Bìa mới do bé _SallyAllen_ cung cấp =]]~
Chymtoe chưa, chymtoe chưa ==
___________________________
BỐN NĂM SAU...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sài Gòn những ngày gần đây, mưa lạnh đến khó tin. Mùa hè gần kết thúc, các học sinh sau kì nghỉ ngắn ngủi lại phải đua nhau chạy vào cuộc đua của năm học mới. Trường cấp ba An Dương Vương vẫn sừng sững như mọi khi nó vẫn vậy, chỉ là sân thượng với đầy hoa mà mọi học sinh luôn rất mực yêu thích, nay đã trở thành cấm địa.
“Tại sao?”
“Suỵt
“- một cô bé cấp hai, tóc cột hai chùm với khuôn mặt non choẹt ra hiệu với cô bạn mình, sau đó giở giọng thì thầm bí hiểm-” Trường đó, có ma...”
Đúng vậy, có ma!
Xa xôi đâu rằng bốn năm trước, rất nhiều học sinh kể lại, một cậu bạn đi học lại sau cơn bệnh dài vừa bước vào lớp liền bị ma nhập, ăn nói mơ hồ, đánh bạn học rồi nhảy lầu tự tử ngay tại sân thượng, sau đó, nghe đâu có thêm vài vụ học sinh ngất xỉu sùi bọt mép, có bóng trắng trên sân thượng bị bắt gặp, dần dần, mọi người như kết luận, trường cấp ba An Dương Vương có linh hồn chết oan, đang tự tác ở trường.
“Thật chứ?”- cô bé mập mạp mím môi, tay múp vô thức bóp mạnh đôi đũa tre trên tay-” Ghê vậy?”
“Thật? Tao nói láo mày làm gì?”
Nhìn hai cô bé đang tranh luận, một toán người ngồi gần đó phì cười, trả tiền cho bát bún rồi cùng nhau bỏ đi.
Nắng trưa hôm nay, nhẹ nhàng mà khoang khái.
“Hay thật, lũ trẻ cứ đồn ầm lên là có ma kia đấy!”- một cậu chàng cười ha hả-” thật ngốc!”
“Vậy anh có ý khác sao, bạn lớp trưởng thân yêu?”- cô bạn đi cùng mỉm cười.
“Tất nhiên! Cậu học y để làm gì hả? Triệu chứng ngất rồi sùi bọt mép mùa nắng nóng, chả phải là do áp lực đi cùng thời tiết gay gắt sao? Còn cậu nam sinh gì gì đó, chắc là áp lực nên tâm lý hoảng loạn!”- cậu lớp trưởng hất tóc.
“Ha ha, nói vậy cũng đúng, thiếu gì những việc như vậy cơ chứ? Có lẽ là cậu đúng!”- một cậu chàng khác cười thoải mái, hai tay vung vung-” còn cậu nghĩ sao, Enstein?”
Mọi người chú ý đến cô gái còn lại trong nhóm, tóc dài đen nhánh, khuôn mặt phấn ưng ửng hồng, khi cười rộ lên xinh đẹp như đóa hoa mai ngày tết, cái răng khểng trông xinh xắn đáng yêu. Cô được gọi là Enstein của trường y hay dễ hiểu hơn là một người ham học chăm chỉ lại giỏi giang xuất chúng. Đóa hoa của trường đại học y quốc gia, là người làm bao anh chàng điêu đứng, mỹ nhân của trường y.
“Tớ hả?”- cô mỉm cười-” Không ý kiến. Dù gì chỉ là nghe nói, thật giả đâu có ở trong tay?”
“Ha ha ha!!”- cậu bạn khơi nguồn khịt khịt mũi, được rồi, người ta là mỹ nhân làm việc nghiêm cẩn, đâu như cậu nghe bâng quơ là tự phán xét chứ??
Đoàn thực tập tiến tục đi đến bệnh viện- nơi họ cần đến. Họ được chào đón bởi những người bác sĩ và thấy giảng viên của mình, đã đợi sẵn từ lâu.
Một ngày học dài cho các sinh viên khoa tâm thần, một ngày học của thực tế. Nhưng sau đó, ít ai nhận ra rằng, cô nàng Enstein của khoa đã lủi đi đâu đó mất.
Nắng vàng.
Hôm nay hiếm hoi là một ngày nắng dịu, các bệnh nhân được phép đi loanh quanh nhiều hơn một chút. Chàng trai trẻ ngồi trên ghế, tay cầm chặt cây bút chì gỗ, vẽ từng nét từng nét lên trang giấy trước mặt, đôi mắt xa xăm vô cự.
Bốn năm...
Sau cái ngày đáng sợ đó, ngày anh rơi xuống cùng đầy máu đỏ, những lời đồn về con ma của trường liên tục nổi lên theo trí tưởng tượng của học trò. Cũng may, may là họ lý giải phản ứng của anh theo cách đó.
“Thiên Yết, em lại tới thăm anh này!!”-Kim Ngưu ngồi xuống cạnh anh-”Wow, anh vẽ mặt trời à? Thật đẹp!!”
Chàng trai im lặng, nhìn cô gái đối diện. Từ ngày đó anh cứ liên tục như thế, ngẫn ngơ và im lặng, thi thoảng chỉ phát ra vài câu ngắn đứt quãng, đôi mắt thì đặc lại như tơ.
“Mặt trời.... Kim Ngưu.... xinh đẹp!”- anh cười rạng rỡ vẫn như mọi khi, sờ sờ má của cô, nói.
“Đẹp? Tất nhiên! Em biết em đẹp mà!”- Kim Ngưu cười khúc khích, ôm chặt lấy eo của anh-” Hôm nay anh đã uống thuốc chưa? Có cảm thấy tốt hơn không?”
Anh gật đầu, ôm lại cô, híp mắt thõa mãn như đứa trẻ. Ngay lúc bầu không khí đang êm ấm đó, một cái bóng nhỏ chen vào giữa hai người, la inh ỏi:
“Chị xinh đẹp, không cho anh hai cướp chị xinh đẹp!!!”
Thiên Bình tựa như con gấu koala lì lợm, đeo ngay lên người Kim Ngưu. Cậu năm nay đã mười hai tuổi, tuy vậy nhìn vẫn còn lùn tịt, trông không thua gì một nhóc cấp một, ặc, dù cậu thật sự chỉ mới đầu cấp hai, chả hơn cấp một là bao...
Mái tóc che đi một bên mắt đã mất thị giác, vô tình lại làm cho cậu đáng yêu càng thêm dễ thương vô đối, làm bao nhiêu cô giáo thầy giáo coi như em bé mà nâng niu.
Thấy giá trị của phát triển chậm chưa? Cậu bé nào đó thầm cười khoái trá!! =]]~
“Kim Ngưu... Kim Ngưu của Yết....”
“Chị xinh đẹp của Thiên Bình... chị xinh đẹp của Thiên Bình...”
“Của Yết!!!”
“Của bé Bình.... của bé Bình cơ
~”
Hai bên gào nhau qua qua lại lại, cho đến ba năm sau, khi ai đó đã hoàn toàn hồi phục, liền xách cậu em của mình vứt ra ngoài, cái chính là khỏi nói nhiều.
Cậu bé nào đó nằm xuống ủy khuất khóc. Hu hu, anh hai xấu, bé Bình cũng muốn được ôm chị xinh đẹp ngủ mà...
Chẳng hề ý thức được, chị xinh đẹp nay đã là chị dâu của mình mà vẫn tăng độ bám làm Thiên Yết và ai đó sau này ghen tuôn tột độ.
Vân CàNa.
Hoàn