Em chả phải loại đàng hoàng tử tế.
Cho nên được thôi, nếu ai đó muốn đem anh ra khỏi em, me sẽ khăng khăng tranh đấu.
Anh, em cứng đầu lắm, có phải không?
______...._____...____..____._____
Thời điểm đó, nôm na chính xác là đã non một tuần sau.
Tấm băng gạc cuối cùng trên người Thiên Bình cuối cùng cũng được gỡ bỏ, thân hình béo mập ngày nào giờ trông xanh xao đáng thương.
Cậu bé im lặng nhìn ba, nhìn mẹ rồi lại rơi ánh mắt vào chị xinh đẹp gần đó....
Đôi mắt sáng trong vẫn giữ nguyên màu tươi trẻ, chỉ là, bên phía mắt trái, con ngươi đen kia đã không còn di chuyển.
Toàn bộ những gì ông Thiên Khôi làm được, chính là bảo vệ một bên, con ngươi ít bị tổn hại nhất.
Thiên Bình, cứ thế, đã là kẻ thương tật.
Cất lời, khàn đục thiếu sự trong trẻo.
Hệt như nụ cười ngây ngô ngày trước, chính là bản ca trong cuốn sách lịch sử dày mà thôi.
“Anh hai đâu.....?”
Đôi mắt ấy, sáng lên như những ánh sao trời, vô tạp niệm như loại thủy tinh sáng chói lấp lánh dưới ánh mặt trời như lửa thiêu.
“Thiên Bình....!”- mẹ cậu tiến lại, ôm con trai vào lòng-” Không sao nữa rồi.... ổn rồi!”
“Mẹ... anh hai đâu?”
Vẫn cứng đầu kiên quyết, Thiên Bình vẫn hỏi.
“Anh hai đâu?”
“Anh hai đang ở đâu?”
“Con muốn gặp anh hai.....”
“Đủ rồi... có phải con rất sợ không?”- mẹ nhóc sà lại, ôm cậu con trai nhỏ vào lòng-” Có phải rất đáng sợ không hả bé Bình....”
“Con muốn anh hai....”
Âm vang và khẩn thiết, một đứa bé đáng thương luôn có nhiều hơn một định nghĩa. Người phụ nữ kia nhoài mình sang, suy cho cùng, dù có lớn lao cỡ nào đi chăng nữa, thì con của mình ai lại không thương? Ai mà chẳng xót....
“Có phải con đau lắm không? Mẹ xin lỗi... lẽ ra mẹ không nên đưa con đến đây... Thiên Yết, nó....”
“Con tôi thì làm sao?”- ông Thiên Khôi nhíu mày, giọng hằm hè-” nó tốt!”
“Tốt? Cho xin đi! Ông gọi cái này là tốt? Thiên Khôi, ông nhìn lại chính mình đi, soi thật kĩ mặt vào gương... tốt? Tốt chỗ nào?”
“Câm ngay!”
“Tôi không câm! Ông có quyền?”- bà nhặng xị cả lên-” Ông thì hay rồi? Ông giỏi, cho nên ông nghĩ con ông cũng phải giỏi... ông coi Thiên Yết, ông đã làm gì nó? Ông nhìn Thiên Bình đi, những gì bấy lâu nay ông bắt ép nó là đúng sao?”
“Bà câm ngay!”
“Tại sao tôi phải im lặng? Chúng nó là con tôi!”- bà chực khóc nơi cuống họng bị nghẹn lại, hai tay thuận thế xô người đàn ông kia xuống-” cả hai bọn nó, cả hai bọn nó đều là con tôi!!”
“Thôi ngay!!!! Bà buồn cười vừa thôi!”- ông Thiên Khôi quát, hai người cứ thế cự cãi nhau.
Kim Ngưu lo lắng nhìn Thiên Bình. Kì lạ làm sao, cậu nhóc vẫn một tư thế ngồi, nhàn nhạt nhìn mọi thứ.
Xa lạ, xa lạ đến đáng sợ!!!!
Dần dần, hai vợ chồng ông Thiên Khôi đi đâu mất, chắc họ lo những câu cãi vã sẽ ảnh hưởng đến con trai, cho nên bây giờ, chỉ còn Kim Ngưu và Thiên Bình.
“Chị xinh đẹp, ôm!!”- Thiên Bình giơ đôi tay múp míp ra-” Muốn chị xinh đẹp ôm!”
“Bé ngoan!!!”- Kim Ngưu ôm cục thịt thơm vào lòng, vỗ vỗ cặp mông nhỏ đàn hồi như thạch dẻo....
“Chị xinh đẹp.... anh hai đâu?”
“Anh hai Thiên Bình đang ngủ... sao vậy...?”- Kim Ngưu lo lắng hỏi, thằng bé sẽ không là bị hoảng sợ mà sinh ra bài xích anh mình chứ?
“Chị xinh đẹp.... Thiên Bình, lúc anh hai đâm Thiên Bình... đau...”
“Ngoan!”-Kim Ngưu vội xoa xoa cậu nhóc-” Sẽ không đau nữa...”
“Chị xinh đẹp... Thiên Bình không đau”- Nhóc lắc đầu-” Anh hai đau.... lúc đâm bé Bình, anh hai đau, anh hai khóc...”
Kim Ngưu ôm cậu nhóc chặt hơn, giọng đều đều.
“Nếu chị xinh đẹp nói anh hai không cố tình, anh hai thương bé Bình nhất, bé Bình có tin không?”
“Nhưng sao anh hai lại đâm Thiên Bình?”- cậu bé lắc lắc cái mông-” Anh hai xấu, anh hai xấu....”
“Ngoan! Anh hai không xấu....”- Kim Ngưu lúng túng lựa lời an ủi-” Anh hai chỉ là vô tình, lúc đó anh hai...”
“Có bệnh!”- Thiên Bình đột ngột nâng giọng, giẫy giẫy cặp mông nhỏ -” Anh hai bị bệnh, nên anh hai rất đau, nên anh hai đâm Thiên Bình!”
“Không có đâu... anh hai rất thương Thiên Bình, anh hai là người thương Thiên Bình nhất....”
“Chị xinh đẹp....”
“Sao nào?”
“Từ nhỏ, ba cho bé Bình đọc nhiều ơi là nhiều, sách y khoa nhé, bự bự bự!!! Nhiều lắm, xếp chồng cả tủ luôn!”- cậu vung tay, một bộ dáng khoe mẽ-” to, to như vậy nè!!!”
Rồi còn giơ tay phác họa, bộ mặt như muốn nói 'thấy em giỏi không? Khen em đi'. Kim Ngưu phì cười, nhéo mũi cậu nhóc, cũng chả hỏi tại sao lại đổi đề tài, trẻ con thôi mà, mau nói mau quên.
“Vậy em có nhớ hết không? Có đọc hết không nào nhóc con?”
“Có ạ!”- cậu hồ hởi-” sách hay lắm! Cực hay luôn! Bé Bình rất thích đọc...”
“A! Thiên Bình của chị giỏi quá!!!”
“Cho nên, chị xinh đẹp à....”
“Hửm??”
Ánh mắt cậu bé, lại đanh lại, hệt như ban nãy.
Lạnh lùng, âm lãnh mà xa lạ. Lời nói non nớt lại mang vẻ vô tình vang lên.
“Chị tưởng, em không nhận ra, anh hai là kẻ tâm thần sao?”
______...._____..._____..____.___
Bên ngoài, tiếng cãi vã của đôi vợ chồng vang vào, rõ mồn một.
“Ông đúng? Cái gì ông cũng đúng? Vậy ông nói đi, ông đã làm gì? Ông đã hại cả hai đứa con của mình, biết không hả? Ông đã hại cả hai bọn nó, anh có biết không?????”
Tiếng cãi vã, hay tiếng gào ai oán của người phụ nữ tang thương nhất thế gian?
P/s: 'món ngon' luôn để sau cùng mà!! ;