đen thui đã gần ngay trước mắt, anh nhanh tay nhanh mắt kéo dây ni lông xanh buộc trên cổ nghé con lại, con nghé con chạy trốn kia té lăn trên đất một chút.
“Cám ơn! Cám ơn!”. Một người đàn ông trung niên ngăm đen thở phì phò chạy từ phía sau tới đây.
“Không có việc gì”. La Mông vỗ vỗ đầu con trâu nước con kia, giao dây buộc trâu lên trên tay của đối phương. Lúc trâu chưa lớn thì hình thể không khổng lồ như trâu to, thân thể khá nhẹ, hồi còn nhỏ anh liền thường xuyên nhìn thấy con nghé con chưa lớn này chạy trốn lung tung trong làng, một ít con còn có thể ăn vụng rau xanh trong vườn nhà người ta, nếu như bị phát hiện thì không tránh khỏi sẽ rượt đuổi đánh.
“Ò ọ……..”. Trâu nước con nằm ở trên mặt đất không chịu đứng lên, La Mông thấy mắt nó ướt át, dĩ nhiên là khóc.
“Đây là làm sao vậy?”. La Mông lấy thuốc lá mang theo bên mình ra, đưa cho người đàn ông kia một điếu.
“À, không có việc gì”. Người đàn ông kia cầm lấy thuốc lá, lại kéo dây buộc trâu mấy cái, đành chịu, con trâu nước nhỏ kia như thế nào cũng không chịu đứng lên.
“Kể nghe một chút đi”. La Mông nghĩ đến chính mình vừa mới có một cái linh tuyền, đó là cơ duyên cực lớn, hiện giờ con nghé con này rơi vào trong tay anh, coi như là nó gặp may. Anh lấy hộp quẹt ra tự châm điếu thuốc, sau đó đưa hộp quẹt cho đối phương.
“Ôi, không phải chuyện tốt gì, vốn tôi cũng không muốn nói, nếu người anh em muốn nghe thì tôi nói thật vậy”. Người đàn ông kia cầm lấy cái hộp quẹt rồi châm điếu thuốc, rít một hơi sâu, liền kể chuyện của con trâu nước con này.
Thì ra người đàn ông này họ Bành, gọi là Bành Lão Cửu, cả nhà mấy đời đều buôn bán trâu, bọn họ nuôi trâu giống và trâu mẹ, trâu nước con, nuôi tới lúc cai sữa liền bán đi. Từ xưa bọn họ đã sống ở miền núi này, các làng to lớn nho nhỏ đều phải nuôi mấy con trâu như vậy, việc làm ăn của nhà bọn họ cũng không tệ. Mấy năm nay mảnh rừng núi này ít người trồng trọt, thậm chí còn có một ít làng bỏ hoang, người nuôi trâu cũng ít, việc làm ăn của nhà bọn họ liền không khởi sắc.
Đầu hạ năm nay nhà gã có một con trâu mẹ còn trẻ sinh hai con trâu con, nó bị tổn thương thân thể nên không đủ sữa, về sau sợ là cũng không thể mang thai nữa. Hai con trâu con, một con bộ dạng cũng không tệ lắm, đã bán trước đó rồi, còn lại một con này bộ dạng gầy yếu chút, mãi mà chưa bán đi được.
Sắp tới tết rồi, thu nhập một năm nay của nhà họ cũng không tốt, người đàn ông họ Bành này đành phải quyết định bán con trâu mẹ không thể kia sinh con kia cho lò mổ, không nghĩ tới con trâu con này giống như biết được việc này, làm ầm ĩ tới lợi hại, vừa mới nãy liền cắn đứt dây buộc nó.
La Mông không phải người ăn chay, quanh năm suốt tháng ăn không ít thịt, thịt heo, thịt bò, thịt gà, mọi thứ đều ăn, đối với chuyện người đàn ông họ Bành bán con trâu mẹ không thể lại sinh con cho lò mổ thì cũng không cảm thấy có vấn đề lớn gì lắm, việc này rất bình thường, anh khẳng định là mặc kệ.
Lại nói tiếp vẫn là vận may của hai con trâu này tốt, anh vừa mới có được linh tuyền, trong lúc nhất thời liền cảm thấy chính mình gặp phải việc này có lẽ nói không chừng là ý trời, vì thế La Mông liền hỏi: “Vậy hiện tại con trâu mẹ kia bị làm thịt chưa?”.
“Đoán chừng là chưa, con tôi vừa mới lôi nó đi tới lò mổ, không nhanh như vậy đâu”.
“Vậy nếu tôi muốn mua thì cần bao nhiêu tiền?”. La Mông đi làm ăn xa đã nhiều năm, hiện giờ anh một chút cũng không biết giá thị trường của trâu là bao nhiêu.
“Trâu mẹ nếu không sinh được con không có sữa thì không đáng mấy đồng, bán cho lò mổ, một vạn cũng chưa được”. Người đàn ông họ Bành liếc mắt nhìn La Mông một cái, cười cười: “Như thế nào, cậu muốn mua à? Trong nhà nếu không cày ruộng thì mua về cũng vô dụng, tôi khuyên cậu nên nhẫn tâm đi, bây giờ làm như chưa nghe qua chuyện này thì mọi chuyện liền trôi qua”.
“Ha hả”. La Mông cũng cười cười theo, lại đưa cho đối phương một điếu thuốc, “Không nói gạt anh, năm nay tôi làm ăn bên ngoài có được chút vận may, coi như là làm chuyện tốt, tốn chút tiền cũng không sao”.
“Nếu nói như vậy thì thật cũng đúng, cậu từ từ, tôi gọi điện thoại hỏi con tôi một chút”. Người đàn ông họ Bành lập tức cầm lấy di động gọi cho con của gã, con trâu mẹ kia mới vừa kéo tới lò mổ, đang ra giá, điện thoại vừa kết nối liền không bán nữa.
“Cậu em, bên lò mổ trả ngàn , nếu cậu muốn mua thì một vạn đồng, liền lớn nhỏ lấy hết, thế nào? Cậu đừng thấy bộ dạng con trâu con này gầy còm, nhưng khung xương cứng cáp, nếu nuôi tốt thì sau này nói không chừng còn có thể làm trâu giống”. Con trâu con này sắp một tuổi, nếu phải bán thì cho dù bán không được ba nghìn thì hai nghìn đồng khẳng định là không thành vấn đề.
“Chính là rất linh khí”. La Mông ngậm điếu thuốc, giơ tay vỗ vỗ con trâu con trên mặt đất kia, đầu năm nay người nuôi trâu, cuối cùng đều là muốn bán cho lò mổ, không mấy con trâu có thể thoát được kết cục này, súc vật này nếu ngốc ngốc thì ngược lại càng làm kẻ khác an tâm.
“Cũng không hẳn vậy”. Người đàn ông họ Bành kia lắc đầu, sau đó cũng không nói nữa.
Không bao lâu con trâu mẹ kia bị kéo trở về, La Mông lập tức thanh toán một vạn đồng mua hai con trâu này, trong ví anh có tổng cộng một vạn đồng tiền mặt, vốn định dùng để ăn tết, hiện giờ bỗng chốc liền xài hết toàn bộ, qua hai ngày nữa phải đi rút tiền thôi.
Bành Lão Cữu người này cũng không tệ lắm, nghe nói La Mông ở tại làng Đại Loan, lúc này sắp giao thừa rồi mà còn chưa tìm được xe, liền lái xe đưa La Mông tới tận cửa làng.
La Mông một tay dắt hai con trâu lớn nhỏ, một tay kéo va li hành lý, từ cổng làng một đường đi tới trong làng, trên đường khiến cho không ít người chú ý. Cũng may anh vừa mới đút cho hai con trâu lớn nhỏ kia một chút nước linh tuyền, hai đứa nó giống như cũng biết linh tuyền này thật là tốt, dọc theo đường đi ngoan ngoãn để anh dắt đi, không quậy quạng một xíu nào.
“Ôi, đây là La Mông mà”
“Bao nhiêu năm không quay về làng rồi”.
“Sao còn dắt trâu chứ?”
“Ôi chao, ông có nghe hay không nghe nói…….”.
“Hừ, việc này còn có ai không biết chứ”.
“………”
Tiếng tăm của La Mông ở trong làng đủ lớn, lúc nhỏ liền bởi vì thành tích học tập tốt nên thành tấm gương các nhà dạy dỗ con cái nhà mình, năm năm trước nhà bọn họ lại nháo một trận như vậy, tức thì bị truyền tới không ai không biết không người không rõ.
La Mông ngẩng đầu ưỡn ngực, dắt hai con trâu, cười tủm tỉm đi ở trong đám người, miệng còn chào hỏi với người trong làng, giống như không chút cảm thấy vẻ mặt và trong giọng nói của người khác mang theo chút khác thường.
Càng là loại thời điểm này thì anh lại càng là muốn biểu hiện giống như không có việc gì, mọi người là như vậy, bạn phải kiêu ngạo một chút thì người khác mới sẽ nhún nhường một chút. Sau này La Mông tất nhiên là phải đội cái nón đồng tính luyến ái biến thái sống ở trong làng, nếu anh sợ hãi rụt rè thì chỉ cần một chút nước miếng từ những người trong làng này liền làm anh chết đuối.