Em ở đây, lắng nghe anh nói.
Hỡi người em yêu, xúc cảm luôn là niềm tươi đẹp.
Hãy buông lỏng tâm tư, để em được phép chìm vào anh.
Hai ta, thật thà với nhau.
_______..._____..._____
“Kim Ngưu!”- Thiên Yết mỉm cười-” cậu biết không, thật ra, tớ bị mất trí nhớ... rất buồn cười phải không?”
“Tớ không nghĩ vậy đâu!”
“Lúc tỉnh dậy đến nay, tớ, luôn hoang mang, cái cảm giác chùn chằng khi quyết định phải tin ai, tin cái gì... nó thật mệt mỏi...”
“Tớ.. thật ra tớ là ai chứ? Ngay cả một khái niệm căn bản về mình tớ còn ngu ngơ dốt nát. Hay quá ha? Khi tớ chẳng thuộc nỗi tên mình vào những ngày đầu.... cứ như bản thân là một tản thịt vô dụng đáng buồn, sinh ra rồi mặc nhiên bị an bày... “
“Kim Ngưu, sống giả như bây giờ làm tớ mệt mỏi... Họ là bạn tớ ư? Thân thiết hả? Vậy tại sao tớ buồn họ cũng không nhận ra? Tớ luôn cảm thấy lạc lõng, thiếu thốn và chán chường, chỉ muốn bỏ đi xong phó mặc.... tớ, thật sự rất mệt!”
Mệt sao?
Vì không biết mình là ai, không biết mình làm gì...
Ha ha ha!
Họ đã an bày cho anh như thế đó, thì em cũng không ngại, xé nát nó.
Để đưa anh, về làm lại chính mình.
______..._____..._____
Giờ ra chơi cuối cùng đã hết, Kim Ngưu và Thiên Yết quay trở lại lớp.
Giờ ngữ văn.
Một nghịch lý khá buồn cười là giờ văn học, lúc mọi người được chìm đắm trong những đúc kết vĩ đại nhuộm màu quá khứ và thay nhau có những nhận định muôn màu muôn vẻ, thì con người ta lại phải nhồi vào đầu những định nghĩa chăn chường không mang một giọt tính cá nhân.
Đa phần thành viên trong lớp đều giấu nét buồn ngủ sau khuôn mặt nghiêm túc ấy. Kim Ngưu cũng không ngoại lệ, cô vẽ hí hoáy lên tập, ngụy trang làm một học sinh hiền lành đang ghi chép.
“Đẹp chứ?”- Kim Ngưu chìa qua bên hình cái mũi neo được vẽ vụn về-” Thấy sao hả?”
“Wow!”- Thiên Yết mỉm cười, lấy bút chỉnh lại.
Một nét
Hai nét
Ba nét.
Đã xong!
“Oa! Đẹp thật!!!”- nói đoạn, Kim Ngưu chìa tay ra-” vẽ, vẽ lên đây đi! Chỗ cổ tay á!”
Thiên Yết mỉm cười, chiều ý cô bạn.
“Thật đẹp! Thiên Yết, cậu vẽ không tồi chút nào!”
“Cảm ơn!”- Thiên Yết cười xán lạn-” tớ cũng khá thích nguệch ngoạc, vẽ làm tớ thư thái!”
“Cậu muốn làm họa sĩ chứ?”
“Ồ, ba mẹ tớ nói, vẽ chỉ là sở thích, mục tiêu của tớ là trường y... ai biết, có lẽ vậy!”
“Ui, cậu biết không? Vẽ thật sự rất tuyệt! A! Cho cậu xem nhé!”
Kim Ngưu nháy mắt, cái nét lấm lét lấy điện thoại ra của cô làm Thiên Yết muốn phì cười. Xong, cô bạn bật vài tấm ảnh.
Hình vẽ tay, chắc chắn là vậy, rất đẹp và kĩ càng được họa trên giấy khổ a, rất nhiều, nhưng của cùng một người... của người nào đó mang chữ ký YKN
“YKN hả?”
“Ờ, đẹp quá ha?”
“Còn tấm sau? Còn nữa phải không?”
“Ui ui, đâu có được! Tấm sau là bí mật đấy haha!”
“Cái cậu này, còn chơi trò bí mật cơ đấy!”
“Nói chứ, rất đẹp đúng không? Bật mí nhá, người vẽ chúng bằng tuổi tụi mình đó! Trên instagram của cậu ta hàng đống người theo dõi đó nha!”
“Cậu ta? Con trai sao? Khéo tay thật đấy!”- Thiên Yết mỉm cười thích thú-” Tớ cảm thấy.... “
“Sao hả?”- Kim Ngưu cười ma mãnh.
“À... đột nhiên muốn thử... vẽ một chút!”
“Ha ha! Tớ có vài clip dạy vẽ tuyệt cú mèo, cam đoan cậu sẽ thích!”
“Thật à? Cho tớ xem nào!”
“Ok!”
“Thiên Yết, Kim Ngưu... hai em rầm rì gì đó!”
“Dạ không ạ, chỉ là em học chậm nên có vài chỗ cần bạn Thiên Yết giải thích giúp ạ!”- Kim Ngưu 'ngoan ngoãn' trình bày, sau đó láu cá nháy mắt một cái với Thiên Yết.
Cậu mỉm cười, cô bạn này... cũng ma lanh phết.
Kim Ngưu ngồi xuống, ra vẻ như đang chú tâm vào bài học, nhưng đôi tay run của cô đã tố cáo biểu tình giả dối đó.
Trường y? Vẽ cho vui?
Ha ha ha.
Cô đoán không sai, người đàn ông đó đúng là.... à, gia trưởng.
Buồn cười thật!
Phải nói sao đây? Nghĩ cô sẽ khóc lóc than thở sao bác lại làm như vậy ư?
Ha ha ha!
Chống mắt lên mà coi, con Kim Ngưu này sẽ thay cho đoạn kí ức đã mất đó của Thiên Yết mà giành lại, từng chút từng chút một cái đam mê, khát vọng và màu sắc trong cuộc đời của anh.
Thiên Yết, đừng lo sợ lạc lối vô phương, vì em, luôn ở cạnh anh
______...______...._______...______
Vào một ngày mùa hè của nhiều năm về trước, không gian đượm đầy tiếng ve sầu. Có một cậu bé và một cô bé, chúng nó đang chụm đầu vào coi đống giấy trên bàn. Ly cà phê sữa ngọt ngấy mà mẹ khuấy cho còn nằm im ỉm nguội lạnh nơi góc bàn.
“Thấy sao hả?”- cậu trai phỗng mũi với bức vẽ của mình-” Cô cho tao chín điểm lận đó!”
“Oa! Thiên Yết giỏi quá!”- cô nhóc vỗ đôi tay múp míp của mình-” Mày mà làm họa sĩ nhất định sẽ nổi tiếng cho coi!”
“Ha ha! Tao muốn giống mẹ, vẽ thật đẹp!”
Ước mơ, luôn hình thành từ những điều nhỏ bé.
Lại nói đến mùa hè của nhiều năm sau đó, cô bé vẫn vui đùa cùng cậu bé.
Dưới tán cây, cô nằm im lên đôi chân niên thiếu.
“Đẹp quá!”
“Thích không? Tặng em đấy!”- cậu trai mỉm cười.
“Anh ơi, YKN nghĩa là gì?”- cô bé chỉ chữ ký nơi góc giấy-” Yết... Yết Kem Nhỏ???”
“Ha ha!”- cậu trai xoa đầu cô bé, mỉm cười.
“YKN là yêu Kim Ngưu”
Mãi mãi.