“Tôi chưa từng giết người quá tốt.” Cánh tay để lại vết thâm đỏ sậm trên phần cổ Giang Hằng, Vu Tử Thạc cắn răng chịu hai cùi chỏ mạnh bạo. “Tập đoàn Hàng Minh ngoài mặt là tham gia giao dịch dầu mỏ, nhưng thật ra là đang âm thầm buôn lậu.”
Xí nghiệp có thể phất lên nhanh chống tại đại lục Trung Quốc, bối cảnh đều không mấy sạch sẽ, ai mà chưa từng giăng cạm bẫy hãm hại ba bốn đối thủ, hại người khác thân bại danh liệt, nhà nát người tan? Nếu không thể nhẫn tâm máu lạnh, thì sao có thể có chỗ đứng trong thương giới?
Nhân lúc Vu Tử Thạc đang điều chỉnh hơi thở, Giang Hằng nắm chặt tay y, bẻ ngoặc lại nhanh chóng, “Ngụy Lĩnh vừa tiếp nhận tập đoàn Hàng Minh không lâu, anh ta không biết những trò cha anh ta làm, hơn nữa, cha anh ta cũng không hoàn toàn ẩn cư sau màn.”
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trong căn phòng yên tĩnh tạo nên chấn động kỳ lạ.
Vu Tử Thạc đi qua nghe máy, người ở đầu bên kia mở miệng trước, “Mũ Đen, xin anh giải thích một chút tại sao anh lại đứng chung với người của FBI. Tôi đến tìm anh giúp tôi xử lý vấn đề, chứ không phải để anh liên thủ với người khác hãm hại tôi.”
“Yên tâm đi, tôi không có ‘thói quen’ hợp tác với người khác.” Sát thủ không vì hoài nghi của người ủy thác mà tức giận, chỉ dùng giọng nói bình tĩnh nhàn nhã nói chuyện, giọng nam trong dễ nghe gợi cảm vô cùng. Sau đó y mang theo ý tứ sâu xa nói ra một cái tên. “Anh Miller Volland.”
Miller Volland ở đầu bên kia hơi sợ hãi một chút, qua khá lâu, nhưng không ngờ Fay vẫn nhớ rõ giọng nói của hắn, “Tôi hy vọng anh có thể tốc chiến tốc quyết.”
Giọng nói của Miller căng cứng, có thể nghe ra được hắn đang kích động. Quả nhiên hắn và Nohn Iglesias cùng lúc xuất hiện ở hội trường hôm nay không phải là ngẫu nhiên, Vu Tử Thạc đã điều tra qua bối cảnh, trong số đối thủ cạnh tranh cùng tập đoàn Hàng Minh, có một công ty vô cùng ẩn mình đầu tư một số tiền không hề nhỏ, nhưng trên thực tế công ty này là công ty rỗng đã chuyển tay không dưới năm lần, vô cùng phù hợp với tác phong làm việc của xã hội đen.
“Như anh mong muốn.” Vu Tử Thạc nhặt súng lên, nhét vào sau lưng. Ủy thác chính là ủy thác, không liên quan đến ân oán cá nhân.
Nghe được đáp án của Vu Tử Thạc, Miller thở phào một hơi, không thẹn là sát thủ đỉnh cao, trong công việc không xen tạp chút tình cảm riêng tư nào. “Còn nữa, tôi hy vọng anh sẽ ra tay tại đại sảnh tiệc.”
Miller hiểu rõ, chỉ giải quyết Ngụy Lĩnh thì không đủ, bữa tiệc tối nay có không ít phóng viên, hắn muốn cái chết của Ngụy Lĩnh sẽ dẫn đến náo động, khiến người của tập đoàn Hàng Minh không còn dám nhận khoản đầu tư này nữa, đồng thời cũng có tác dụng cảnh tỉnh những đối thủ cạnh tranh khác. Người đàn ông hai mươi lăm tuổi này không ngờ lại có tâm cơ nặng như vậy.
“Tốt nhất anh nên nhắc nhở bạn anh, nếu anh ta có ý đồ gây cản trở, Scarter đã quyết cắn chặt tập đoàn Hàng Minh không buông, đến lúc đó người chết không chỉ có một mình Ngụy Lĩnh.” Miller vén mái tóc dài đến eo, nói bằng giọng điệu lạnh lẽo.
“Tốt nhất anh cũng nên nhận rõ lập trường, nếu anh và người của anh dám cản trở tôi, việc mua bán bẩn thỉu này sẽ lập tức thất bại.” Vu Tử Thạc hiểu tính cách của Miller, tên thanh niên khó dò và cẩn thận này làm chuyện gì cũng nhất định có hai sự chuẩn bị, Miller sẽ không để át chủ bài giành thắng lợi lên một mình sát thủ.
“Anh lo tôi sẽ phản bội anh?” Miller cười lạnh, tay chống lên bàn.
“Phản bội có thể, nhưng đừng để tôi biết.” Vu Tử Thạc cười cúp máy.
Tiếng mở khóa vang lên, Giang Hằng nhìn theo Vu Tử Thạc đi ra, trước khi sát thủ đi, đã để lại cho hắn đủ tin tức. Nếu có cách khiến Miller Volland tin rằng hắn bị sát thủ phản bội, từ đó làm chuyện can thiệp vào cục diện, Vu Tử Thạc sẽ có thể có lý do chính đáng cự tuyệt lần ủy thác này.
Còn chưa đến hai tiếng nữa bữa tiệc sẽ kết thúc, thời gian vô cùng cấp bách. Khi Giang Hằng trở về đại sảnh tiệc, mấy nhà kinh doanh và phóng viên tản ra lẻ tẻ đã nhanh chóng tụ lại, tiếng nói chuyện và tiếng cười vọng đầy hội trường, cảnh tượng vô cùng hài hòa, nhưng có ai ngờ được qua một lát nữa tử thần sẽ giáng lâm, đoạt đi sinh mạng con người?
Giang Hằng đứng cạnh tay vịnh cầu thang tỉ mỉ đánh giá Miller Volland đang ôm tay đứng trong bóng râm, hắn không giao kết nhiều với người này, nhưng có thể từ thái độ cảnh giác và hành vi của đối phương mà phán đoán ra Miller có tính cách vô cùng cẩn thận, nhìn từ góc độ tâm lý học, người thế này thường xuyên có thói quen chuẩn bị phương án dự bị. Như Vu Tử Thạc đã nói tới chuyện người ngoài can thiệp, vậy có lẽ sát thủ có mặt ở đây, không chỉ một người?
Ánh mắt quét qua từng người, Giang Hằng tìm kiếm mục tiêu có những đặc điểm phù hợp.
“Anh nên khuyên bạn của anh, nếu anh ta muốn giết người ở đây, tôi sẽ bắt anh ta.” Khôngren Charlie đi tới cạnh Giang Hằng, con mắt đậm màu vẫn sáng như trước, chuyên chú đặt lên người Vu Tử Thạc.
“Anh đến bảo vệ Ngụy Lĩnh đúng không.” Thấy Damon Myron đi cạnh Ngụy Lĩnh, Giang Hằng đoán. “Nhưng đây không phải toàn bộ.”
Phán đoán một phát trúng đích, câu nói của người đàn ông giống như con dao phẫu thuật sắc bén, rạch thẳng chỗ yếu hại. Khôngren không thể không nhìn lại người vô cùng ẩn mật này. “Từ đâu mà thấy?”
“Đối với một nhà phân tích, chỗ thích hợp nhất là có thể ở cự ly gần quan sát đánh giá đối tượng. Nhưng anh lại để Damon ở cạnh Ngụy Lĩnh__” Giọng nói ổn định chậm rãi, “Với danh nghĩa bảo hộ, thực chất là điều tra. Cách làm quen thuộc của FBI.”
“Không sai, chúng tôi có tình báo.” Khôngren không nói tỉ mỉ, từ đó có thể thấy được sự cẩn thận trong tính cách của hắn, “Nếu sát thủ đó muốn chết ở đây, tôi cũng cảm thấy hối tiếc.”
Lần trước vì Mũ Đen đả thương người, khi Khôngren nổ súng với y đã không chút do dự, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
“Tôi kiến nghị anh nên đi hỏi tên ấy một chút.” Giang Hằng đảo mắt, tới chỗ Miller Volland đang đứng. Khôngren liếc nhìn Miller một cái, rồi lại quay về tỉ mỉ đánh giá biểu tình của Giang Hằng. “Cánh tay đắc lực của Nohn Iglesias tập đoàn Scarter, nghe nói số lần anh ta thuê sát thủ giết người còn nhiều hơn số lần tè dầm của tổng thống khi còn nhỏ.”
Không thể phủ nhận, thời gian Miller hành tẩu trong bóng tối không ngắn hơn bất cứ ai ở đây, hay nên nói, hắn sớm đã trở thành một bộ phận của bóng tối.
“Miller giống như một con rắn độc xảo quyệt, không ai có thể bắt được đuôi của hắn. Những kẻ vọng tưởng muốn thò tay ra, đều bị hắn cắn chết.” Khôngren sờ cằm, khi hắn làm hành động này, rất giống một tướng quân túc trí đa mưu.
“Muốn đối phó với rắn, chỉ có thể đặt cạm bẫy, để nó tự chui vào.” Giang Hằng nhớ câu nói dụ rắn ra khỏi hang, hắn gác tay lên tay vịnh cầu thang, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Miller, “Điều anh phải làm chỉ là đi tới đó nói vài câu với anh ta, để anh ta tự loạn nhịp bước.”
“Trung Quốc có câu cổ ngữ, là ‘đánh rắn động cỏ’.” Khôngren thu ánh mắt lại, người đàn ông trước mặt so với trong tưởng tượng của hắn còn thông minh hơn, ngoại hình của người phương Tây với mái tóc đen, có lẽ anh ta có huyết thống của người phương Đông?
Miller Volland cầm ly rượu, nhìn FBI đang đi lại phía mình, ngón tay thon dài vuốt qua tóc, trong nụ cười mang theo sự ưu mỹ. “Khôngren Charlie, tổ trưởng tài năng của tổ điều tra tội phạm FBI, thật là vinh hạnh.”
“Mạng lưới tình báo của Scarter quả nhiên không thể xem thường.” Khôngren lịch sự mỉm cười, trong mắt lại cất giấu tia sắc bén.
“Tôi nghe nói anh đã quy ẩn về vườn lâu rồi, không lo câu cá giải khuây, tới đây làm gì?” Trong câu nói uyển chuyển của Miller, dường như có cất giấu kim độc.
“Nghỉ phép dài hạn, hiện tại về bắt rắn. Nghe nói tối nay ở đây sẽ xảy ra chuyện thú vị, anh phải cẩn thận, đừng để tôi nắm được đuôi.” Khôngren nói, nhẹ vỗ ngực Miller. Hắn không che giấu dụng ý của mình, từng chữ nhắm vào chỗ yếu hại của Miller.”
Miller Volland nhìn Khôngren đi khỏi, ánh mắt thoáng chốc mang đầy sát khí, nắm chặt ly rượu trong tay, quay người đi tới phòng vệ sinh. Giấu người sau vách tường, hắn rút di động ra, lạnh lùng nói: “Đừng đợi Mũ Đen nữa, tôi muốn anh hiện tại ra tay giải quyết Ngụy Lĩnh!”
Sau rượu khai vị, Ngụy Lĩnh chuẩn bị đi lên bục diễn giảng phát ngôn, hắn đứng trước micro, điều chỉnh cà vạt, vừa định mở miệng, lập tức bị một người lao tới từ bên phải đè ngã. Đồng thời, hai phát đạn vút qua đỉnh đầu hắn bắn xuyên cửa sổ, rắc rào rào, tiếng thủy tinh bể nát vang lên cùng tiếng kêu gào.
Ngụy Lĩnh ngẩng đầu nhìn người đang đè lên mình. “Lục Thiên Thần? Sao anh lại ở đây? Hiện tại đang xảy ra chuyện gì? Có người muốn giết tôi sao?”
Giang Hằng kéo tay Ngụy Lĩnh, ngăn cản hắn hỏi tiếp, “Đi mau.”
“Đợi đã, tôi không thể đi, tôi nhất định phải đọc diễn văn công bố hợp đồng khai thác dầu mỏ cho tập đoàn Hàng Minh.” Ngụy Lĩnh bị Giang Hằng kéo xuống bục, nhưng không muốn đi tiếp.
Giang Hằng ấn mạnh hắn xuống dưới người, tránh một phát đạn khác, thấp giọng gầm lên: “Nếu anh không muốn ngày mai có người đứng trước phần mộ của anh đọc diễn văn, tốt nhất anh hãy quên vụ diễn thuyết đáng chết này đi.”
“Anh dẫn anh ta đi trước.” Khôngren không biết từ lúc nào đã đến sau lưng Giang Hằng, bắn một phát lên trần nhà, tiếp theo hắn bước lên bục, giơ huy hiệu cảnh sát, muốn khống chế hiện trường. “FBI đây, không cần sợ! Mời các vị xếp hàng chỉnh tề!”
Gần như là tha Ngụy Lĩnh vào phòng nghỉ ngơi, Giang Hằng khóa trái cửa, giữ súng đứng trước cửa, nghe tiếng vang bên ngoài, tiếng huyên náo trong đại sảnh cuối cùng cũng được Khôngren dập tắt.
Ngụy Lĩnh há miệng thở dốc, còn chưa hoàn hồn. “Có người muốn giết tôi sao? Nhưng sao anh lại biết? Và tại sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Ngụy Lĩnh một khi đã hỏi thì hỏi không dứt, điều này là chỗ Giang Hằng không thể chịu được nhất ở hắn. Không phải Vu Tử Thạc, y không ngốc như thế, trước khi chắc chắn một trăm phần trăm bắn chết được mục tiêu thì y sẽ không ra tay. Nhưng nhất định Vu Tử Thạc đang ở gần đây, Giang Hằng không rảnh phân tâm vào lúc này, một chuỗi câu hỏi của Ngụy Lĩnh quấy nhiễu thính lực của hắn, hắn trừng mắt nhìn Ngụy Lĩnh, thấp giọng gầm lên: “Câm miệng!”
Căn phòng lập tức yên tĩnh, lúc này Giang Hằng nghe được trên trần nhà ngoài hành lang truyền đến tiếng sột soạt khác thường.