New York cuối tháng một, tuyết vừa tan hết, hôm nay là ngày thời tiết tốt ánh sáng rực rỡ bầu trời không mây.
Lại trở về con đường này, không khác với trước đây, Tony vẫn đang chỉnh sửa bãi cỏ, Zombie dựa vào lan can gỗ uống rượu, con của Wensly đã biết đi đường, ông chú Caston đã đổi bản hiệu bánh mì thành kẹo trái cây màu hồng.
“Anh War! Anh về rồi!” Tony sợ lạnh, nên bọc mình kín mít.
Zombie chống lên lan can đứng thẳng dậy, giọng nói mang theo hưng phấn, “Tên War nhà anh, chạy đi đâu vậy hả! Lát nữa đi uống một ly đi!”
Wensly cầm tay con, giới thiệu với y: “Jamie, đây là chú Fay War, chú ấy là nhà lữ hành, cũng là người tốt tính nhất trên con phố này.”
Jamie hiếu kỳ nhìn Vu Tử Thạc, chân nhỏ cọ cọ mặt đường, giống như muốn chạy tới ôm chân y, ngẩng đầu mở to mắt nhìn y, dùng giọng nói non nớt cất tiếng: “Chào chú Fay!”
“Anh War.” Caston đi qua bá vai y: “Mọi người, mọi người đều rất nhớ anh. Thời gian này anh sống tốt không?”
“Cũng không tệ.” Vu Tử Thạc sờ đầu Jamie, cười đáp lại Caston, y không định nói nhiều, vì những người này không hiểu trải nghiệm của y. Lấy di động ra, màn hình hiển thị không có bất cứ cuộc gọi và tin nhắn nào, y không biết y đang chờ mong cái gì, biết rõ sẽ không có số mới nữa.
Vu Tử Thạc và Giang Hằng vì cứu giúp nguy cơ mà hợp tác kéo dài hơn nửa năm, nửa năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Y ngẩng đầu nhìn căn nhà của mình, cửa sổ có bóng người vụt qua.
Thang máy lên tới lầu , khi cửa mở ra, Levi Ansel đang ngồi trên ghế, cửa sổ kéo kín khiến ánh sáng không thể rọi lên gương mặt thanh tú của hắn, tạo cảm giác âm u.
“Xem ra anh hồi phục không tồi.” Levi chơi đùa khẩu súng trong tay, nửa phút trước nó còn bị bảy loại mật mã khóa trong ngăn kéo, “Đừng lo lắng, tôi chỉ đợi anh lâu quá nên nhàm chán thôi.”
“Có vẻ là vậy.” Vu Tử Thạc đi tới gần Levi, nắm tay đang giữ súng của Levi, ngón cái thon dài ấn lên cò đạn, ngay khi khẩu súng trượt ra đã dùng tốc độ nhanh nhất tách thành linh kiện, rơi xuống đất.
Tất cả xảy ra trong vòng một giây, Levi chớp chớp mắt, nhìn nụ cười bình tình của Vu Tử Thạc, trong đôi mắt màu hổ phách, nhấp nháy tia sáng lạnh.
“Xảy ra chuyện gì?” Tất cả xảy ra đương nhiên không cần phải nói, nhưng thoáng chốc đó, cảm giác của Levi chính là, sát thủ Mũ Đen trong lời đồn đã trở lại.
“Tôi tháo súng của mình, hơn nữa hiện tại tôi bận lắm, không có chuyện gì thì anh đừng đến phiền tôi.” Vu Tử Thạc không quan tâm Levi hiểu hay không, chuyện có liên quan đến Giang Hằng y đại khái không muốn trả lời. Nắm chặt chiếc cằm nhọn của đối phương, nhìn một lúc, đột nhiên cười nói: “Răng mới của anh không tệ nha.”
“Răng của tôi và anh luôn đều đặn như nhau.” Trong phòng thí nghiệm Levi bị tiến sĩ Conson nhổ mất hai chiếc răng, điều này khiến hắn trong nửa tháng nay mỗi khi nhớ lại đêm đó đều hối hận tại sao không giày vò tiến sĩ Conson một chút, chẳng qua sau đó có tin tức nói rằng, tiến sĩ Conson trong lúc chuyển ngục đã mất tích, rồi cứ thế bốc hơi khỏi nhân gian.
“Thật ra phòng thí nghiệm đó chính là một vụ lừa gạt. Trước khi chúng ta tới đó một ngày, tất cả nhân viên nghiên cứu đã nhận được lệnh khẩn cấp di dời, tiến sĩ Conson không muốn đi, hắn không buông được việc nghiên cứu của hắn.” Đôi mắt màu ngọc lục bảo của Levi không có dao động, điều này cũng nằm trong dự liệu của hắn, đẩy tay Vu Tử Thạc ra, hắn lạnh giọng đáp lại: “Thời gian quá gấp, bọn họ không kịp mang đi toàn bộ tư liệu và tiêu bản trong đó, nhiệm vụ của tôi chính là gây áp lực với MS- và hủy diệt những ‘vật tư dư thừa’ này.”
“Cái gọi là khủng bố tập kích, kỳ thật là do anh tự giả tạo ra.” Vu Tử Thạc gật đầu, cười thản nhiên, có lẽ căn bản y cũng không để ý những thứ này, bất luận thế nào, chuyện này đã kết thúc rồi.
“Chỉ dựa vào một mình tôi không thể nào dao động lực lượng của MS- và chính phủ.” Levi nói. “Cho nên tôi chỉ có thể khiến người của FBI cho rằng bọn họ chặn được mật báo.”
Vì thế công việc của Levi biến thành công việc của cảnh sát, thủ đoạn này Vu Tử Thạc cũng từng dùng qua. Hệ thống liệt ra số hiệu của Levi, là vì hắn mới là người phát động tập kích. Hắn dùng phương pháp này thành công hủy diệt một phòng thí nghiệm.
Levi rút một tờ chi phiếu ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Anh xem nó như thù lao của công việc này vậy.”
Vu Tử Thạc liếc mắt nhìn tấm chi phiếu có không dưới năm số không ở đuôi, nhẹ nhướng mày: “Nguy hiểm cao, lợi nhuận cao.”
“Còn nữa, tôi nợ anh một lần. Sau này nếu anh gặp phiền toái, tôi có thể giúp anh một lần.” Levi đứng lên, chỉnh lý lại cổ áo bị nhăn, đi ra ngoài, bóng lưng tối đen giống như một con quạ sải cánh.
Cất tấm chi phiếu vào túi, Vu Tử Thạc cũng rời khỏi phòng, khi đóng cửa, bụi trên khung gỗ bị rớt xuống, bay trong không khí.
Chạy xe ra khỏi gara, chỗ ghế phụ lái đặt túi bánh mì mua ở chỗ ông chú Caston. Mười giờ sáng, đường phố New York rộng rãi, chiếc xe màu lam lái với tốc độ cây số, không có mục đích đến, Vu Tử Thạc cũng không biết y muốn đi đâu, y chỉ không muốn chờ đợi trong căn nhà của mình.
Đã có thói quen sau khi kết thúc nhiệm vụ thì về phòng máy của Giang Hằng, nơi đó có hơi ấm, có ánh đèn mờ ảo, có hương vị hồng trà… có lẽ còn thêm một hacker không biết chăm sóc bản thân, cả ngày tới tối chỉ ăn thức ăn nhanh mua bên ngoài.
Tay y sờ ra ghế sau, trên ghế ngồi đặt một chai rượu, đã quên mất mua nó sau lần công việc kết thúc nào, cứ mãi đặt ở đây. Tuy mùi vị tệ hại, nhưng cũng tạm chấp nhận được.
Y cười lạnh một tiếng, đổ rượu vào miệng, dòng rượu mang theo bọt khí trượt xuống chiếc cằm hoàn mỹ của y, giọt nước màu vàng nhạt dừng lại trên xương quai xanh gợi cảm.
Trong xe yên tĩnh như thế, yên tĩnh tới phát ghét. Y đã quen khi làm việc có người nói chuyện với y qua tai nghe, cho dù thường xuyên bị tạt nước lạnh, nhưng cũng đỡ hơn sự vô vị hiện tại gấp bội.
Phía sau bất tri bất giác có hai chiếc xe cảnh sát chạy theo, Vu Tử Thạc đạp mạnh chân ga, lái xe quá tốc độ lại còn uống rượu, bị bắt nhất định không phải trò hay.
Cảnh vật bên ngoài nhanh chóng tụt lại, giống như thời gian nghịch hành, Vu Tử Thạc nhìn thấy không phải là đường đi phía trước. Những cảnh tượng xưa cũ lúc này lại hiện lên rõ ràng trước mắt y, thông thường vào lúc này, y đang lười biếng ngồi lật báo, Giang Hằng thì tập hợp những tư liệu kỳ quái hoặc đang thăng cấp máy tính của mình.
Rất nhanh đã tới trưa, hacker sẽ kéo y đi ăn cơm, thật ra là làm cơm. Bọn họ cùng làm, Giang Hằng nói với y ăn cơm là một chuyện hưởng thụ nhưng cảm giác làm lại khác. Vu Tử Thạc ném khoai tây vào nồi nước sôi sùng sục, đảo mắt trắng trả lời, đơn giản là anh không thích làm.
Mượn cớ bị vạch trần, Giang Hằng cười cười: “Tôi còn không thích rửa chén.”
Nhưng mỗi lần ngủ trưa dậy, Vu Tử Thạc đều phát hiện chén đã rửa xong, chỉnh tề nằm trong tủ.
Buổi chiều không có việc, bọn họ sẽ cùng xem phim, tuy thời gian như vậy rất ít, nhưng Vu Tử Thạc vẫn còn nhớ nội dung của những bộ phim đó. Khi nữ chính hỏi nam chính ‘Anh thích loại hình nào?’, y sẽ nhìn sang Giang Hằng, nửa đùa hỏi: “Còn anh thì sao? Thích loại hình nào?”
Giang Hằng mỉm cười nhìn y, chớp mắt, đôi mắt màu xanh phản xạ lại bóng dáng của y.
“Chớp mắt là ý gì? Tôi đang hỏi anh đó…” Y bất mãn nhíu mày, giây tiếp theo môi đã bị chặn.
Một giây, một phút, một giờ, một ngày… nửa năm, cảnh tượng phát lại trước mắt y. Hồi ức tựa hồ có ý chí riêng của nó, không chịu dừng lại.
Trong lúc vô ý lại vượt qua đèn đỏ, xe cảnh sát theo sau sớm đã không thấy bóng dáng. Cuối cùng Vu Tử Thạc kéo tư duy của mình về, ném bình rượu đã rỗng ruột ra ghế sau.
Đậu xe lại bên đường, nhìn xung quanh, hình như đã rời khỏi New York một đoạn, còn về việc chạy tới đây từ lúc nào, y không có ấn tượng.
Gió thổi tung mái tóc của y, ánh mắt phản chiếu lại bóng cây, ánh mặt trời ấm áp rọi lên người giống như nhiệt độ của ai đó. Những đêm đó, cánh tay của Giang Hằng mạnh mẽ nắm lấy vai y, giống như có thể tiếp xúc với dòng máu bên dưới làn da và khung xương cứng cỏi, nụ hôn kịch liệt, ngón tay len vào mái tóc y, cánh tay chắc nịch, và cả ánh mắt của Giang Hằng.
Đôi mắt màu lam tựa hồ có thể thấu hiểu tất cả, chủ nhân của nó cẩn thận, khắc chế, kiên cường không khuất phục, Vu Tử Thạc không thể quên được đôi mắt đó.
Lại khui một chai rượu, giống như không uống chút gì đó mang chất kích thích, thì những cảnh tượng trong ký ức sẽ triệt để nhiễu loạn suy nghĩ của y.
Mở radio, vặn đại một kênh, tiếng nhạc nuốt chửng sự yên tĩnh xung quanh. Y thở dài, bắt đầu hối hận, lẩm bẩm: “Thật nên hung hăng làm anh một lần rồi mới đi.”
Không hoàn toàn là hối hận, khiến y cũng phải cảm thấy kỳ lạ.
Vu Tử Thạc nhìn tay mình, còn lưu lại vết kim châm, thời gian đã qua nửa tháng, sự khôi phục của y còn chậm hơn bình thường.
Y rốt cuộc làm sao vậy?