Sáng sớm hôm sau, La Mông mang theo vài người bê đầy một xe đồ ăn lên xe của Úy Trác Dương, tiễn người ra khỏi Ngưu Vương trang, tiếp theo liền bắt đầu lao động của một ngày.
Ngày này Tiếu Thụ Lâm không tới Ngưu Vương trang hỗ trợ, bởi vì hai ngày trước Tôn Lâm Mộc và Lí Hải Lương ở ngọn núi lớn đằng sau lò rèn tìm được một khe suối, ngày này bọn họ phải cùng nhau đi tới trấn trên mua ống nước, sau đó trèo đèo lội suối dẫn khe nước tới mấy chục mẫu đồi núi bên cạnh lò rèn.
Sáng sớm La Hưng Hữu chạy xe ba bánh qua chở khoai lang, hôm qua gã mới vừa chụp ảnh khoai lang của nhà La Mông đăng lên trên tiệm online không lâu, liền có nhiều khách quen nhìn thấy, trong đó có người lập tức mua hơn trăm cân bảo La Hưng Hữu gởi hậu cần cho họ, cũng có người lúc mua thứ khác thuận tiện đặt một hai cân định ăn thử.
Tiền bán khoai lang đặc biệt khó kiếm, một trăm cân khoai lang hai trăm năm mươi đồng, hoa hồng của gã là bảy đồng rưỡi, đám khoai lang này chở về vừa phải đóng gói lại phải giao hàng, chỉ là tiền xăng dầu đều tốn không ít.
Bất quá chỉ cần ngẫm lại các thứ khác gã liền lấy lại thăng bằng, bí đỏ khô của Ngưu Vương trang bán mười đồng một cân, một trăm cân gã có thể kiếm ba mươi đồng, hiện tại bình thường lượng mỗi ngày của bí đỏ khô cũng không chỉ một trăm cân, mà bí đỏ khô cũng bán nhanh hết hàng, bán mật cẩu kỷ kiếm được nhanh hơn, chẳng qua rừng cẩu kỷ của nhà La Mông liền lớn bấy nhiêu thôi, thường thường bán hết, một đám cẩu kỷ phơi nắng ra, thường thường bán vài ngày liền hết, mật ong liền lại càng không cần nói.
Bên La Mông, sẩm tối hôm qua còn có một chiếc xe tải chạy lên Ngưu Vương trang, dỡ xuống năm mươi cái Vua thùng, hiện tại đám thùng gỗ to lớn này đều bị để ở trong nhà kho trống của tứ hợp viện, bên trên mỗi cái thùng gỗ đều treo một cái giá gỗ chữ thập, treo song song ở bên trên thùng gỗ.
Tới lúc đó lại lấy một miếng vải xô, buộc bốn đầu tại bốn đỉnh của giá gỗ, múc một muôi khoai lang nghiền nát, lại đổ xuống một gáo nước, nhẹ nhàng lắc lắc giá gỗ, tinh bột sẽ theo nước chảy vào phía dưới giữa thùng gỗ, cặn khoai lang còn lại kẹt lại ở giữa vải xô, sau khi rửa sạch qua mấy lần, bỏ đi mớ cặn này, lại múc một muôi khoai lang…….
Lặp lại như vậy, cho tới lúc nước đầy thùng gỗ, sau khi trải qua một tối lắng đọng lại, hôm sau đổ bỏ nước trong bên trên, có thể nhìn tới một tầng tinh bột khoai lang thật dày dưới thùng gỗ, những tinh bột này phải lập tức cho vào nồi hấp, làm thành bột khoai, hoặc là cắt miếng phơi nắng trên phên trúc, đựng trong túi bảo tồn.
Ngày này người trên Ngưu Vương trang đi tới trên đỉnh núi làm việc chỉ có một nửa của ngày hôm qua, một nửa còn lại nghiền khoai lang rửa bột khoai ngay tại trong viện tử.
Máy nghiền dùng nghiền khoai lang là La Mông nhờ La Hán Vinh mua về từ thị trấn giúp anh, vẫn là cái tiệm bán máy móc nông nghiệp lần trước La Hán Vinh mua máy cắt cỏ giúp La Hán Lương, La Hán Vinh người này giỏi trả giá, giá ông chủ đưa ra cũng rất thực dụng. Cùng mua về còn có một cái máy cắt miếng, La Mông định dùng nó để cắt khoai tây, tới lúc đó thu hoạc khoai tây về có thể cắt một phần phơi khô bán.
Máy nghiền cắm điện, ầm ầm liền khởi động, đổ một sọt khoai lang xuống cái phễu bên trên, trong chốc lát, phía dưới liền ra tới một mớ khoai lang dinh dính bị nghiền nát, phía dưới để cái sọt tiếp theo, trong sọt lót một tấm màng nhựa mỏng, sọt đựng đầy, một sọt đằng sau nhanh chóng đẩy lên, mấy sọt khoai lang nghiền ra, bị những người thành phố hì ha hì hục vác vào trong nhà kho, xoa tay bóp chân bắt đầu rửa bột khoai lang.
Những người thành phố này nhiệt tình tăng vọt, kỹ thuật cũng không được tốt lắm, nếu không có một ít người lớn tuổi trong viện tử hướng dẫn, còn không biết phải gây ra bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười nữa.
Bận việc hết một ngày, La Mông tính tiền lương cho những người này, lại sắp xếp sơ sơ một chút công việc của ngày mai, ngày mai những người trong viện tử này và người lên núi làm việc phải đổi một chút, dù sao những người thành phố bọn họ tới chỗ anh chủ yếu vẫn là vì thể nghiệm cuộc sống, đối với việc rửa bột khoai lang, bọn họ đều cảm thấy rất mới mẻ.
Đợi tới lúc La Mông ăn cơm xong về tới nhà, thời gian đã là tám giờ rưỡi tối, vào sân anh liền phát hiện, hôm nay nhà họ có khách.
“Hôm nay sao lại trễ như vầy? Ăn cơm chưa?”. Lưu Xuân Lan hỏi La Mông.
“Ăn rồi ạ, năm nay lúa của nhà mình khi nào thì có thể thu hoạch ạ?”. Trên đường La Mông về nhà, nhìn tới rất nhiều lúa của người trong làng đều nhà kết đòng đòng rồi, đột nhiên liền nhớ tới chuyện này, mặc dù có khách ở đây, anh vẫn là muốn nói tới chuyện này trước, khỏi phải qua mấy ngày nữa anh bận rộn lại quên mất.
“Còn một tháng nữa, hỏi cái này làm gì?”. Ông La hỏi La Mông.
“Năm nay chúng ta ngoại trừ trồng cho nhà mình ăn, còn lại đều để lại làm giống đi”. La Mông nói.
Hiện tại dân quê cho dù là trồng lúa cho nhà mình ăn, cũng rất ít để lại làm giống, bởi vì lúa giống mua tới vừa trồng tốt sản lượng lại cao, chẳng qua ăn là không được thơm như vậy, môn đạo trong đó, nông hộ bọn họ cũng là không rõ, hiện tại làng Đại Loan cũng chỉ có ít người còn có thói quen tự mình để lại lúa giống, ông La chính là một trong những người đó.
“Được”. Ông La gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
“La Mông à, con xem có nhận ra hai người này không?”. Lưu Xuân Lan hỏi La Mông.
La Mông tỉ mỉ nhìn một chút hai người đàn ông một già một trẻ trong sân, thoạt nhìn như là cha con, người già khoảng chừng năm mươi tuổi, người trẻ bộ dáng khoảng chừng cũng liền hai mươi lăm hai mươi sáu, bất quá hai người này là ai, nhất thời La Mông thật là có chút nghĩ không ra.
“Xem đi, vẫn là Hồng Phượng trí nhớ tốt, con thằng nhóc này, chú lão Đỗ cũng không nhận ra?”. Lưu Xuân Lan trách cứ.
Kỳ thật nếu không phải hai ngày trước lúc ở trong tiệm La Hồng Phượng nghe mấy người nữ công nhân hỗ trợ kia nói chuyện, nói tới hai cha con lão Đỗ lúc này từ bên ngoài trở về, nhận thầu một cái đập nước và một mảnh vùng núi chung quanh ở phía Bắc trấn nhỏ của bọn họ, lúc này khẳng định cũng không nhận ra được hai cha con này.
Năm đó lúc một nhà lão Đỗ này mua nhà ở trấn trên rồi dọn khỏi làng, La Hồng Phượng và La Mông đều còn học tiểu học, Đỗ Văn Anh con trai của lão Đỗ, lúc ấy vẫn là một đứa bé, đều còn chưa bắt đầu đi học, lúc này đột nhiên một chàng trai lớn như vầy tới bảo người ta nhận, ai nhận ra được chứ?
“À, là chú Đỗ ạ”. La Mông cười cười, anh có ấn tượng đối người này, trước đây làm thợ mộc, người rất ôn hòa, một đám con nít trong làng cũng đều không lớn không nhỏ gọi bậy lão Đỗ lão Đỗ, ông ta chưa bao giờ nổi giận.
“Thằng nhóc cháu hiện giờ có tiền đồ, bao một mảnh đất lớn như vầy, chỉnh lý tới có thanh có sắc, hiện giờ đều thành danh nhân của trấn Thủy Ngưu chúng ta rồi”. Chú lão Đỗ, chính là Đỗ Quốc Đống nói.
“Ài, chính là làm linh tinh thôi ạ”. La Mông khách sáo một câu, sau đó hỏi bọn họ, nói: “Hôm nay chú Đỗ sao lại rảnh rỗi tới nhà của chúng cháu vậy?”.
“Chú và con trai chú cũng là lúc này vừa trở về, nghe người trong làng chúng ta nói cháu bao mảnh núi, chỉnh lý tới không tồi, hai cha con chú liền muốn qua đây nhìn xem, thuận tiện học hỏi kinh nghiệm từ cháu, kết quả vừa mới tới nhà chị dâu Phượng Liên ngồi một chút, chớp mắt liền tới giờ này…….
Đỗ Quốc Đống cười ha hả, liền nói sơ sơ một chút chuyện của chính mình cùng La Mông.
Lúc thanh niên Đỗ Quốc Đống làm thợ mộc, trước đây nghề thợ mộc này còn có thể kiếm chút tiền, hơn nữa lúc ông hành nghề quen biết một ít người, lúc trấn trên một mảnh nền nhà đấu thầu, ông liền biết tin tức trước tiên, bàn bạc một chút cùng vợ ông, hai bên đều từ người thân bạn tốt mượn chút tiền, liền bỏ giá đấu thầu một đồng (??? nguyên văn 一块 = nhất khối), chưa tới hai năm liền xây lên căn nhà, bọn họ người một nhà liền dọn tới trán trên ở.
Sau khi dọn tới trấn trên, Đỗ Quốc Đống vẫn là làm thợ mộc cho người ta, chậm rãi cũng trả được bảy tám phần nợ nần, chính là chưa được mấy năm, nghề mộc này tất nhiên không thể kiếm tiền, cửa sổ hợp kim nhôm xuất hiện, nghề mộc này rất nhanh liền suy tàn.
Đỗ Quốc Đống thấy tình hình bất thường, lập tức liền tìm lối thoát khác, vốn còn muốn cùng một người bạn tới bên ngoài làm mua bán, kết quả mua bán không có làm thành, tiền lại lỗ không ít, lỗ vốn ông không về nhà, ngay tại bên ngoài tìm công việc nuôi tôm hùm đất cho người ta, từng tháng gửi phí sinh hoạt về nhà cho vợ con, tốt xấu coi như là nuôi gia đình.
Những năm nuôi tôm hùm đất cũng là rất kiếm được, lúc món tôm hùm đất sốt cay tạo thành cơn sốt, ông chủ của trại nuôi trồng chỗ ông làm thuê là người miền Nam, nhìn chuẩn thương cơ khu trung bộ đi bao cái hồ nước, nuôi tôm hùm đất mấy năm, buôn bán lời không ít tiền.
Nuôi tôm hùm đất không tồi, Đỗ Quốc Đống nghĩ thầm, dù sao ông đã làm thuê hơn đã hơn một năm, kỹ thuật cũng đều học xong rồi, nếu không thì tự mình làm, chính mình làm cái trại nuôi trồng?
Nhưng mà, liền vào lúc này, tin tức trên báo chí lại liên tiếp xuất hiện một ít tin bất lợi đối tôm hùm đất, dân gian cũng có các loại lời đồn, còn nói tôm hùm đất là chuyên môn ăn phân lớn lên, có người nói trên mình tôm hùm đất có ký sinh trùng gì đó, cũng có người nói ăn tôm hùm đất gây ung thư, còn có một loại càng kỳ quái hơn, nói tôm hùm đất là người Nhật đặc biệt đưa vào trong đất nước chúng ta xử lý thi thể thời kì chiến tranh.
Đương nhiên, lúc ấy trong nước sông ngòi ô nhiễm quả thật là khá nghiêm trọng, một ít trại nuôi trồng làm việc cũng rất không hợp quy tắc, sau khi trải qua một phen tuyên truyền đưa tin này, người ăn tôm hùm đất lập tức liền ít đi, nuôi tôm hùm đất tự nhiên cũng liền không có lời như trước, Đỗ Quốc Đống cũng liền bỏ tâm tư nuôi tôm hùm đất, ông chủ bọn họ cũng trả lại cái hồ kia, tìm con đường làm ăn khác.
Mấy năm nay, Đỗ Quốc Đồng luôn ở bê ngoài làm thêm, chờ con trai ông tốt nghiệp đại học, vào xã hội vẫn là làm thuê, hai cha con này cũng không phải là người không có ý tưởng, sau khi trải qua sự kiện 《Bách độc phổ 》lần này, trong thành phố dâng lên một dòng sức nóng nông thôn, lại nghe nói một năm nay làng Đại Loan bọn họ trồng rau bán rau cũng đều làm tới không tồi, hai cha con thảo luận, liền quyết định cùng nhau về quê làm chút gì đó.
Hai người bọn họ về là về rồi, nhưng mà rốt cuộc phải làm hạng mục gì đây? Đỗ Quốc Đống này liền nhớ tới việc nuôi tôm hùm đất, mấy năm nay ít người nuôi tôm hùm đất, giá của tôm hùm đất cũng có tăng lên, hơn nữa chính ông lại có kỹ thuật, vậy còn lại chính là nguồn tiêu thụ.
Ngày này hai cha con bọn họ trở lại làng Đại Loan, đầu tiên phải đi nhà trưởng làng La Toàn Thuận, bàn bạc với La Toàn Thuận nói sau này tôm hùm đất ông nuôi ra có thể cũng đứng dưới tên làng bọn họ để bán hay không, bên Cực Vị Lâu, có thể giúp ông làm trung gian giới thiệu hay không?
Trường làng La Toàn Thuận nói với hai cha con họ, bọn họ vốn chính là người làng Đại Loan, hiện giờ trong làng còn có nhà tổ của họ, theo lý thuyết sân phơi trong làng cũng có một phần của nhà họ, sau này nuôi tôm hùm đất, mong muốn đứng dưới tên làng bán thì ai cũng không thể nói gì, bất quá nuôi tôm hùm đất phải sạch sẽ mới được, đừng tới lúc đó làm hỏng bảng hiệu làng Đại Loan của bọn họ.
Việc này trong lòng Đỗ Quốc Đống tự nhiên cũng có tính toán rồi, trước đây lúc còn làm thuê cho người ta, liền trơ mắt nhìn tôm hùm đất của trại nuôi trồng bọn họ không bán ra được, từng đám từng đám hư thối. Cho tới bây giờ, nghề nuôi tôm hùm đất này còn rất là bị người nghi ngờ, bây giờ ông trở về nuôi tôm hùm đất, nếu không thể tạo danh tiếng, chống lại đắn đo và nghi ngờ của người khác, con đường này tự nhiên cũng là đi không xa.
Về phần chuyện làm trung gian giới thiệu thay ông cùng Cực Vị Lâu, La Toàn Thuận bảo ông tìm La Mông, tuy rằng bọn họ hiện tại đã biết ông chủ của Cực Vị Lâu chính là ông chủ Mã ngày trước hàng năm tới làng họ thả ong, nhưng mà mấy người La Toàn Thuận nhưng không có bởi vì chuyện này cảm thấy chính mình cùng Mã Từ Quân liền thành người thân quen.
Làm trưởng làng của vùng núi hẻo lánh này, trên người còn mang theo rất nhiều cảm giác tự ti của rất nhiều dân quê đều sẽ có, vẫn cảm thấy ông chủ lớn giống Mã Từ Quân như vầy, liền không phải người cùng tầng lớp như họ, trong làng họ chỉ có loại người làm chuyện lớn như La Mông, mới là có thể nói chuyện được cùng gã ta.
Loại tâm tính tự ti này rất khó nói là từ cái niên đại nào bắt đầu sinh trưởng trong lòng nhóm nông dân, nhưng mà chúng nó cứ như vậy tại một thế hệ lại một thế hệ mọc rễ nảy mầm trong lòng người nông dân, giống như đã thành thiên kinh địa nghĩa.
thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên, lý lẽ chính đáng (theo QT)
“Làm trung gian giới thiệu không khó”. La Mông nói, nếu đã biết mục đích tới của hai cha con Đỗ Quốc Đống, anh cũng liền đi thẳng vào vấn đề, nói: “Bất quá tuy rằng Cực Vị Lâu ra giá cao, nhưng mà cũng rất xoi mói, mọi người trong làng của chúng ta liên hệ qua cùng bọn họ, chú đi hỏi thăm một chút liền biết, nếu muốn hợp tác cùng bọn họ, quan trọng nhất vẫn là phải có đồ thật vị thật”.
“Nói miệng đều là nói suông, La Mông à, qua mấy tháng nữa, chờ chú lão Đỗ cháu nuôi ra nhóm tôm hùm đất đầu tiên, tới lúc đó tặng một lồng cho cháu ăn thử, tới lúc đó nếu cháu cảm thấy không ngon, liền coi như không biết lão Đỗ chú, việc làm trung gian giới thiệu này coi như chú không đề cập qua”. Lần này Đỗ Quốc Đống hiển nhiên là hạ quyết tâm lớn.
“Ngon hay không cháu đều làm trung gian giới thiệu cho chú, dù sao chúng ta vẫn là đồng hương mà”. La Mông thấy ông ta nói lới này nghiêm trọng quá, cười cười lại xoa dịu bầu không khí.
“Hắc, thằng nhóc cháu cứ yên tâm đi, chú lão Đỗ cháu, hơn nửa cuộc đời làm thuê cho người ta, đây vẫn là lần đầu làm sự nghiệp riêng, nói trắng ra là, thành công hay không, lão Đỗ chú đời này có thể liền lần này thôi, chú đều phải làm tốt so với bất kì ai”. Lão Đỗ cũng ý thức được chính mình vừa rồi có chút kích động quá, hì hì cười hai tiếng, còn nói một phen lời nói cực kỳ chân thành như vậy.
“Vậy chú à, chú định làm thế nào?”. Trên đời không có việc gì khó chỉ cần người có ý chí, Đỗ Quốc Đống này có thể có quyết tâm như vậy, đối với chuyện bây giờ ông ta muốn nuôi tôm hùm đất, La Mông cũng là khá coi trọng.
“Lần này chú nuôi tôm hùm đất, cái đầu tiên chính là sạch sẽ, hiện tại chú bao một cái đập nước nhỏ, bên cạnh đập nước còn có không ít đất trống, chú định mở rộng nó một chút, làm một ao nước cạn, trồng nhiều cỏ nước, chỗ bên dưới đập nước, hai cha con chú lại san bằng một chút, làm một ruộng nước lớn, lại sửa trên bờ ruộng, trồng niễng, vòng ngoài nuôi xen tôm hùm đất.
“Khu nước cạn giữa niễng và đập nước có thể nối liền cùng nhau, tôm hùm đất thích ở đâu thì ở đó, mỗi lần lúc đánh bắt chú cũng không bắt sạch bọn nó, vẫn phải để lại một ít để bọn nó tự mình sinh sôi nẩy nở. Có hai mảnh địa phương này, tới lúc đó người một nhà chú trông coi tôm hùm đất, không dám nói kiếm được nhiều tiền gì, chỉnh lý tốt, cũng là cơm no áo ấm”.
“Chú bao mảnh đất đó ở đâu?”. La Mông nhịn không được hỏi, bị Đỗ Quốc Đống này nói như vậy, anh đều có chút động tâm.
“Ngay tại phía Bắc trấn chúng ta, từ tiệm bán đồ ăn sáng nhà anh, đi đường nửa giờ liền tới, lái xe nhanh hơn”. Đỗ Văn Anh con trai của Đỗ Quốc Đống nói.
“Cách trấn trên gần như vậy, tới lúc đó hai người có thể mở cửa cho người ta tới câu tôm hùm đất”. Kỳ thật bản thân La Mông còn có chút muốn đi, anh lớn như vầy, còn chưa câu qua tôm hùm đất, tuy rằng mấy năm nay tôm hùm đất đều coi là phổ biến ở các nơi Nam Bắc cả nước.
“Có ý tưởng này, tới lúc đó sẽ tại khu nước cạn của đập nước đắp mấy bờ ruộng, một mặt là thuận tiện để tôm hùm đất đào hang an cư ở bên trên, mặt khác cũng có thể cho người ta hoạt động ở bên trên, nhưng mà ba em nói chỗ sâu của đập nước lại quá sâu, sợ tới lúc đó xảy ra chuyện gì, dù sao mọi người chỗ chúng ta không biết bơi”.
“Đây quả thật cũng là cái vấn đề”. Mọi người chỗ họ không biết bơi, đây là cái vấn đề lớn, lúc trước La Chí Phương định đào ao ở làng họ, cuối cùng cũng là bởi vì cái vấn đề này liền không làm ăn gì được.
“Đúng vậy”. Đỗ Văn Anh cười cười, người này lớn lên cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ, cả người cũng rất mảnh khảnh trắng nõn, La Mông nhìn thật là có chút không thích ứng.
Hiện giờ anh ở trên Ngưu Vương trang, ngay cả La Tiến Hỉ đều cao hơn, đầu cao lên không ít, phơi nắng tới đen thùi, cười rộ lên vừa nhếch miệng liền lộ ra hai hàm răng trắng, sớm liền không có bộ dáng nhút nhát trước đây, những người khác liền càng đừng nói, lúc làm việc mỗi người năng nổ, lúc ăn cơm mỗi người hăng say.
“Đúng rồi, hai người nuôi tôm hùm đất có cần cho ăn giun đất không?”. Lúc này La Mông liền nhớ tới một chuyện, việc này nếu anh không mở miệng, người ta thật đúng là ngại nói ra.
“Cần”. Đỗ Quốc Đống nói: “Dù sao chỗ chú vẫn là không giống một ít hồ nước lớn tự nhiên của người ta, nếu muốn hoàn toàn trời sinh trời nuôi đó là không có khả năng, còn phải cho ăn số lượng vừa phải”.
“Vậy nếu nuôi giun đất, chú tới bên chỗ cháu lấy chút phân trâu, dù sao mọi người trong làng chúng ta là thứ bảy chủ nhật tới chỗ cháu chọn phân trâu, nếu chú cũng muốn, tới lúc đó cũng tới lấy là được”.
Tuy rằng hiện giờ ngươi nhà này không ở làng Đại Loan, nhưng mà coi như là người của làng Đại Loan, lại cũng còn lui tới cùng người trong làng, chuyện phân trâu gạt họ ra ngoài cũng không tốt lắm, hơn nữa La Mông còn ngẫm nghĩ, ngày nào đó cùng Tiếu Thụ Lâm đi tới nhà họ câu tôm hùm đất.
“Hài, vậy cảm ơn cháu, mọi người trong làng nói phân trâu nhà cháu rất thần kì!”. Đỗ Quốc Đống cũng không khách sáo, một hơi liền đồng ý rồi. “Giun đất có phân trâu nhà cháu nuôi ra, trong lòng chú liền có thể yên tâm rồi, hắc, tới lúc đó hôm nào cháu muốn ăn tôm hùm đất, liền gọi một cuộc điện thoại cho chú, chú bảo Văn Anh mang qua cho cháu”.
“Không cần, cháu tự tới chỗ chú câu”. La Mông cười nói.
Tối nay La Mông và Đỗ Quốc Đống trò chuyện với nhau thật vui, hai người cùng nhau kì vọng tương lai tươi đẹp của việc nuôi tôm hùm đất, vẫn nói tới sắp mười một giờ, hai cha con này mới chạy xe máy trở về căn nhà ở trấn trên.
La Mông giữ họ ở lại Ngưu Vương trang một đêm, Đỗ Quốc Đống không đáp ứng, nói chạy xe một lát liền tới rồi, lúc này bọn họ trở về, sáng mai liền kêu máy đào đất lại đây khởi công, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ gì, trước Tết La Mông có thể ăn được tôm hùm đất của nhà bọn họ.
Một nơi khác, Úy Trác dương chạy xe cả ngày, lúc hơn mười giờ tối thật sự rất buồn ngủ, liền dừng xe lại ven đường, ngủ mấy tiếng mới tiếp tục xuất phát, chờ lúc gã về tới nhà, đã là năm giờ sáng hôm sau.
Mấy ngày trước gã đi khỏi Ngưu Vương trang, cũng là nửa đêm tới trấn Vĩnh Thanh, nghe nói trước đây là san núi làm đường rồi, Úy Trác Dương không quen đường, cũng không dám lái đêm, ngay tại Vĩnh Thanh tìm một khách sạn ở lại, hừng đông hôm sau mới lại chạy đi.
Lúc xe của Úy Trác Dương chạy vào tiểu khu, xa xa liền nhìn tới cha mẹ nhà gã chờ ở dưới lầu.
“Cha mẹ dậy sớm vậy làm gì?”. Úy Trác Dương đậu xe ở vị trí của nhà gã, mở cửa xe từ bên trong đi ra.
“Con nói với mẹ con một lát nữa con liền tới nơi, bọn ta tính toán một chút, đây là không nơi ngủ lại à?”. Cha gã nói xong liền đi mở ghế phó lái, vừa mở ra, liền nhìn tới trên chỗ ngồi chất mấy cái bao tải lớn. “Trong này đựng gì vậy?”.
“Cẩu kỷ, rau khô, bí đỏ khô, khoai lang, gì cũng có”. Úy Trác Dương duỗi tay duỗi chân một chút, ngồi trên xe lâu như vậy, tới mức khó chịu.
“Dưa hấu ở đâu?”. Mẹ gã hỏi.
“Đều ở thùng xe, ghế sau cũng có mấy trái”. Úy Trác Dương nói.
“Xe con có phải bị người đụng phải hay không?”. Mẹ gã vừa đi mở thùng xe, liền nhìn tới đuôi xe việt dã của Úy Trác Dương lõm vào một miếng.
“Không có”.
“Không có thì sao nó lõm như vậy?”. Mẹ gã không tin.
“Ở nông thôn bị lừa đá”. Úy Trác Dương thuận miệng nói.
“Bị lừa đá?”. Cha gã cũng sáp qua nhìn tỉ mỉ, xem xong ông liền nói: “Sức lực của lừa ở nông thôn cũng thật lớn”.
“Hắt xì!”. Ở ngoài ngàn dặm, Tiếu Thụ Lâm đang luyện võ đột nhiên hắt xì một cái, gã hít hít cái mũi, bị cảm?