Bị cặp mắt không chút tình cảm nào của Vu Tử Thạc nhìn chằm chằm, sau lưng Karina lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, cô nuốt nghẹn, dịch tay khỏi khẩu súng, ngồi lên ghế phó lái.
“Fay, tôi không cần biết anh làm sao tìm được tôi.” Karina vừa lên xe lập tức nói: “Sát thủ và người tình báo trực tiếp gặp mặt là trái quy tắc, nếu cấp trên biết…”
“Người ủy thác đó là ai?” Vu Tử Thạc bất ngờ ngắt lời.
“Xin lỗi, tôi không thể nói với anh, người ủy thác lần này không muốn để lộ danh tính.” Karina kiên quyết nói. Trong lúc nói chuyện, Vu Tử Thạc đã khởi động xe.
“Vậy cô có thể rao bán danh tính và thân phận của sát thủ cho người ủy thác sao?” Vu Tử Thạc không nhìn cô, chỉ đạp mạnh chân ga, xe càng chạy càng nhanh trên quốc lộ.
“Tôi đã nói, đây là sai lầm của anh! Fey! Anh còn chưa hiểu sao?! Anh phách lối quá rồi!” Karina dứt khoát gầm lên, “Anh biết người đó tại sao muốn giết anh không! Một năm trước anh giết người vợ mang thai bốn tháng của hắn ta!”
“Vậy hắn biết người vợ của hắn lợi dụng việc mang thai để bán ma túy chứ?” Vu Tử Thạc không động đậy, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, vụ ủy thác đó y vẫn nhớ, người phụ nữ đó mỗi ngày nuốt chừng bao cao su chứa khoảng cân hê-rô-in đi đi lại lại sân bay hải quan và quốc tế, lợi dụng việc mang thai để che giấu ánh mắt pháp luật tàng trữ ma túy, cô ta căn bản chết chưa hết tội.
“Vậy còn đứa con trong bụng cô ta thì sao! Đứa bé cũng có tội sao?!” Karina lại gầm lên, sự đồng cảm của phụ nữ thật là thứ đáng sợ.
“Karina, đồng tình quá mức cũng không phải chuyện tốt.” Vu Tử Thạc nhớ rõ, trước khi y giết cô ta một ngày, đứa con của cô ta đã chết trong bụng vì không thể chịu đựng nổi sức nặng phía trên, hôm đó khi y theo dõi cô ta đã thấy được báo cáo kiểm tra của bệnh viện, nhưng cô ta lại làm như không thấy, vì không hề chảy nhiều máu, thậm chí cô ta còn không dự định nạo thai chết ra quá sớm, để kịp đáp máy bay đi Las Vegas.
Trên thực tế, loại người như vậy chết mấy lần cũng không cần thương tiếc.
Vì thế trong nghề truyền ra rất nhiều lời đồn, nói cho dù là phụ nữ mang thai hay trẻ em y cũng không bỏ qua. Vu Tử Thạc không tính nói ra sự thật, để người ta cảm thấy y vô tình chưa chắc là chuyện xấu, đối với y mà nói, điều này ngược lại còn là cách bảo vệ tốt nhất.
“Ngay cả đứa bé cũng không bỏ qua.” Karina cười lạnh. “Anh quả nhiên là người vô tình.”
“Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, người ủy thác là ai?” Không muốn tiếp tục chịu đựng cô gái mắc chứng quá khích này, y đưa ra thông điệp cuối cùng. Người đàn ông chết ở đó hôm nay chẳng qua là con cừu thế tội muốn báo mối thù giết vợ, bị người khác lợi dụng, người Vu Tử Thạc chân chính muốn biết là kẻ đứng sau người đàn ông đó, người ủy thác bí ẩn.
Câu hỏi của Mũ Đen Fay, người trong nghề cũng có tin đồn thế này, nghe nói, Mũ Đen trước khi giết ai, đều sẽ hỏi người đó một vấn đề, đáp án này thậm chí có thể quyết định mục tiêu của y có thể sống sót qua tối hôm đó hay không. Ai cũng biết Mũ Đen là người có tính nhẫn nại cực kém mỗi khi đợi giết người, suy nghĩ quá lâu hoặc trả lời sai sẽ bị giết, tuyệt không chùn tay, cho tới nay còn chưa nghe nói qua có người đáp đúng được vấn đề của y.
Trong mắt Karina, Fay là người phù hợp nhất với chức nghiệp có tên sát thủ này.
Karina từng tiếp xúc với rất nhiều sát thủ đủ mọi tính cách, cô biết một chức nghiệp sát thủ chân chính, thì không chỉ phải giỏi giết người, mà nhất định phải có cái đầu thông minh tuyệt đỉnh. Họ cần phải giỏi theo dõi, gian lận, sinh vật, hóa học, công trình, kỹ thuật, tâm lý học thậm chí là y học, mà không chỉ đơn giản là chuyên gia súng ống và quyền cước.
Họ có cuộc sống của riêng mình, cuộc sống không khác biệt người thường, thậm chí đúng giờ đi làm tan sở, mà không phải mỗi đêm đều giấu súng dưới gối, cả ngày đấu trí đấu dũng với cảnh sát, họ cũng rất bận rộn, bận hưởng thụ cuộc sống của mình, không có nhiều thời gian chơi đùa ồn ào với cảnh sát.
Họ sẽ nghiêm túc xử lý hiện trường, tránh để lại chứng cứ, mà không phải nổ súng xong liền bỏ chạy, để lại một đống lộn xộn cho cảnh sát tới xử lý, sau đó nhìn cảnh sát truy đuổi sau lưng, chốn trạy khắp nơi.
Khi họ thực thi nhiệm vụ sẽ dùng tới trí óc, cố gắng giảm nguy hiểm tới mức nhỏ nhất, nếu thời gian và điều kiện cho phép, họ sẽ gắng sức bố trí hiện trường giết người thành hiện trường tự sát hoặc chết ngoài ý muốn, nếu không thì sẽ xóa bỏ tất cả dấu vết, khiến chuyện giết người này trở thành vụ án không đầu mối. Chứ không phải suốt ngày chạy tới chạy lui ở nơi nổi bật, thu hút ánh mắt cảnh sát, sau đó hai bên giao đấu, mỗi ngày rừng súng mưa đạn, máu chảy thành sông.
Theo như đã nói ở trên, những sát thủ điển hình tích cực luôn thọ rất lâu, ngược lại những ví dụ trái ngược thì chết khá nhanh, bình thường có thể nói chỉ cần làn được chính giữa hai điểm đó, thì đường sinh mạng đã được bảo đảm, nhưng người toàn vẹn như Fay thì đã ít càng ít. Cho nên tới hiện tại, Fay chưa một lần thất thủ, chưa một lần bị người tóm được đuôi, y có cuộc sống riêng của mình dưới ánh mặt trời.
Đương nhiên, nếu có một ngày y thay đổi, có lẽ, cái chết của y đã không còn xa.
“Là một người đàn ông da đen tên Jack Anthony, ba mươi tuổi, tôi cảm thấy hắn chỉ là người cung cấp thông tin, nhưng hắn có vẻ rất trung thành, tôi nghĩ anh không thể bắt hắn mở miệng được đâu.” Karina vội vàng trẻ lời.
“Đó là chuyện của tôi.” Xem ra Vu Tử Thạc có vẻ khá thỏa mãn với câu trả lời, bầu không khí giữa hai người đã dịu đi không ít.
“Cho nên anh có thể thả tôi về được chưa.” Karina thở phào một hơi, xem ra cô đáp đúng rồi.
“Đã bán đứng tôi mà cô còn muốn sống trở về sao?” Vu Tử Thạc cười nhếch mép, nụ cười lạnh nhạt tản ra từng cơn gió lạnh.
“Fay! Những gì tôi biết tôi đã nói với anh rồi, anh còn muốn gì nữa!” Karina nhìn bàn tay từ nãy tới giờ vẫn đặt trên vô lăng của Vu Tử Thạc, tay cô men tới khẩu súng giắt trên đùi.
Trong mắt chợt lóe lên tia sắc bén, cô rút súng ra chỉ vào Vu Tử Thạc, pằng__ một tiếng, ngay khi họng súng của Karina ngắm vào cổ của Vu Tử Thạc, một viên đạn đã xuyên qua bộ âu phục bay thẳng tới màng tang của cô, súng vẫn còn trong tay cô, cô ngã về bên phải, máu tươi phun lên cửa sổ.
“Câu trả lời sai rồi.” Vu Tử Thạc bỏ súng vào túi áo, tay phải xoay vô lăng, chiếc xe cua một đường vòng hoàn mỹ nhanh như tên bắn, có điều trả lời đúng cô cũng phải chết.
Đây là quy tắc của y, người phản bội y, nhất định phải chết, cho dù chỉ một lần. Vì y sẽ không cho người ta cơ hội phản bội y lần thứ hai.
Bầu trời mông lung phía trước đã sáng dần, mặt trời đang từ từ mọc lên, khóe miệng y cong lên một nụ cười thỏa mãn, lái xe qua một vòm cầu, tiến vào một vùng sáng tỏ.
Xử lý thi thể của Karina xong, rửa sạch chiếc xe, thuận tiện vứt bỏ máy nghe trộm Giang Hằng đã lén đặt dưới đệm ghế sau. Mặt trời đã mọc rất cao, chỗ này là một nông trại trong núi, y ném xác ở một nơi hoang dã tuyệt đẹp, vì xung quanh bán kính một trăm dặm chỉ có duy nhất hộ nhà của y.
Đương nhiên, chỗ này là do y chú tâm chọn lựa, nơi này địa thế cao nhất, khí hậu khô ráo, vì thế không có thực vật dạng cao, đây là nơi y cho là an toàn nhất.
Bình thường sau khi phân xác thành từng khúc, bỏ vào bịt phân hóa học chôn xuống đất, không quá hai tuần thì cả thịt và xương đều không còn.
Thi thể của Karina thì cần được đối đãi tốt, hai người quen biết cũng được vài năm, niệm tình cảm này y sẽ không ném cô vào rừng cho chó ăn. Khi y cắt thi thể cố gắng cẩn thận hết sức, nghiêm túc, để bề mặt cắt duy trì sự gọn gàng.
Không lưu lại bất kỳ chứng cứ nào, cho dù cấp trên phát hiện Karina mất tích cũng không thể điều tra, cho dù họ có thể đoán được là do y làm, nhưng không có chứng cứ thì họ cũng không thề làm gì được y. Huống hồ, chuyện này là do Karina phản bội trước, dù sao bọn họ cũng dự tính được cái chết của cô, nên sẽ chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt.
‘Bạn cũ’ cảnh sát Ford đã tra được tư liệu của Jack Anthony, hiện tại y đang lái xe tới đường Jack Anthony trú ngụ.
Đã một ngày trời y không ngủ, nhưng y không thể nghỉ ngơi, hiện tại tất cả những người biết chuyện đều cho rằng thi thể bị nổ banh xác đó là y, đây chính là nguyên nhân trước khi mìn phát nổ y đã bảo Giang Hằng chuyển thi thể về đó. Những người này ban đầu nhất định sẽ cho rằng người chết là y, còn người đàn ông muốn báo thù giết vợ vì lo sợ bị giết người diệt khẩu nên đã chạy trốn. Nếu để những người đó biết y còn sống, chỉ sợ sẽ co cẳng chạy mất.
Phía cảnh sát sẽ nhanh điều tra được DNA của thi thể và vết máu trong rừng là của cùng một người, y nhất định phải lợi dụng thời gian này tra ra ai đứng sau màng thao túng mọi chuyện. Bí mật về văn vật y có thể không tiếp tục thăm dò, nhưng thù này không thể không trả.
Hiện tại, xe của y dừng từ xa, y leo lên cửa sổ lầu hai nhà Jack Anthony, có một người đang nằm trên giường, y kéo sụp mũ đi qua nhìn, là một cô bé chừng bảy tám tuổi, nó đang ngủ say.
Rón rén đi tới cửa phòng ngủ mở hé cửa, nhìn ra ngoài, một người đàn ông đang đứng ở lối cầu thang, từ phía sau có thể nhận ra là Jack, hình như hắn đang nói chuyện với nhân viên bưu điện.
“Ba…” Một tiếng gọi ngọt ngào vang lên sau lưng.
Vu Tử Thạc giật mình, quay đầu nhìn, cô bé vẫn nhắm mắt, còn chép chép miệng, chắc đang nói mớ. Con của Jack sao? Chắc là vậy… y lại nhìn ra ngoài, Jack đã đóng cửa lên lầu.
Vu Tử Thạc móc súng ra, trốn sau cửa.
Jack thấy cửa phòng con gái mở hé, nên muốn đẩy vào xem thử, nào ngờ vừa mở cửa, đã bị họng súng nhắm ngay sau gáy__ tên đó, quả nhiên đã tìm tới.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Sát thủ sau lưng cười lạnh lùng, nói.
“Tôi biết rồi anh sẽ tìm tới tôi, nhưng tôi không thể nói với anh bất cứ chuyện gì.” Jack không sợ, hắn cố không nhìn sang cô con gái Sally, hắn lo Mũ Đen sẽ dùng con gái uy hiếp hắn.
“Ông suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ không muốn giết người trước mặt trẻ con.” Giọng nói ấm áp của Vu Tử Thạc dễ nghe như tiếng nước chảy, “Chúng ta đi thôi.”