“Kim Ngưu!”
Thiên Yết vẫy tay, gọi.
Nguyên bản Kim Ngưu vừa ra về, đang dự định ăn uống chút gì với Xà Phu và Xữ Nữ thì thấy cái tên đẹp trai lồng lộn của mình đang đứng trước cổng trường, ưu nhã dựa mình vào chiếc xe hơi đắt tiền. Trên người anh là bộ vest đen thanh lịch phối cùng cravat màu chàm trông ấn tượng.
Cô vội chạy lại, hai má đỏ bừng vì ngượng, nói năng có phần lộn xộn.
“Sao... sao anh lại đến đây? Ở đây.. đông người lắm...”
“Sao thế? Anh là hôn phu của em, rước vợ mình về có gì sai, hửm?”
“Nhưng... ở đây thì hơi...”
Anh ấn lên trán cô một nụ hôn phớt, đầy bá đạo chiếm hữu nhưng cũng rất ôn nhu.
“Lên xe đi, chắc em đói rồi!”
Kim Ngưu xấu hổ rụt cổ lại hóa thành con rùa mau chóng trốn vào trong xe. Hành động dễ thương đó kiến Thiên Yết cười không khép được miệng. Phải nói rằng cô nhóc của anh ngày một đáng yêu nha.
Anh quét mắt nhìn, hừ, đừng tưởng anh không biết ở trường cô có bao nhiêu người theo đuổi. Lũ con trai đó mà còn dám tranh với anh sao? Bảo bối của anh, tốt nhất là nên đợi cô lớn, đem cô về nhà rồi giấu thật kĩ, đập tan giấc mộng hoang đường của lũ nhóc đó đi!
Kim Ngưu của anh, người khác muốn nhìn thôi cũng đừng hòng.
Cô ngây thơ thanh thuần là thế, làm sao có thể không bị người khác mê mẩn đây?
Thấy chiếc xe nào đó đã đi khuất, Xà Phu quay sang nói với Xử Nữ:
“Có được một người quan tâm như vậy... em cũng đỡ lo cho Kim Ngưu rồi!”
“Em ganh tị?”
“Một chút, dù gì có xe hơi đưa rước cũng thật oách nha!”
“Về thôi”
“A... được rồi!”
Xử Nữ hừ hừ khó chịu. Thôi được rồi, muốn xe hơi chứ gì? Đâu có khó... hừ, thằng đàn ông kia, đã có Kim Ngưu rồi còn làm cho Xà Phu của anh chú ý, đáng hận.
Xà Phu nhìn người đang cáu đi trước, hai mắt híp lại âm trầm.
Sắp có xe hơi đi học mỗi ngày rồi a
~~[~ ^ w ^]~
Luận về mặt gian trá, ai yô, còn phải hỏi là ai đã dạy Kim Ngưu điêu luyện đến mức đó haha!
Thiên Yết, Xử Nữ! Được hai người nào đó yêu thương, chắc hai người đã sống 'tốt' lắm cơ!
Phải nói đến nữa, sau này khi đã bị dụ ăn sạch còn chùi mép dùm người khác y như ai đó, Xử Nữ rất muốn đập đầu vô gối tự tử a~~ ToT
Hắn cuối cùng, có phải là sống như thế nào mới bị người phúc hắc gian trá như Xà Phu chú ý?
Ôi, hắn đã làm gì nên tội[~T_T]~
_____♡♡♡♡♡_______♡♡♡♡♡______
“Em không vui sao?”
“Em.. không có!”
“Sao thế? Không thích anh tới rước em?” Cô dám nghĩ như thế sao?
Đáng giận!
Anh quả nhiên, phải mau dụ con trâu nhỏ này ăn sạch mới an tâm a~~
“Em.... chỉ là đông người chú ý... rất ngại”
Ngại dễ sợ luôn, có bạn trai đẹp thấy có lỗi với tụi bạn dễ sợ. Nhưng biết sao được bây giờ, ai bảo cô ăn ở thiện lương quá chi! A hí hí hí! o[= u =]o.
Thiên Yết ôm chặt Kim Ngưu vào lòng, bá đạo không cho cô dẫy dụa, cười gian trá:
“Kim Ngưu, nhớ, em tương lai là vợ của anh! Em nên tập quen với những thứ đó là vừa!”
“.....”
A hí hí hí! Anh nói thiệt hôn? Em là em hông ngại rồi á! Hắc hắc, sao có nhiều đậu hủ vậy nè? Ăn hoài thấy có lỗi với tụi F.A ở trường dễ sợ ~[= v=]~
Thôi kệ nó đi, ai biểu mình ở có phước quá chi! Giờ ăn được một mớ đậu hủ cao cấp cũng nhờ ăn ở nha!
Khụ, nhưng chủ yếu là phải dụ cho xong con bọ cạp ngây thơ này nha..!
“Ý em sao, hửm”
Em chịu! Em chịu liền o[>. v