Đoạn thời gian trước lúc thu hoạch óc chó, La Mông liền nhờ người liên hệ giúp anh, từ trong thành phố mua hai cái lò sấy về, hiện giờ đám óc chó này đều đã sấy khô chứa trong kho hàng rồi, hạt dẻ lại trực tiếp đặt ở kho lạnh.
Bởi vì óc chó dự trữ thuận tiện, giá cả dao động khá nhỏ, La Mông bảo La Hưng Hữu chụp tấm hình đăng lên mạng bán trước, hạt dẻ tạm thời chưa đụng tới.
Lại nói đám cây óc chó trên Ngưu Vương trang và cây hạt dẻ tuy rằng đều còn nhỏ, đầu xuân năm nay mới vừa trồng xuống, kết trái cũng không nhiều lắm, nhưng mà chúng như cánh rừng lớn trên đỉnh núi, thu hoach tới óc chó hạt dẻ chứa trong kho hàng cũng là một đống lớn như ngọn núi nhỏ.
Sáng nay La Mông mang hai băng ghế ngồi ở trong viện tử viết viết vẽ vẽ, anh mời những người thành phố này làm việc có lời là có lời, nhưng mà tính lưu động quá lớn, mỗi ngày đều có người tới có người đi, chỉ là việc đăng ký liền nhiều.
Hơn nữa tiêu dùng mua đồ ăn mỗi ngày, còn có các hạng thu vào, từng tháng chỉ là tính sổ sách liền chiếm nhiều thời gian của La Mông, anh suy nghĩ sau này tìm một người kế toán cho Ngưu Vương trang, nhưng mà chọn người cũng khó nhằn, phải từ từ.
“Đang kết sổ hả?”. Lúc này La Hưng Hữu lại tới bên tứ hợp viện chở đồ.
“Dạ, lần này muốn chở cái gì về?”. La Mông cười cười với La Hưng Hữu, đứng lên lấy cái chìa khóa mở của kho hàng trong túi quần ra đưa qua, La Hưng Hữu này từ lúc cô em vợ tới nhà gã làm trả lời khách hàng, tiếp theo trong nhà lại mua máy in kim, hai vợ chồng họ liền chỉ phải quản lý việc đóng gói giao hàng tính sổ, so với trước đó là thoải mái nhiều, người nhìn thấy liền tinh thần.
“Khoai lang khô”. La Hưng Hữu nói: “Hôm nay một khách hàng một hơi muốn cân, bên anh liền còn lại không bao nhiêu, lại qua chở một ít, mua nhiều khoai lang khô về như vậy, cậu nói coi làm sao ăn cho hết đây?”.
“Anh biết một cái văn phòng lớn có bao nhiêu người không?”. La Mông cười từ trong kho hàng bê một túi lớn khoai lang khô ra, đặt lên cân bàn, ghi nhớ con số, sau đó bê lên xe ba bánh của La Hưng Hữu, bên kia La Hưng Hữu cũng bê một túi lớn khoai lang khô đi ra, như cũ cân qua sau đó để lên xe ba bánh.
“Bao nhiêu người vậy?”. La Hưng Hữu hỏi.
Hai người thay phiên từ trong kho hàng bê khoai lang khô ra, tới tới lui lui mấy lần, liền dọn sạch khoai lang khô trong kho hàng, sẩm tối hôm nay một đám khoai lang khô mới phơi nắng xong, tới lúc đó trong kho hàng liền lại có.
“Dù sao nhiều người hơn so với làng chúng ta, tùy tùy tiện tiện liền mấy người mua chung, năm mươi cân cũng không coi là gì”.
“Đúng vậy”. Ngày trước La Hưng Hữu làm thuê ở trong thành phố, bình thường cũng chính là ở một ít xưởng nhỏ, nơi làm việc lớn lớn như vậy, gã chưa từng thấy qua.
Lát sau La Mông lấy cuốn tập treo ở cửa kho xuống, viết tên hàng trọng lượng, bảo La Hưng Hữu ký một chữ, sau đó treo trở lại, khóa cửa kho hàng.
“Đúng rồi, có một khách hàng muốn mua hạt dẻ nhà cậu”. Sau khi nhận đồ xong, La Hưng Hữu nói với La Mông.
“Bảo gã mua trong làng mình ấy”. Lúc này giá hạt dẻ rẻ, mớ hạt dẻ nhà anh, La Mông hạ quyết tâm phải chừa tới mùa đông mới bán.
“Nói là cao một chút cũng không sao”. La Hưng Hữu lại truyền đạt lời của khách hàng. Tính tình hai vợ chồng La Hưng Hữu và Triệu Hạ Bình đều rất tốt, ngay cả cô em vợ nhà họ cũng là người dễ nói chuyện, bình thường khách hàng yêu cầu đặt hàng gì, muốn cái này muốn cái kia, trên tiệm online không có, bọn họ đi vào trong làng hỏi giúp người ta, cứ như vậy tuy rằng thái độ phục vụ tốt, chuyện thượng vàng hạ cám bỗng dưng nhiều hơn.
“Chỗ em có kho lạnh mà, mùa này liền không định bán hạt dẻ, hơn nữa hạt dẻ bên em đăng lên mạng bán, buôn bán của những người khác trong làng cũng phải chịu ảnh hưởng, lần tới lại có khách hàng hỏi, trực tiếp từ chối là được, người ta mua như thế nào thì họ mua như vậy là được, anh đừng chiều bọn họ”. La Mông cũng là có chút bất đắc dĩ đối tính tình của người một nhà La Hưng Hữu, người tốt gì đó, chính anh dù sao là không đảm đương nổi.
“Hì hì, chính là thuận tiện hỏi một chút, cũng không phiền toái lắm”. La Hưng Hữu cười cười với La Mông, cũng không dây dưa, chạy xe trở về nhà, hiện tại tuy rằng gã thoải mái nhiều so với trước kia, nhưng mà từ sáng tới tối cũng không có bao nhiêu thời gian rãnh.
La Hưng Hữu trở lại nhà chính mình, vào sân, cô em vợ nhà gã liền hỏi: “Anh rể, anh có hỏi La Mông chuyện hạt dẻ không?”.
“Hỏi rồi, nói không bán”. La Hưng Hữu nói xong liền bê mấy túi khoai lang khô đi hướng phòng chứa đồ linh tinh bên cạnh sân, hiện tại căn phòng này dọn dẹp khá sạch sẽ, chuyên môn dùng để chứa đồ của nhà La Mông, bình thường chở về nhiều chút để ở bên này, lúc đóng gói liền thuận tiện.
“Hạ Bình ơi, hôm nay mấy cân rau khô của nhà chị, chị mang qua đây cho em nè”. Lúc này Ngô Đông Mai vào sân nhà bọn họ, lúc này Triệu Hạ Bình đang bận, bây giờ đóng hàng, đều là một ít đơn đặt hàng của khách hàng tối và đêm qua, ban đêm tiệm online của bọn họ không trả lời khách, khách hàng đều là tự mình mua sắm, có vấn đề thì ban ngày trả lời bọn họ.
“Chị còn tự mình đi một chuyến à?’. Triệu Hạ Bình đứng dậy từ mặt đất, cầm lấy gói lớn trong tay của Ngô Đông Mai.
“Thuận tiện qua đây mượn xe, bây giờ các em có cần dùng không?”. Ngô Đông Mai cũng không khách sáo.
“Không dùng, Hưng Hữu vừa về, vậy chị muốn chạy đi đâu, nếu không để Hưng Hữu chở chị đi?”. Trước đây lúc La Hưng Hữu không ở nhà, Triệu Hạ Bình cũng là được Ngô Đông Mai săn sóc nhiều, chồng cô không ở nhà, già trẻ lớn bé cả nhà, thiếu nợ một mớ không nói, trong làng còn có người nói cô không phải người đứng đắn, nếu không có Ngô Đông Mai tôn thần mặt đen này che chở, Triệu Hạ Bình còn không biết bị người ta khi dễ tới cỡ nào nữa.
“Ài, không cần, chị chỉ là đi chỗ bọn Hán Lương một chuyến, chẳng xa xôi gì, chạy từ từ, các em cứ làm việc đi”. Ngô Đông Mai xua xua tay, còn bê một gói lớn khoai lang khô vào phòng chứa đồ linh tinh giúp La Hưng Hữu.
“Giờ này chị đi chỗ bọn họ làm gì vậy?”. Triệu hạ Bình rót một ly trà đưa qua, lại hỏi Ngô Đông Mai.
“Chẳng phải chị phơi khoai lang làm khoai lang khô sao, vỏ lá khoai lang còn có khoai lang nhỏ, các thứ vụn vụn vặt vặt cũng không ít, mấy con gà còn nhỏ, ăn không hết bao nhiêu, gần đây tích trữ nhiều, dứt khoát liền nấu một nồi, lát nữa đưa qua tặng cho mấy con heo con nhà La Mông, nghe nói mấy con heo con nhà cậu ấy đặc biệt ăn nhiều, trong tiệm Hồng Phượng không phải có nước gạo sao, hơn nữa bã đậu và vân vân bên La Mông, mấy con heo con kia được cho ăn tuốt, em là không thấy đó thôi, một ngày cho ăn ba lần còn chê ít nữa”. Ngô Đông Mai miệng nói xong, cùng La Hưng Hữu thoáng chốc liền bê xong mấy túi khoai lang khô rồi.
“Gà nhà chị lớn nhanh chứ? Hai ngày nay cũng không có thời gian qua xem”. Bọn Triệu Hạ Bình đều biết chuyện La Mông cho Ngô Đông Mai một con gà giống.
“Khá tốt, lúc này chưa được mấy ngày lại lớn một vòng, hôm qua chị bắt một con lại xem, bị nó mổ một cái, cái mỏ nhỏ còn rất cứng, đám gà con này, mỗi con đều giống cha bọn nó”.
Lúc trước khi con gà trống lớn kia mới tới nhà Ngô Đông Mai, cũng là làm ầm ĩ qua, Ngô Đông Mai cũng đã bị mổ trúng vài cái rồi, nhưng mà chờ đám gà con nhà cô ấp nở, cô liền cảm thấy chính mình bị mổ thêm vài cái cũng là đáng giá, đám gà con này tốt, nuôi mấy tháng, chờ lúc qua tết xác định có thể bán giá tốt.
“Tới lúc đó chị đừng bán hết, nhờ chừa con gà trống nhỏ cho em”. La Hưng Hữu nói, nhà gã là không có thời gian nuôi gà, mấy tháng này thu nhập không tồi, gã nghĩ sau này để mọi người trong nhà ăn ngon chút, trước kia cực kỳ tiết kiệm.
“Được, tới lúc đó chị chừa con ngon cho các em”. Ngô Đông Mai nói xong, lái xe liền ra khỏi sân.
Trong lòng cô cân nhắc, chờ mấy con gà này trưởng thành, cũng không đều bán hết bọn nó, tới lúc đó giết một hai con, lại đi trấn trên mua mấy củ tam thất nấu cùng, bồi bổ cho hai đứa con trong nhà, đặc biệt con bé nhà cô, tóc đều vàng vàng, vừa nhìn chính là thiếu dinh dưỡng.
Người trong làng đều nói cô nhẫn tâm, đối chính mình nghiêm khắc đối con cái cũng khiêm khắc, cô người làm mẹ không biết yêu thương con mình sao? Ai không muốn ăn ngon uống ngon chứ? Còn cũng phải có điều kiện mới được chứ.
Năm nay là tốt rồi, cô làm việc ở nhà La Mông, từng tháng đều lấy tiền lương không nói, hai đứa con trong nhà cũng ăn ké bữa sáng. Đồ của nhà cô trên tiệm online bán tới không tệ, trước đó Tào Phượng Liên còn nói muốn so đấu với cô nữa, nói là muốn coi đồ nhà ai bán đắt hàng hơn, gần đây lại không nhắc tới chuyện này.
Đầu tiên là về nhà bê hai thùng đồ ăn heo lên xe, tiếp theo liền chạy xe hướng sườn núi đất nhỏ, xa xa chợt nghe tới thanh âm “loảng xoảng” mở máy cắt cỏ của La Hán Lương, còn có mùi đồ ăn heo, hiện tại mấy cái nồi lớn dùng để nấu đồ ăn heo trên sườn núi đất nhỏ suốt ngày liền không có lúc nào tắt lửa cả.
“Đông Mai, sao chị lại tới đây?”.
Hồ Tú Mẫn đang cầm nhánh cây đẩy dây khoai lang được cắt qua phía dưới máy cắt cỏ vào trong cái sọt, nghe được thanh âm quay đầu vừa nhìn, phát hiện là Ngô Đông Mai, liền cười chào hỏi cùng Ngô Đông Mai. Người trong làng đều nói Ngô Đông Mai mạnh mẽ khó ở chung, Hồ Tú Mẫn ngược lại vẫn thân thiết hơn với Ngô Đông Mai, ít nhất Ngô Đông Mai không giống một số người cảm thấy hai vợ chồng bọn họ thành thật chất phác không bản lĩnh liền xem thường bọn họ.
“Dì Trịnh đang nấu thức ăn heo ở trong à?”. Ngô Đông Mai hỏi Hồ Tú Mẫn.
“Dạ, lúc mới chưa thạo việc, bây giờ nấu tốt rồi”. Hồ Tú Mẫn nói xong liền nâng hai thùng lớn đồ ăn heo trên xe xuống giúp Ngô Đông Mai.
Dì Trịnh này là La Hán Vinh từ thị trấn tìm tới làm công cho bọn họ, vốn người này là đi chỗ La Hán Vinh nhận lời làm người rửa rau, La Hán Vinh nói với dì một tháng trả thêm hai trăm đồng, còn bao ăn bao ở, bảo dì đi làng Đại Loan giúp em trai gã nuôi heo, dì Trịnh không do dự liền đồng ý.
Nghe nói chồng dì mất sớm, thật vất vả nuôi lớn hai đứa con trai, sau khi cưới vợ lại coi mẹ mình như banh cao su đá tới đá lui, dì Trịnh này cũng là người cứng cỏi, có làm ẫm ĩ lợi hại một hồi, liền nói với hai đứa con trai dì sau này coi như mẹ chúng đã chết rồi, sau đó thu dọn một chút đồ đạc liền trở về từ thành phố.
Căn nhà cũ của bọn họ ở Vĩnh Thanh đã bán lâu rồi, đành phải thuê phòng ở, sau đó lại đi chung quanh tìm việc làm, nhưng mà dì lớn tuổi, lại không có học hành gì, làm thuê người ta cũng không thích thuê, bình thường chính là rửa chén rửa rau quét dọn vệ sinh và vân vân. Lúc La Hán Vinh nói chuyện đó cùng dì, dì không do dự liền đồng ý, định sau này tích chút tiền, mua căn nhà nhỏ ở trong làng, về già coi như là có nơi an cư.
“Mấy con heo kia cho ăn rồi, sao còn có thể kêu lớn như vậy chứ?”. Ngô Đông Mai nói xong liền nhấc một thùng đồ ăn tới trước thành chuồng.
“Đây là đòi chị cho ăn đó, mới nãy chị chưa tới bọn nó cũng không kêu lớn”. La Hán Lương cười hì hì đáp lời.
“Chậc chậc, bây giờ mới được bao lâu thời gian chứ, cậu nói coi sao có thể lớn nhanh như vậy chứ?”. Cứ tiếp tục lớn như vầy, lúc qua tết đều có thể giết”. Ngô Đông Mai đứng ở ngoài thành chuồng, nhìn mấy con heo nhỏ tròn vo, heo con trong chuồng còn không hiểu được đây là đại sự sống còn, chỉ biết là ụt ụt ụt đòi ăn.
“Tới lúc đó nhà La Mông khẳng định phải giết một con”. Hồ Tú Mẫn cũng nghĩ như vậy.
“Đúng vậy, nhà bọn họ cũng không thiếu chút tiền đó, nhưng mà vẫn là đáng tiếc, lợn con nửa tuổi, chính là lúc vỗ béo”.
“Em đi lấy cho chị cái gáo?”. Hồ Tú Mẫn hỏi Ngô Đông Mai.
“Cần cái gáo gì chứ, chị trực tiếp xách dựng thẳng liền đổ xuống”. Ngô Đông Mai nói xong liền xách dựng thẳng một thừng đồ ăn heo, lướt qua thành chuồng, cúi người chậm rãi đổ vào máng ăn bên cạnh, còn chưa thể đổ từ bên trên, bằng không đám heo con này liều mạng loạn ủi, tới lúc đó liền đổ lên khắp người bọn nó.
“Gà con nhà chị ấp nở rồi chứ?”. Hồ Tú Mẫn đứng ở bên cạnh nói chuyện cùng Ngô Đông Mai.
“Em thật là, bây giờ lịch đều là lúc nào rồi, gà con đều lớn hơn nửa cân rồi”. Ngô Đông Mai lắc đầu, hai vợ chồng Hồ Tú Mẫn này cũng không dễ dàng, cả ngày đi sớm về tối ở trên sườn núi đất nhỏ, trước đây chỉ có hai người bọn họ, hiện tại thêm dì Trịnh, cũng chính là ba người.
Một lát sau Ngô Đông Mai lại nhìn nhìn bên thành chuồng khác: “Nhà các em cũng nuôi tới không tệ ha, chờ sang năm có thể bán một đống tiền rồi”.
“Cha em nói rõ qua năm trồng chút lúa, tới lúc đó có thể có không ít trấu, lại khai khẩn một mảnh đất trên sườn núi đất nhỏ, trồng chút khoai lang bắp và vân vân. La Mông thường thường còn chở bã đậu lại đây, nói là để bọn chúng cùng ăn, em đều cảm thấy rất ngại, mua heo con thời gian dài như vậy, nhà em còn chưa xài qua tiền mua lương thực cho heo nữa”. Trên sườn núi đất nỏ hiếm có người tới, Hồ Tú Mẫn liền dùng sức lôi kéo Ngô Đông Mai nói chuyện.
“Đó có gì ngại chứ, em giúp bọn họ nuôi thật tốt mấy con heo này, liền không cần ngại gì nữa hết”. Ở trong mắt Ngô Đông Mai, có qua có lại là tất nhiên, ngại ngùng đó là hoàn toàn không cần thiết.
“Cha em cũng là nói như vậy”.
“Đúng rồi, La Mông cậu ta chở qua vỏ bí đỏ cho em chưa?”. Ngô Đông Mai đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Chở rồi, lúc ấy em đều không nhận ra, còn không biết ngượng hỏi cậu ấy, nấu chín ngửi được chút mùi mới biết được là vỏ bí đỏ”. Nói tới chuyện này, Hồ Tú Mẫn cũng cười.
“Hắt xì!”. Lúc này, người họ La nào đó tặng vỏ bí đỏ cho người ta đang suy nghĩ ở trong sân, tết Trung Thu sắp tớ rồi, anh có phải làm chút bánh trung thu đăng lên mạng bán hay không, một cơn gió nhỏ gió thổi qua, anh nhịn không được liền hắt xì một cái.
“Cảm lạnh?”. Đầu bếp mập Hầu Tuấn bên cạnh thủ một rổ cà chua đang gặm nhìn thoáng qua bên La Mông.
“Bàn tử, nói chuyện này với cậu”. La Mông thuận thế liền ngồi xổm bên người Hầu Tuấn.
“Chuyện gì vậy?”. Hầu Tuấn không mấy hứng thú hỏi một câu.
“Cậu biết làm bánh trung thu chứ?”. La Mông hỏi hắn Hầu Tuấn.
“Tay nghề sư môn, không truyền ra ngoài”. Hầu Tuấn cắn cà chua, lười biếng đáp một câu, ài, vì sao mỗi người đều muốn học tay nghề của gã chứ, gã thật sự không hứng thú lắm đối thu học trò.
“Ai muốn cậu tuyền tay nghề sư môn, chính là loại bánh trung thu bình thường phổ biến đó, cách làm còn có trên mạng, bí quyết gì đều không cần”. La Mông nói xong cũng ầm một trái cà chua cắn ăn từ trong cái rổ trúc, lòng nói Bàn tử chết tiệt này, ăn cà chua đều là dùng cái rổ đựng, cũng không sợ mập chết, may mắn một tháng liền trả tiền lương hai ngàn, bằng không anh khẳng định lỗ chết, một rổ cà chua này cũng có thể bán không ít tiền đó.
“Tôi chỉ là người nấu cơm”. Bàn tử nhắc lại một chút phạm vi chức trách của chính mình.
“Chà, cậu biết chứ hiện tại trấn trên chúng ta có người nuôi tôm hùm đất, trước kia người đó là người làng ta, nghe nói sang năm có thể có thu hoạch, tới lúc đó tôi mua mấy cân cho cậu?”. Quy tắc là chết, người là sống, ai nói đầu bếp nấu cơm liền không thể giúp ông chủ làm bánh trung thu. Tuy rằng nói cách làm bánh trung thu trên mạng đều có, nhưng mà mấy người họ không có trụ cột, muốn lần mò làm ra bánh trung thu ngon lành thật đúng là rất khó, lúc này phải dựa vào nhân sĩ chuyên nghiệp.
“……”. Bàn tử cắn cà chua không hé răng.
La Mông lại tiếp tục nhử mồi: “Mấy hôm trước Lâm Khoát mang ếch đá về, cậu thấy rồi chứ? Chờ mùa hè sang năm ấp ra ếch đá con, tôi liền bắt mấy con lớn về ăn thử”.
“……..”. Bàn tử hung hăng cắn một miếng cà chua, nhai mấy cái ừng ực nuốt vào, vẫn là không lên tiếng.
Được rồi, tôm hùm đất và ếch đá gì đó đều rất xa xôi, xem ra phải làm chút thực tế nhìn tới được mới được: “Lại cho cậu một con gà trống nhỏ”.
“Hai con”. Hầu Tuấn lập tức nói.
“Được, hai con liền hai con”. La Mông rất sảng khoái đáp ứng, dù sao tiền của hai con gà trống này anh khẳng định là phải từ trên người Bàn tử này kiếm trở về.