Edit: Hạ Chi
Beta: Mèo
Tháng tám đã định trước là tháng không yên tĩnh. Sáng sớm ngày mùng hai tháng tám, một ông lão về hưu ở thành phố phía Bắc nào đó đăng một bài gọi là 《Bách độc phổ》 lên internet, trong đó nội dung đại khái có từ hoa quả đến đồ ăn vặt, từ chế phẩm thịt đến các loại hải sản, từ lương thực đến các loại thực phẩm phụ, phạm vi cực lớn.
Ông lão này từ hơn mười năm trước liền bắt đầu quan tâm vấn đề an toàn thực phẩm quanh mình. Tám năm trước sau khi ông về hưu, cũng không giống người khác nuôi chó nuôi chim chơi cờ dạo công viên như vậy, mà là vác hành lý, ra Nam vào Bắc sưu tập tư liệu.
Mãi đến tháng sáu năm nay ông mới kết thúc hành trình về lại nhà mình, trải qua hơn một tháng chỉnh lý thì thành một quyển《Bách độc phổ》này.
《Bách độc phổ》vừa ra, cả nước xôn xao, tuy rằng mấy năm qua vấn đề an toàn thực phẩm này vẫn đều là tiêu điểm chú ý của xã hội, nhưng mà chưa từng có ai giống ông ấy như vậy, từng điều từng mục một, đem thực phẩm có vấn đề sửa sang lại thành văn kiện mấy chục trang, ngôn ngữ mộc mạc phối với bức ảnh mấy năm nay ông chụp, càng có vẻ nhìn thấy ghê người.
Cuối bài, ông nói, sức lực của một mình ông rất hữu hạn, thực phẩm độc được chỉnh lý lại cũng không phải toàn bộ, mấy năm nay, mỗi lần phát hiện thực phẩm độc, trong lòng lại càng thêm tuyệt vọng vài phần, hiện nay, ông đã không có sức lại đào sâu.
Ông hi vọng tất cả những người xem bài viết này có thể hiểu được, ông không phải muốn vạch trần ai, càng không phải vì chắn đường phát tài của ai, ông chỉ là muốn cho càng nhiều người biết, làm người làm việc phải có lương tâm a, không thể chỉ biết có tiền, không thì cứ như vậy đi, anh độc tôi tôi độc anh, cuối cùng cũng chỉ có con đường chết.
Lúc bài viết này bị truyền ra vừa vặn là thời gian đi làm, rất nhiều tộc đi làm đều là ở trên xe buýt trên tàu điện ngầm xem bài viết này của ông.
Đại đa số người trẻ tuổi phản ứng là thở dài nhíu mày, tất cả trĩu nặng trong mắt đều là bi ai, dù cho đồ ăn có độc thì thế nào, bọn họ chẳng lẽ còn có thể không ăn sao?
“Đây là chuyện gì vậy?”. Ở trên một chiếc xe buýt, một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi lắc đầu thở dài như người già.
“Còn có thể là chuyện gì nữa?”. Một chị bên cạnh bất đắc dĩ cười cười.
“Giữa trưa ăn cái gì đây?”. Một người đàn ông Đông Bắc cợt nhả hỏi bọn anh em bên cạnh.
“Ăn cái gì mà ăn, đều như thế, còn có thể nuốt trôi sao?”.
“Đừng bực bội, lúc này cậu không muốn ăn, đó là bởi vì bụng cậu còn chưa đói, chờ đến trưa khi cậu đói bụng thì sẽ không nói lời này, kệ nó có độc hay không có độc đâu, ăn rồi nói sau”. Gã này vẫn là một bộ cợt nhả, người bên cạnh nghe xong, cũng cười cười theo, nhưng mà trong lòng ai cũng đều khó chịu.
“Ông xã ơi, vậy bây giờ phải làm thế nào đây?”. Nói chuyện là một phụ nữ vác bụng to.
“Ôi, không sao, chuyện này cũng không phải một hai ngày”. Người đan ông đeo mắt kính liền an ủi bà xã mình.
“Không được nha, em là không sao, nhưng con chúng ta làm sao đây”.
“Chuyện này thật không sao mà, chúng ta phải bồi dưỡng khả năng miễn dịch của nó từ nhỏ, không thì em nói về sau làm thế nào đây, ha ha.”
“Sao anh một chút cũng không lo lắng vậy?”.
“Anh nói cho em nghe nè, đừng nhìn người ta viết gì đó dọa người như vậy, kỳ thật đều là chuyện tốt, mấy thứ này không ai nói, nó liền không bị sao, nó như thường vẫn ở đằng kia, giờ nhiều người chú ý, sau này mới có điều cải thiện không phải hay không?”. Người đàn ông này cũng là nghĩ thông suốt, lúc này lại nói tiếp cũng là câu câu có lý đạo lý rõ ràng.
“Vậy chúng ta giữa trưa ăn gì đây?”. Vợ anh ta nhíu mày liền hỏi một câu.
“…….”. Người đàn ông đó nhất thời đáp không được, nghiêng nghiêng mặt tránh ánh mắt vợ mình, một lát sau miễn cưỡng cười tươi: “Anh nghĩ nghĩ xem đã”.
“Dạ”. Người phụ nữ nhích lại gần chồng mình, không nói gì thêm, vốn cô liền không phải là người hay gây sự, mấy thứ trên 《Bách độc phổ 》, cũng không có loại nào là chồng cô làm ra, cần gì khó xử anh ấy chứ, lúc này cô chỉ là có chút lo âu.
Vốn tiết tấu sinh hoạt trong thành phố liền nhanh, lại thêm quan hệ người với người căng thẳng, bài《Bách độc phổ 》 này, giống như là cọng rơm cuối cùng, ép tới một ít người vốn bị căng chặt kém một tia là đứt phựt. Giờ này khắc này, trên phương tiện giao thông công cộng tàu điện ngầm khác, không khí cũng đều không khác lắm, áp lực nặng nề, cũng có vài người chửi ầm lên, cũng không biết là hướng ai phát tiết lửa giận.
“Chú tài xế, dừng xe!”. Trên một chiếc xe buýt, trong bầu không khí nặng nề, đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên, giống như là một tia nắng xuyên qua mây mù.
“Không phải cháu muốn đến khu công nghiệp Xuân Giang sao? Còn chưa đến trạm đâu”. Tài xế xe buýt mỗi ngày lái xe, các nhân viên này mỗi ngày ngồi xe, lâu dài cũng sẽ nhớ kỹ một hai người.
“Không đi làm nữa, cháu về nhà”. Cô gái vung vẩy tóc đuôi ngựa, cầm túi liền đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sau xe buýt chờ.
“Về nhà à?”. Tài xế hỏi cô
“Dạ”.
“Không đi làm cũng được à?”. Cái xã hội này không kiếm tiền lương có thể được sao?
“Có cái gì không được ạ? Không đói chết liền được”. Cô gái cười cười.
“Chú khuyên cháu vẫn là đừng xúc động như vậy, tốt nhất vẫn là trước gọi điện thoại xin phép sếp nghỉ mấy ngày, đi về nhà điều chỉnh tâm tình một chút, mấy ngày sau lại trở về, sau này còn ngồi chuyến xe này của chú, nha, cô bé”. Tài xế xe buýt cũng là người nhiệt tình, lúc này liền khuyên bảo hành khách tuổi trẻ này.
“Còn trở về làm gì, đợi ngày nào đó trong thành phố có thể làm cơm để người ta yên tâm ăn, đến lúc đó cháu mới về lại, lại ngồi chuyến xe này của chú”. Xe chạy đến trạm gần nhất, tài xế mở ra cửa sau, cô gái ấy vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu lại đi xuống xe.
“Ôi, người trẻ tuổi a”. Tài xế lắc đầu, vừa mới chuẩn bị đóng cửa xe thì phía sau lại có người hô.
“Chú tài xế, từ từ, cháu cũng xuống xe”. Một cậu trai thấp lùn khoảng hai mươi tuổi lúng túng từ vị trí mình đứng lên.
“Cậu cũng chưa tới trạm mà”. Tài xế vỗ tay lái một cái, hôm nay đúng là tà môn.
“Không đi công ty”.
“Cậu đừng học cô gái kia, người ta chỉ là ngoại ngữ liền biết ba thứ tiếng, rất kiêu ngạo, cậu từ chức như vậy lần sau còn tìm được công tác không?”. Cậu trai này vừa thấy chính là người mới vào xã hội, tìm việc không dễ dàng a, tài xế lại tận tình khuyên bảo.
“Mẹ cháu gọi điện thoại kêu cháu về”. Cậu trai đeo bao lô đựng máy tính lên, cũng đi xuống xe.
“Còn có ai muốn xuống xe không?”. Tài xế lắc đầu, cười hướng trong xe hỏi một câu.
“Cháu cũng xuống, chú chờ một lát”. Đằng sau xe lại đi tới một một người tuổi trẻ tầm , tuổi.
“Cậu cũng góp vui cái gì?”. Xem quần áo của người trẻ tuổi này, vừa nhìn liền không phải là con nhà có tiền, cũng không thể học hai người trước, nói không làm liền không làm.
“Vốn đang muốn đi tìm việc ạ, giờ không tìm nữa”.
“Sao lại không tìm việc nữa?”.
“Lúc này ầm ĩ như vậy, đồ của làng bọn cháu chắc chắn đắt hàng, làm thuê còn không nhất định kiếm được nhiều hơn trồng trọt”. Cậu trai trẻ này ngược lại là thực tế.
“Còn có ai muốn về nhà trồng trọt hay không?”. Trước khi đóng cửa tài xế lái lại hỏi một tiếng.
“Trồng cái gì chứ, không có đất, trồng dưới gầm giường à?.” Ở trong thành phố làm thuê cũng không phải người người đều đến từ nông thôn, liền tính là đến từ nông thôn cũng không phải người người đều có đất.
“Chú tài xế, đi nhanh đi, sắp muộn giờ làm rồi”.
“Không sao, hôm nay có thể đến muộn”. Tài xế nhấn chân ga, liền lái xe đi: “Sếp các cô các cậu hẳn là cũng đến muộn”.
Cùng lúc đó, phía trước tiệm cơm lão Trần gia ở khu phố cổ Đồng thành, đang xếp một hàng thật dài, đằng đầu đội ngũ, ở ngoài cửa tiệm cơm lão Trần gia dựng một cái lều bán cháo, chị múc cháo đang cầm một cái muôi to đảo cháo trong nồi, bay ra từng đợt mùi bí đỏ thơm nồng đậm.
“Oa,《Bách độc phổ 》nha!”. Trong đội ngũ có mấy người tuổi trẻ cầm di động, thạo tin chút thì nhìn đến 《Bách độc phổ》này trước.
“Hừ! Thật sự là quá xấu xa!”.
“Thứ này ông đây ăn không ít, xem ra ông đã bách độc bất xâm rồi”.
“Cậu lúc này mới ăn mấy năm, năm nay mới mấy tuổi, chờ sau này già đi, cậu liền biết lợi hại”.
“Chỗ chúng ta còn tốt chán đi, phố cổ tiệm lâu năm, sẽ không hạ độc chúng ta đi?”.
“Hắc, lão Trần đến rồi, để tui hỏi ông ta một chút xem có hạ độc chúng ta hay không?”.
“Cái gì độc hay không độc? Muốn quỵt tiền ông à?”. Lúc này Trần Phúc Hán đi dép lê phe phẩy quạt hương bồ từ trong tiệm ra, nghe mấy thằng nhóc nói cái gì độc không độc, vung quạt hương bồ đập bốp bốp vài cái vào ót mấy thằng nhóc đó.
“Không, cháu không nói chú, đang nói cái
《Bách độc phổ》trên mạng mà”. Thằng nhóc vừa nói muốn hỏi ông có hạ độc hay không lập tức hoảng sợ.
“《Bách độc phổ》gì vậy?”. Trần Phúc Hán ngồi xuống dưới tàng cây hồng ở cửa tiệm, liền hỏi. Cửa tiệm này của ông cách nhà ông có một đoạn đường, bên này gần kề bên tòa nhà cổ của nhà họ Mã, bên trên vài lần muốn dỡ bỏ cũng chưa làm được, cho nên con phố cổ này cơ bản còn giữ lại bộ dạng trước kia.
“Chú xem xem, chính là cái này, rất ghê người”. Thằng nhóc lấy di động liền ngồi bên cạnh Trần Phúc Hán.
“Cái này có là gì, tôi làm nghề này bao nhiêu năm nhiều ít cũng đều biết chút”. Trần Phúc Hán lúc mới xem, còn có chút không đồng ý, chờ xem đoạn sau, cả cái mặt múp kia đều nhăn thành một đống: “Chậc chậc, đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi, cái này khác gì giết người bằng thuốc độc, bắt được nên phán họ tội cố ý giết người”.
“Đúng vậy ạ, cháu nói lão Trần nha, đồ nhà chú không có vấn đề chứ?”. Đồ của tiệm cơm lão Trần gia lão ăn ngon không mắc, bọn họ quanh năm suốt tháng đều ăn không ít.
“Lo lắng linh tinh gì vậy?”.
“Lão Trần, nói thật ra, nhân phẩm của ông, tất cả mọi người mọi người đều là tin tưởng”. Thằng nhóc con mười lăm mười sáu tuổi, ông cụ non choàng cánh tay que củi qua vai Trần Phúc Hán, nói: “Nhưng mà cháo bí đỏ của chú lần này thật là ăn quá ngon, vượt quá phạm trù ăn ngon bình thường nha, không thêm phụ gia thì làm sao có thể ăn ngon như vậy chứ? Cái này không khoa học nha!”.
“Hừ, không thích thì đừng ăn”. Trần Phúc Hán mới mặc kệ cái gì khoa học hay không khoa học.
“Không thể nói như vậy nha, nếu chú đem cháo này đi xét nghiệm, lại làm giấy chứng minh dán trong tiệm cơm nhà chú vậy thì mọi người ăn cũng yên tâm mà, phải không?”.
“Vậy sau này cậu ăn gì cũng phải xét nghiệm trước hả?”. Vậy có để người ta sống nữa hay không?
“Không phải, cháu uống rất nhiều cháo của nhà chú, sáng một bữa tối một bữa, ợ lên đều là mùi bí đỏ”.
“Tôi khuyên cậu vẫn là uống ít chút, cậu xem người ta từ thành Đông chạy đến thành Tây chúng ta, xa xôi như vậy, cũng không dễ, nếu cậu có thể uống ít đi chút, ngộ nhỡ trúng độc, cũng không trúng sâu như vậy, phải không?”. Trần Phúc Hán vỗ vỗ vai thằng nhóc này, đi vào tiệm.
Mấy ngày hôm trước Trần Phúc Hán thuê một chiếc xe đi lên Ngưu vương trang chở một xe bí đỏ về, ông cũng không làm món gì phức tạp, liền làm theo cái thực đơn nhà ông nấu cháo bí đỏ, mỗi ngày bổ hơn mười trái bí đỏ, nấu một nồi lại một nồi cháo bí đỏ, để nhân viên trong tiệm ở cửa tiệm dựng cái lều, mỗi ngày sớm tối bán hai lần cháo, bán tới náo nhiệt không thể tưởng tượng nổi.
Giá cũng không định cao, một chén cháo lớn liền bán năm đồng, trừ tiền nguyên liệu nhân công, đại khái còn lời hơn một đồng, lời bằng này là được. Trần Phúc Hán từ nhỏ chịu ảnh hưởng từ ông và cha mình, không coi trọng tiền, tiền là thứ sống không thể mang theo đến chết không thể mang theo, đủ xài liền được, nhiều cũng không có tác dụng gì.
Bản《Bách độc phổ》này ảnh hưởng vô cùng sâu sắc, nó lại một lần nữa vì an toàn thực phẩm gõ vang lên cảnh báo, cũng gia tăng sầu lo của mọi người đối với an toàn của thực phẩm, khiến càng nhiều người nhìn thẳng và coi trọng vấn đề này. Đồng dạng, cũng mang đến mang đến bất an cho mọi người, một trong đó liền thể hiện tại sự khó khăn khi tuyển lao động trong thành phố.
Nghe nói bản《Bách độc phổ》này, trên mạng, cùng với các bản tin và tạp chí truyền ra sau, có khoảng một bộ phận người làm thuê thu dọn hành lý quyết định về nhà, vốn công ty đường sắt đang vào mùa ế hàng lại nghênh đón một lần nhộn nhịp.
Vào buổi sáng《Bách độc phổ》bị truyền ra, La Mông liền nghe những người trẻ tuổi làm việc trên Ngưu vương trang nói đến. Sau đó vào buổi chiều này, mấy người trẻ tuổi phải trở về thành phố liều mạng mua đậu của La Mông, chỗ khác bọn họ không biết, Ngưu vương trang là trồng hoa màu như thế nào thì bọn họ biết rõ, lại không có lương thực ở đâu càng an toàn so với nơi này.
“Mua nhiều đậu như vậy làm gì nha, chỉ ăn đậu sống được sao?”. La Mông không hài lòng, cứ tiếp tục mua như vậy thì đậu nhà anh chỉ đủ bán vài ngày, vì thế anh định ra hạn mức mua, mỗi người mỗi lần hạn mức mua năm mươi cân, nhiều hơn không bán.
“Đến lúc đó xay đậu làm bánh ngũ cốc, sao lại không thể ăn thay cơm chứ?”. Chỉ năm mươi cân, sao đủ được?
“Rau thì sao?”. Chỉ bánh ngũ cốc không cũng được?
“Lấy đậu về ngâm qua mấy ngày thì mọc mầm đậu”. Mầm đậu xào lên thì chính là rau đó.
“Được rồi, mấy ngày nữa lại đến mua đi, cũng không phải không đến nữa”. Đồ đều bán hết rồi, đến lúc đó anh còn có thể lấy cái gì đến hấp dẫn sức lao động giá rẻ chứ? Cái này phải tế thủy trường lưu mới được.
Tế thủy trường lưu (nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài): sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu
Chẳng mấy chốc, khoảng cách《Bách độc phổ》xuất hiện đã được hai ngày rồi, làng Đại Loan vẫn là không có động tĩnh gì, cũng không có nghe nói ai muốn trở về. La Mông đoán những người làng bọn họ này không nhạy tin như vậy, đoán chừng còn phải hai ngày nữa mới có phản ứng.
Hôm nay rạng sáng chưa tới bốn giờ, La Mông đánh răng rửa mặt xong, như cũ vẫn là đi ra con đường nhỏ nhà bên ngoài sân nhà anh chờ Tiếu Thụ Lâm. Mỗi ngày lúc này là lúc Tiếu Thụ Lâm đến sân nhà anh luyện võ, La Mông mỗi lần đều chờ Tiếu Thụ Lâm bên con đường nhỏ này, đợi gặp Tiếu Thụ Lâm, nói với Tiếu Thụ lâm vài câu, lén lút hôn một cái và vân vân, sau đó La Mông cả ngày này liền đều có động lực.
Hôm nay La Mông đi xa một chút so bình thường, đều sắp tới cổng làng, Tiếu Thụ Lâm còn chưa đến, La Mông chán muốn chết ngồi xổm trên bờ ruộng, sau đó, anh nghe đến trong bụi cỏ bên bờ suối, vang lên sột soạt.
La Mông im hơi lặng tiếng mò qua, hiện tại ngũ cảm của anh vô cùng sâu sắc, tương đối, có tí xíu động tĩnh anh đều nghe được mười phần rõ ràng, lúc này anh muốn khiến mình tiêu âm, tự nhiên cũng so người khác tiêu âm được triệt để.
tiêu âm: không có thanh âm nào phát ra khi đi đường, hành động….
La Mông đi đến gần bên bụi cỏ, duỗi cổ nhìn bên trong, chỉ thấy trong bụi cỏ nằm một con rắn Thái Hoa có hình thể vượt chỉ tiêu, bên cạnh ngồi một con chồn, ngoài ra còn có một đống chuột chết, đây không phải là Hoàng Đại Tiên và hai ngàn rưỡi thì còn có thể là ai?
“Chít!”. Chỉ thấy con chồn này kêu lên một tiếng, đẩy đẩy một con chuột chết hướng trước mặt hai ngàn rưỡi.
“……”. Rắn Thái Hoa xoay đầu qua một bên, nó không thích ăn đồ chết rồi.
“Chít!”. Chồn lại kêu lên một tiếng, lại đẩy đẩy con chuột chết hướng trước mặt con rắn kia.
“Tê……”. Rắn Thái hoa thè lưỡi, xoay người muốn đi.
“Ngao!”. Con chồn nổi giận, nhảy một phát đến trước mặt rắn Thái Hoa, quăng con chuột chết trước mặt nó.
“……”. Rắn Thái Hoa nhìn con chồn đó, lại nhìn nhìn con chuột chết kia, không chịu nhúc nhích.
“!”. Con chồn bám riết không tha, ngồi ở chỗ đó nhìn chằm chằm con rắn Thái Hoa kia.
Không biết qua bao lâu, chân của La Mông đều sắp ngồi tới tê rồi, con rắn Thái Hoa kia rốt cuộc bại trận, gắng gượng nuốt con chuột chết kia vào trong bụng.
“Chít!.” Con chồn kêu lên một tiếng vui vẻ, sau đó lại đưa một con chuột chết nữa qua.
“Tê tê!”. Rắn Thái Hoa có chút táo bạo thè lưỡi tỏ vẻ kháng nghị.
“!”. Con chồn cảnh giác lui hai bước, chờ thêm một lát, nó lại đến gần, đẩy con chuột chết kia qua trước mặt con rắn.
“……”. Rắn Thái Hoa cuộn thành một đoàn, không chịu nhúc nhích.
“Chít!”. Chồn vươn ra móng vuốt lay vài cái, giục nó nhanh lên.
“Ngồi chỗ này xem gì vậy?”. Sáng nay Tiếu Thụ Lâm dậy, vốn định lái xe đi làng Đại Loan, nhưng không nghĩ tới xe xảy ra vấn đề, làm thế nào cũng không khởi động được. Sáng sớm mọi người trong viện còn đang ngủ, cũng không phải lúc sửa xe, bất đắc dĩ, đành phải đi bộ đến đây.
“Xem rắn Thái Hoa ăn chuột”. La Mông quay đầu cười cười với Tiếu Thụ Lâm.
Về phần con chồn và rắn Thái Hoa trong bụi cỏ, từ lúc nghe được tiếng Tiếu Thụ Lâm liền chạy mất bóng, hiếm khi con chồn kia trước khi bỏ chạy còn có thể nhớ rõ tha con chuột chết kia đi, một con cũng không sót lại.