Vu Tử Thạc thong thả hưởng thụ thức ăn trong đĩa, trong lòng thì đang phân tích động cơ những người kia đến tham gia bữa tiệc này, dù sao mấy tên đó, đều không phải người dễ dàng xuất đầu lộ diện.
Nohn Iglesias có thể là muốn đến bàn chuyện làm ăn, lôi kéo người trong giới kinh tế. Levi không cần nói, chắc là có nhiệm vụ gì mới nữa, rất có khả năng mục tiêu của hắn là nhân vật chính phủ có mặt tại đây. Damon thì không cần nghi ngờ là theo Khôngren tới đây, FBI xuất hiện ở nơi này nếu không phải vì bắt bớ gì đó, thì chính là vì bảo vệ mục tiêu đặc biệt nào đấy. Còn Giang Hằng, đương nhiên là không thoát khỏi quan hệ với hệ thống kiểm soát nguy cơ kia, chắc là có số hiệu mới rồi…
Còn y thì, nguyên nhân đơn giản không cần phải đoán, tất cả mọi người cũng có thể cho ra kết luận. Y là sát thủ, y đến đây vì giết một người nào đó. Như vậy xem ra không liên quan gì tới bọn họ, tạm thời có thể trôi qua hòa bình.
Thản nhiên đi vào giữa đám người, Vu Tử Thạc rút khăn tay lau chùi, lúc này Khôngren cũng đi tới. Vu Tử Thạc không có ý muốn tránh né, Khôngren đến đây không phải để bắt y, nếu là vậy, không cần nghi ngờ người còn lại ở đây đều đã bị lôi đi ngồi tù.
Đại ca xã hội đen, tội phạm lừa đảo, quái tặc, sát thủ, hacker và một FBI, bọn họ đứng chung một sảnh mà còn bình an vô sự, tình cảnh này rất hiếm gặp. Nhưng mà, gió lặng sóng yên chỉ là vẻ ngoài, mỗi người trong số đó đều mang tâm tư riêng, suy đoán dụng ý của những người còn lại.
Đôi mắt màu tím nhạt của Nohn nhìn chăm chú Vu Tử Thạc, tựa hồ y không hề khác trước kia là bao, bất chứ chuyện gì đều không thể ảnh hưởng đến vị sát thủ thong dong này, cho dù có, cũng chỉ tạm thời mà thôi.
Damon nhìn Giang Hằng hơi híp mắt lại, hiển nhiên người trước mắt không nghe hắn nói chuyện, mà nhìn vượt qua vai hắn, ngắm một người khác.
Hôm nay là ngày tháng , qua vài tiếng nữa sẽ là lễ tình nhân, nếu mục tiêu của Vu Tử Thạc có mặt ở bữa tiệc này, không cần nghi ngờ tối nay sẽ biến thành lễ tình nhân đẫm máu. Nhưng tạm thời Giang Hằng vẫn không thể đoán ra đối tượng Vu Tử Thạc muốn giết là ai, dù sao mỗi người trong đại sảnh này đều có đủ ‘giá trị’ để được giết.
Khôngren cảnh giác nhớ kỹ gương mặt của mỗi người bên cạnh, Nohn thì không cần nói, người mà Damon đang nhìn chăm chú cũng đặc biệt nguy hiểm, trước đó Damon nói đối tượng nguyên cứu thú vị, có phải là tên đó hay không? Còn cả tên Mũ Đen vừa vào nữa, nếu anh ta ra tay ở đây, không cần nghi ngờ đây là cơ hội tốt để bắt anh ta.
Người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc trừng mắt nhìn nhau là Levi, hắn vẫn dùng vẻ lạnh nhạt mang nụ cười lạnh, nhưng không tự giác nắm tay Vu Tử Thạc. “Đi uống chút gì đi, bầu không khí ở đây áp lực quá.”
“Một chủ ý rất hay.” Nohn cười sâu xa, đáp thay Vu Tử Thạc, nói xong hắn đi vào giữa hai người, thuận tiện kéo cánh tay đang nắm lấy Vu Tử Thạc ra.
Vu Tử Thạc xải tay, đi theo Levi, khi họ đi đến quầy bar, cạnh đó, lập tức có một đống ánh mắt bắn về phía này. “Gần đây làm ăn tốt không?”
“Làm ăn ở mặt nào?” Levi cầm chiếc ly cổ cao, rót sâm banh vào.
Mùi sâm banh vị đào tỏa ra thơm ngát, Vu Tử Thạc nhận ly rượu, vừa uống vừa liếc nhìn hắn, “Dù sao không phải mở quán rượu kinh doanh.”
Levi cười lạnh, sát thủ này vẫn còn nhớ chuyện lúc đó, “Anh muốn nghe tôi nói cái gì, hay là, anh muốn cho tôi một mối làm ăn?”
Ám thị rõ ràng khiến Nohn đứng bên cạnh ho khan một tiếng, tay nắm chặt ly rượu. Levi cảm giác được ánh mắt bất mãn sau lưng, nhưng hắn cố ý giả vờ không phát giác.
“Miễn đi, biểu hiện tối hôm đó của anh chỉ sợ khiến tôi không thể cứng lên được.” Vu Tử Thạc cười xua tay, y nhớ rõ, bộ dáng đau đớn của người đàn ông bị Levi bẻ tay chửi rủa khi nhìn vào trong căn phòng đó lần nữa. Đảo mắt nhìn, Damon vẫn đứng tại chỗ đang kề sát mặt Giang Hằng.
“Anh không biết cười sao?” Damon tràn đầy hứng thú đánh giá đối tượng nghiên cứu liên tục, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng mái tóc vàng của hắn. Giang Hằng khách khí ngữa người ra sau, bình tĩnh chớp mắt, nói ngắn gọn. “Phải xem là với ai.”
“Gương mặt khổ qua rất vô vị.” Trong mắt Damon mang theo sự đồng tình, hắn hạ thấp giọng tạo ra âm gợi cảm vô cùng: “Thế này đi, anh cười một cái, tôi sẽ không vạch trần bí mật của anh.” Từ cuối cùng nói rất nhẹ, thể hiện thần bí.
“Tôi có rất nhiều bí mật.” Gương mặt cương nghị không có gì biến hóa, trong mắt lóe lên tia phòng bị, thong dong nói: “Không biết anh đang chỉ cái nào?”
Có được phản ứng trong dự đoán, Damon thỏa mãn cười, tiếng cười khàn khàn chói tai mang âm sắc đặc biệt của hắn. Ghé sát vào tai Giang Hằng, nhỏ giọng nói: “Anh thích đàn ông đúng chứ.”
“Vậy thì sao?” Giang Hằng không chút dao động, hắn thích đồng tính là sự thật, sự thật thì luôn không cần để ý cái nhìn của người đời, Giang Hằng cũng không thèm để ý.
Damon cảm thấy thiếu thú vị, vậy hắn làm sao với tên này bây giờ. Hắn nhún vai, rút một sấp bài poker trong túi ra, tay cầm poker dùng sức, bẻ cong sấp bài. Trong chớp mắt, một lá poker mới tinh bay ra, được bàn tay đón lấy, hắn cười vạch sấp bài chỉnh tề trước mặt Giang Hằng. “Tôi sẽ làm ma thuật cho anh xem, chọn một lá đi.”
Giang Hằng tựa hồ cảm thấy vô vị, đứng yên không động, ánh mắt lại nhìn sang chỗ Vu Tử Thạc và Levi nói chuyện rất vui vẻ.
Vu Tử Thạc dựa lên quầy bar, tay cầm ly sâm banh, khi uống sâm banh, cổ họng rung lên, gợi cảm không thể tả.
Levi đút tay vào túi, thân thể hơi ngữa lên, đứng thật gần Vu Tử Thạc. Vẻ mặt của hắn trở nên khá dịu dàng, giọng nói thì vẫn lạnh như băng. “Nói thật đi, anh tới đây làm gì?”
“Có người mời tôi làm việc, người ủy thác không để lại tên họ, kết toán tiền mặt.” Ý cười càng lúc càng đậm theo câu nói, Vu Tử Thạc quay đầu lại, đối diện với Levi, con mắt màu hổ phách sáng lên tia xảo quyệt. Giữa bọn họ chỉ cách nhau chưa tới ba thướt Anh, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Damon chắn lối đi của Giang Hằng, trong tay hắn vẫn cầm bài poker, “Nếu anh có thể đoán đúng là lá nào, tôi sẽ để anh đi, anh thấy thế nào?”
Giang Hằng lúc này mới quay sang nhìn hắn, vẻ mặt không có gì biến hóa. Điều này khiến Damon buồn bực, hắn thật sự nhìn không thấu người này, người đàn ông này quả thật kiệm lời như vàng.
“Anh rất thú vị.” Giang Hằng cuối cùng mở miệng nói với Damon, nói xong rút một lá poker trong tay Damon. “Nhưng hôm nay tôi có chuyện quan trọng hơn.”
Giang Hằng không lật lá bài lên, trực tiếp bỏ vào tay Damon. “Con xì cơ.”
Damon cất bài vào ngực, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Giang Hằng, vỗ tay nói: “Khả năng ghi nhớ tốt y như tôi.”
Kẽ hở khi xào bài, thời gian mỗi lá vụt qua chưa đến một phần ba giây, nhưng Giang Hằng lại nhớ kỹ. Damon chỉ có thể nhường đường, nhìn Giang Hằng đi về phía quầy bar.
“Như vậy cũng thú vị rồi, ủy thác nào anh cũng nhận sao?” Levi híp mắt lại, nâng tay phải lên gác qua vai Vu Tử Thạc. Vu Tử Thạc cảm thấy vẻ mặt tính toán gì đó của Levi cực giống động vật nhà mèo gian xảo lãnh khốc, y cười cười: “Người ở đây đều có giá trên mười triệu.”
“Nếu tôi nói là người đó thì sao?” Levi chậm rãi quay đầu, Vu Tử Thạc nhìn theo ánh mắt hắn, cuối cùng chú mục lên Giang Hằng đang tiếp cận bọn họ.
Levi cảm thấy đầu vai đối phương nhẹ run, cười lạnh, “Hai người đã căng thẳng vậy rồi, có người nguyện ý bỏ tiền, muốn mạng anh ta, ý anh thế nào?”
“Cho nên mục tiêu hôm nay của anh là anh ta?” Vu Tử Thạc nhếch môi, nụ cười tiêu sái được ánh đèn ấm áp bao bọc.
“Không phải hôm nay, tôi không thể cùng lúc chăm sóc cả hai người.” Càng huống hồ đối tượng nan giải như Giang Hằng, Levi đương nhiên sẽ không để lộ, so với chuyện điều tra danh sách của Vu Tử Thạc và Giang Hằng, có lẽ hắn bận tâm thái độ của sát thủ này với người đó hơn.
“Tôi cũng vậy, nguyên tắc của tôi là một lần chỉ nhận một ủy thác.” Vu Tử Thạc đáp lại câu tương tự cho Levi, bọn họ cùng quay mặt đi. Khi ánh mắt giao nhau, đôi mắt ngọc lục bảo thâm sâu của Levi dấy lên tia tối tăm. “Nói thật, tôi không cho rằng anh có thể đắc thủ.”
“Phép khích tướng vô dụng đối với tôi, tôi không muốn có bất cứ liên can gì với tên đó nữa.” Vu Tử Thạc thong thả kéo tay Levi đang gác trên vai ra. “Nếu không vừa lòng anh có thể tự động thủ, tuy tôi cũng không cho rằng anh có năng lực giết được anh ta.”
“Ý của anh là, anh hy vọng tôi chứng minh thực lực của mình à, đúng chứ?” Lạnh lùng hất cằm lên, miệng lại gần mặt Vu Tử Thạc thêm hai cm.
Một cánh tay to đột nhiên chen vào giữa hai người, ngăn cản cuộc nói chuyện giữa họ, đôi mắt màu lam gặp nguy không sợ, trên người vẫn tỏa ra làn khí áp bách.
“Đừng khẩn trương.” Giang Hằng liếc nhìn Levi, cầm một ly sâm banh lên. “Tôi chỉ khát nước.”
Bị quấy nhiễu hưng trí, theo lý mà nói Levi nên không vui, nhưng hắn vẫn duy trì nụ cười lạnh quen thuộc, đứng thẳng người vỗ vỗ vai Giang Hằng. “Tôi hiểu anh, người khẩn trương rất dễ khát nước.”
Đánh trả vô cùng trực tiếp, chế nhạo rõ ràng, Levi chưa từng biết cái gì là ngôn ngữ khách khí. Trong cái nhìn chăm chú của Vu Tử Thạc và Giang Hằng, hắn đi mất hút.
Lúc này, cửa gổ sang trọng dày chắc hoa lệ được mở ra, người đàn ông bước vào thân hình khỏe đẹp, tóc đen mắt đen, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình cởi mở. Ngay khi chân bước lên thảm, người chủ trì bữa tiệc trên bục không biết từ lúc nào đã mở micro kích động la lớn: “Chúng ta cùng hoan nghênh vị khách mời danh dự của buổi tiệc hôm nay, CEO của tập đoàn Hàng Minh tỉnh Chiết Giang Trung Quốc__ quý ngài Ngụy Lĩnh!!”
Ly sâm banh được nâng cao, xung quanh dần vang lên tiếng vỗ tay nhịp nhàng, Giang Hằng và Vu Tử Thạc quay nhìn nhau, đồng thời hiểu được gì đó.
Quý tộc thân phận hiển hách chân chính, luôn luôn xuất hiện vào lúc cuối cùng.