Sân bay quốc tế thủ đô, Neal đi qua đi lại giữa hai cửa chuyến bay T và T, tay cầm bản đồ, chân mày nhíu chặt.
Vu Tử Thạc cầm ống nhòm, đứng sau bức tường nhìn lén thằng nhóc tóc vàng đó, dường như mới chỉ hai mươi bốn hai mươi lăm, nhưng đã xuất bản được hơn hai mươi quyển sách, rất khó tưởng tượng được độ tuổi mà cậu ta bắt đầu sáng tác. Vừa rồi thử cưỡng chế cài đặt Bluetooth đã bị thất bại, không phải do đối phương đã đóng Bluetooth, mà do cậu ta dùng di động cũ kỹ cuối thập niên , không có công năng lướt web, không có thiết bị Bluetooth, không thể nào truy theo tín hiệu và nghe lén, tên nhóc này cẩn trọng một cách bất ngờ.
“Giang Hằng, nếu không tiếp cận tên này, chúng ta rất khó có được bất cứ tin tức gì.” Cuối cùng Vu Tử Thạc chỉ có thể khẳng định, y đi theo Neal đến cửa chuyến bay T rồi lại đi về, trong lòng buồn bực. “Vị tác gia nào đó có thể đang tản bộ, cậu ta sắp đi hết sân bay này một lượt rồi.”
“Người viết tiểu thuyết luôn có chút quái gở, có lẽ cậu ta đang suy nghĩ tình tiết.” Giang Hằng nhíu mày, nói ra suy đoán của mình.
“Điểm quái gở này tôi rất muốn thừa nhận…” Vu Tử Thạc đã sớm được chứng kiến qua sự quái gở của tên nhóc thần kỳ này rốt cuộc ‘quái’ cỡ nào, nhưng cho dù là Giang Hằng và y cùng động gân não, cũng không thể nghĩ thông được hiện tại đối phương đang muốn làm gì.
Lúc này chỉ nghe từ phía Neal truyền tới tiếng kêu kỳ quái, Vu Tử Thạc lập tức quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Neal thê thảm té dưới đất, trán nổi lên vết đỏ, đây rõ ràng là… nhìn bản đồ quá chuyên chú không nhìn đường nên bị đụng tường.
Tên nhóc đứng thẳng dậy ôm đầu hàm lệ, vò bản đồ trong tay thành một cục rồi ném xuống đất, còn hậm hực dậm lên, xù lông tức giận nói: “Phim ảnh chỉ có lừa gạt! Thứ bản đồ phức tạp này nhân loại sao có thể xem hiểu!! Tao kháo tao kháo tao kháo kháo kháo!!!”
“Cậu ta lạc đường…” Nghĩ rõ đầu đuôi, Vu Tử Thạc nhịn không được xoa đầu, thở dài: “Giang Hằng, hệ thống của anh không có khả năng liệt ra người ‘bị kỹ năng lạc đường của mình giết chết’ hoặc ‘bị bản thân ngốc chết’ chứ?”
Giang Hằng nhàn nhã bất động ôm tay, chỉ nhíu mày lên: “Anh đang xem thường chủ nhà của anh, hay là đang xem thường hệ thống của tôi?”
“Bỏ đi, cứ coi như nhặt được một đứa con trước thời hạn vậy.” Lắc đầu, Vu Tử Thạc đi theo Neal ra ngoài. Giang Hằng cảm thấy thú vị, mỉm cười nói: “Xem ra anh ghét con nít.”
“Vốn là anh thích con nít.” Lặng lẽ đảo mắt trắng, Vu Tử Thạc chậm rãi đi theo Neal, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách m.
“Tôi không nói thích.” Giang Hằng chống một tay lên mặt nhìn nghiêng ra ngoài cửa sổ, gương mặt nghiêm túc căng chặt bình thường được ánh sáng rọi rực rỡ, giống như phủ lên một tầng ánh sáng, cảnh tượng trắng đen rõ rệt tạo một cảm giác như ảo giác sâu sắc khác thường.
“Cũng không thừa nhận anh nói chuyện thích vòng vo?” Vu Tử Thạc cười lộ ra sự bất đắc dĩ hiếm thấy, có lẽ còn có chút phiền não, người có thể khiến y có tâm trạng này không nhiều.
“Tôi chưa từng phủ nhận.” Đáp án này nhất định khiến sát thủ buồn bực, thu ánh mắt lại, Giang Hằng bắt đầu làm tiếp công việc liệt ra danh sách hiềm nghi.
Quả nhiên Vu Tử Thạc hừ lạnh một tiếng, y theo chủ nghĩa sợ phiền phức, nên lười tiếp tục trò chơi văn tự không chút ý nghĩa này, “Đại tác gia và biên tập gặp mặt rồi.”
“Bọn họ ở chung thế nào?” Ngón tay lướt đi nhanh chóng trên bàn phím, trong căn phòng an tĩnh trừ tiếng đối thoại và tiếng gõ phím thì không còn bất cứ tiếng vang nào nữa.
“Vô cùng hòa hợp.” Giọng nói của Vu Tử Thạc hiếm khi mang theo sự vui sướng trên tai họa của người khác, ấn nút chụp, ba tấm ảnh liên tiếp cảnh Neal bị Triệu Ảnh đánh đau nghẹn lệ truyền tới màn hình của Giang Hằng.
“Như vậy xem ra khả năng Triệu Ảnh hành hung không lớn, tội phạm tính toán kế hoạch chặt chẽ sẽ không ở trước mặt mọi người mà để lộ chút hiềm nghi nào.” Giang Hằng nhìn sang máy in màu đang không ngừng hoạt động, nhịn không được sờ mũi, không thể không thừa nhận hiện tại bọn họ gặp phải khó khăn, tình huống này bọn họ có thể đạt được tin tức rất hạn chế, “Tôi đã chỉnh lý toàn bộ tư liệu của cậu chủ nhà, chọn ra một vài người hiềm nghi, chỉ riêng người bị cậu ta viết sách làm lộ ra chuyện xấu quá khứ đã không dưới người.”
Không thể tiếp cận thì không thể nào trong thời gian ngắn nhanh chóng xác định nghi phạm có thể sinh ra uy hiếp, điều này chính là phiền phức lớn nhất trước mắt.
May là vị sát thủ nào đó hoàn toàn không nghĩ như vậy, Vu Tử Thạc hưởng thụ ánh sáng ấm áp từ cửa sổ thủy tinh, miệng cười cong lên: “Giang Hằng, tôi đột nhiên nhớ ra, hình như cậu ta sống trên tầng lầu của chúng ta.”
“Anh chắc sẽ không hy vọng tôi sẽ đột nhập phi pháp vào nhà hàng xóm chứ?” Chân mày nhăn lên thể hiện sự do dự, chẳng qua chỉ một chút đã dịu lại: “Có vẻ cũng là chủ ý hay đấy.”
Nghe Giang Hằng nói vậy Vu Tử Thạc cười càng đậm. “Chỉ cần mở khóa đi vào kiểm tra một chút, có lúc cảnh sát cũng làm như thế.”
Qua nửa phút sau, trong tai nghe vang lên tiếng khóa mở thanh thúy, Giang Hằng vẻ mặt bình tĩnh cầm di động, “Tôi vào rồi.”
“… Động tác của anh nhanh quá nhỉ?” Vu Tử Thạc đi ngang sau lưng Triệu Ảnh và Neal, lấy di động trong túi ra, trên mặt hiện một hàng chữ biểu thị ‘cài đặt Bluetooth thành công’.
“Cũng giống như đầu tư, cho dù có một số tiền không biết phải xử lý thế nào, thì hãy cứ dùng trước rồi tính sau.” Mở cửa phòng ra, một màn trước mắt quả thật kinh tâm động phách. Hai thùng giấy khổng lồ chất đầy đủ loại chai lọ bia rượu rỗng không, gạt tàn thuốc chất đầy trên bàn cũng không có ai dọn dẹp, thứ trong thùng rác thì đã nổi mốc, giấy rác ném đầy đất, có vẻ như là bản thảo tiểu thuyết.
“Câu này của anh đối với những người dân bình thường sống trong nước sôi lửa bỏng mà nói quả thật là thiếu đánh đó, Giang Hằng.” Vu Tử Thạc bất giác cảm khái, ngữ điệu gợi cảm nhàn nhã trừ cường điệu hiện thực ra, còn có thể kích khởi những giả tưởng khác của người kia.
“Người dân bình thường khẳng định không phải là anh.” Giang Hằng dựa lên lưng ghế đốt một điếu thuốc, làn khí màu xám hòa lẫn với ánh mặt trời tạo ra những đường vân như lụa, tiêu trừ mùi vị nén kín trong phòng. “Nếu cậu tác gia có thói quen mời bảo mẫu, tôi nghĩ tôi sẽ liệt bảo mẫu này vào hàng hiềm nghi đầu tiên.”
“Như vậy xem ra lý do đại tác gia có thể bị giết thật nhiều.” Vu Tử Thạc không nhịn được lộ ra vẻ cổ quái, đối tượng được bảo hộ khiến người không thể nói gì thế này, y và Giang Hằng có lẽ đều là lần đầu tiên đụng phải.
“Không bằng chúng ta để cậu ta tự sinh tự diệt đi? Có lẽ người giết cậu ta chỉ là vì dân trừ hại.” Giang Hằng biết người chế tạo ra hệ thống dự báo nguy cơ không nên nói như vậy, nhưng đối diện với tình cảnh này, hắn rất khó không thốt ra lời từ đáy lòng.
“Tôi rất đồng cảm.” Vu Tử Thạc cảm thấy cao hứng vì Giang Hằng cuối cùng cũng không còn thành kiến với suy nghĩ của y dành cho Neal, nhưng phát tiết thì phát tiết, trò chơi của họ một khi bắt dầu, chưa từng dễ dàng kết thúc.