Mồ hôi thấm ước mái tóc đen trước trán, Ngụy Lĩnh đứng bên cửa sổ nhìn cha mình chằm chằm, vẻ mặt ngạc nhiên và bi thương giao nhau, hòa trộn trên mặt hắn. “Tại sao làm vậy?”
“Con của ta, con quá mềm lòng, lại quá mức chính trực.” Ngụy Thức chỉ súng vào tim Ngụy Lĩnh, lạnh lùng nói, “Con còn không có năng lực thao túng xí nghiệp nhà họ Ngụy. Ký tờ hợp đồng đó, trả tập đoàn Hàng Minh cho ta.”
“Thời gian ba chạy tới Ma Rốc cùng tình nhân của mình mây mưa điên đảo, là tôi kéo tập đoàn Hàng Minh từ bên bờ vực phá sản trở lại, ba lại nói là tôi không có tư cách?” Ngụy Lĩnh tức giận sắc mặt tái xanh, nửa năm nay nỗ lực mà hắn bỏ ra không ít hơn bất cứ ai, cực khổ trong đó, chỉ có bản thân biết. Hắn cười nhạo, cảm thấy tất cả đều trở nên hoang đường cực điểm. “Ai có thể tưởng tượng được, cha của mình dùng súng chỉ vào mình, chỉ là vì lợi ích, tiền tài?”
Ngụy Thức nhìn con của mình, một lúc sau, mới chậm rãi mở miệng. “Ba hy vọng con trở thành một người đàn ông.”
“Một người đàn ông nên có trách nhiệm, vì gia đình của mình, vì người yêu của mình mà phấn đấu, chứ không phải dùng súng chỉ vào người nhà của mình!” Thiêu đốt lửa giận, căm hận tràn lên từ đáy mắt, Ngụy Lĩnh áp chế thanh âm của mình gầm lên.
Đá di thể bên chân đi, Vu Tử Thạc đứng bên ngoài phòng làm việc, ôm tay, khép nửa mắt, lạnh lùng mở miệng. “Giang Hằng, tôi đột nhiên cảm thấy chúng ta không nên chen vào chuyện này.”
Tranh quyền đoạt lợi là thiên tính của đàn ông, điều này thuộc về trận chiến của hai người đàn ông, chẳng qua quan hệ của họ hơi phức tạp vi diệu, bọn họ là cha con.
“Vậy anh cứ quyết định để mặc Ngụy Thức giết con của mình sao?” Bất ngờ là, người đầu tiên chấp vấn không phải Giang Hằng, mà là Levi. Nụ cười lạnh quen thuộc gắn trên khóe môi, Levi nhìn lựu đạn mình dán trên vách tường, con ngươi dần tối đi.
“Ông ta còn chưa động thủ.”
Hổ dữ cũng không ăn thịt con, Vu Tử Thạc tuy không tin Ngụy Thức là người thiện lương như thế, có thể trèo lên vị trí này tất nhiên phải tàn nhẫn, nhưng y vẫn dự định tiếp tục quan sát một lúc.
Ngụy Phong đứng sau lưng anh mình, một tay che miệng, không nén được ho khan liên tục. Hắn làm sao cũng không ngờ được sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, trong ruột giống như đang cuộn trào. “Ba, ba chỉ vì đoạt lại xí nghiệp mà làm tới mức này sao, thật sự khiến người khác thấy buồn nôn.”
Ngụy Phong vẫn luôn cảm thấy, bất luận bọn họ có sống xấu xa bẩn thỉu thế nào, ít nhất người một nhà vẫn quan tâm lẫn nhau. Hắn còn nhớ mẹ từng nhắc tới, mẹ rời khỏi ba là vì mẹ cảm thấy ‘Người đàn ông đó quá ích kỷ, trong lòng ông ấy căn bản không có tình yêu’.
Nhưng Ngụy Phong không muốn tin, ba cho hắn tất cả, hắn có thể đạt được địa vị hiện tại, cũng ít nhiều có công sức của ba. Nhưng lúc này, hình tượng người cha hoàn mỹ từ nhỏ tới lớn, đã vỡ nát.
“Không tới phiên con chỉ trích ta, con căn bản không hiểu gì cả.” Họng súng chuyển sang Ngụy Phong, Ngụy Thức mặt không đổi sắc nói ra câu nói tàn nhẫn. “Cho nên tiếp theo tốt nhất con nên câm miệng.”
Một chút hy vọng trong mắt Ngụy Phong tắt ngúm, con ngươi màu mật đường đảo xuống mặt sàn, hối hận căm giận cuồn cuộn trào lên gần như muốn nhấn chìm lòng hắn.
Bao nhiêu lần, khi mẹ chửi rủa ba, hắn đã nhảy ra biện hộ cho hình tượng cao lớn của ba. Bao nhiêu lần, khi người ta nói ‘này, thằng nhóc đó là con của Ngụy Thức!’, hắn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. Bao nhiêu lần, hắn đã thử bao nhiêu lần, chỉ vì muốn gần ba mình hơn một chút.
Ngẩng đầu lên, cảm xúc thất vọng trào dâng trong mắt, Ngụy Phong dùng giọng nói khàn khàn gầm lên với ba mình: “Người không hiểu là ba!! Ba không hiểu gì cả!! Ba mới là người không có tư cách dạy tụi con cái gì là đúng cái gì là sai!!!”
Pằng.
Ngụy Thức chậm rãi quay người, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn sát thủ đứng trước cửa, súng lục trong tay còn đang bốc khói. Dưới sự chăm chú của Ngụy Lĩnh và Ngụy Phong, ông ngã xuống đất, tất cả giống như cảnh phim đen trắng quay chậm, máu đỏ ào ào chảy xuống lan đỏ mặt sàn. Không để lại bất cứ lời giải thích nào, Vu Tử Thạc quay người bỏ đi.
“Anh đứng trước mặt hai đứa con mà giết chết ba của họ?” Cười nhếch mép, chân mày Levi hơi động.
“Anh ta giết Ngụy Thức vì anh ta nhìn thấy Ngụy Thức sắp bóp cò súng.” Đáng tiếc là, so về tốc độ nổ súng, không ai có thể thắng được sát thủ. Giang Hằng cầm hộp thuốc lá lên, trong tai nghe truyền tới tiếng bật lửa. “Fay, hiện tại anh có phải cảm thấy chờ đợi Ngụy Thức có thể thay đổi là chuyện ngốc không?”
“Tôi không chờ ông ta thay đổi.” Đi vào thang máy, Vu Tử Thạc lặng lẽ nhìn cửa chậm rãi đóng lại.
Tiếng súng dẫn cảnh sát tới, đợi khi họ lao vào phòng làm việc, chỉ nhìn thấy hai thanh niên đứng đối diện với thi thể của cha mình, không nói một lời.
Cửa thang máy mở ra khi lên tầng đỉnh, Vu Tử Thạc từ trong bước ra, nhìn thấy trên sàn lối đi giăng đầy thanh tra và sát thủ đã hôn mê. Cuối lối đi còn đứng một người, một người áo đen, như cười như không nhìn y.
Levi đeo túi du lịch màu đen vẫy tay với y, cửa sổ đã được mở toang, độ cao cách mặt đất hơn trăm mét có gió lớn thổi mạnh, thổi dạt mái tóc của họ ra sau đầu.
Vu Tử Thạc đi tới, liền nghe thấy giọng nói thanh tú hỏi y: “Chuẩn bị xong chưa?” Nói xong, hắn đưa tay ra, động tác ưu nhã thể hiện phong phạm quý ông.
Vu Tử Thạc cầm tay Levi dùng sức kéo, trở người, hai người cùng nhảy ra khỏi cửa sổ, trong quá trình rơi xuống, y cúi đầu nhìn người trong lòng, mỉm cười nói: “Dù của anh đâu?”
“Tôi vừa định nói anh là đồ ngu, tôi chuẩn bị dùng móc câu.” Levi hơi nhướng mày, thấy vẻ mặt của Vu Tử Thạc đột nhiên trở nên khá chán nản, hắn đột ngột bật cười, tiếng cười thanh thoát, chiếc dù bụp một cái mở rộng, “Đùa anh thôi.”
“Tôi biết.” Tốc độ rơi xuống giảm lại, Vu Tử Thạc lấy điều khiển từ xa của quả bom ra, nhìn lên đài truyền hình lần cuối, “Này, được chưa?”
Trình tự vận hành hoàn tất, tay Giang Hằng rời khỏi bàn phím, “Hình ảnh đã bị tôi xóa hết rồi.”
“Tốt lắm.” Tuy tin vào kỹ thuật của Giang Hằng, nhưng vì đề phòng vạn nhất bọn họ vẫn muốn cho nổ máy chủ và phòng giám sát.
Ngón tay nhẹ ấn lên nút công tắc đỏ, tiếng nổ vang lên, mảnh vỡ thủy tinh dưới ánh mặt trời phản xạ lại tia sáng lấp lánh.
Sau khi đáp đất Levi liền biến mất tiêu khỏi tán dù, hắn thậm chí không cáo biệt. Vu Tử Thạc nhanh chóng đi khỏi mấy con đường rồi mới thả chậm tốc độ, vừa đúng lúc đụng phải một người đi đường.
Áo khoác lông màu đen che đi tướng mạo của người đó, nhưng mùi thơm tỏa ra trên người đối phương lại khiến Vu Tử Thạc kinh ngạc, không thể nào, không phải có chuyện trùng hợp như thế chứ!
Y lập tức quay người muốn kéo đối phương lại làm rõ, nhưng tên đó sớm đã chìm vào trong dòng người không còn bóng dáng.
Trong túi trước ngực nhiều thêm một tấm cạc, Vu Tử Thạc rút ra tỉ mỉ đánh giá nội dung viết ở trên, khẽ ngây người.__ [Vị hacker đó là kẻ nguy hiểm, anh nên cẩn thận đề phòng, sẽ có một ngày anh ta sẽ hại chết anh.]
Thẩm tra án xong, Ngụy Phong và Ngụy Lĩnh cùng ra khỏi sở cảnh sát, luật sư sẽ thay họ hoàn tất quá trình tiếp theo.
“Em hận anh ta không?” Sóng vai mà đi, Ngụy Lĩnh đột nhiên dừng bước, tựa hồ cảm thấy không thỏa đáng, trước khi Ngụy Phong trả lời hắn lại bổ sung thêm một vấn đề khác. “Hay nên nói, em hận anh không?”
“Bất luận tốt xấu, ông già đó vĩnh viễn là ba của em, em không thể không hận sát thủ đó, tuy anh ta cứu em.” Ngụy Phong nói thẳng thừng, hắn chưa từng nghĩ muốn che giấu suy nghĩ của mình. “Còn anh, những mối làm ăn đó của ba thật ra anh đã biết từ sớm rồi, không thể không thừa nhận anh rất nhẫn nại, nhiều năm như vậy anh lặng lẽ chờ đợi, giả vờ như không biết gì, cho tới khi những thứ đó hủy diệt ổng, không chỉ Lục Thiên Thần và Fay, ngay cả thằng ba thằng tư cũng bị bộ dáng chính trực của anh lừa gạt.”
“Không thẹn là đứa con thông minh nhất của nhà họ Ngụy.” Trong mắt Ngụy Lĩnh lộ ra tán thưởng, muốn giơ tay vỗ vai Ngụy Phong, nhưng bị đánh bay. Ngụy Phong lạnh lùng nhìn hắn, hít thở thật sâu, “Nếu không phải trước khi cảnh sát xuất hiện tôi thấy anh lén ném súng đi, tôi cũng sẽ tin hôm nay anh mới là người bị hại lớn nhất.”
Không sai, Ngụy Lĩnh sớm đã quyết tâm nhân cơ hội này quyết một trận thư hùng cùng ba mình, đây vốn là một cuộc đấu võ không phải ngươi chết thì là ta chết, cuối cùng hắn là kẻ thắng.
“Ngụy Phong, cho dù chuyện anh sắp nói tiếp theo sẽ rất tổn thương, nhưng có vài chuyện em cần phải biết.” Nụ cười nhạt dần hiện trên khóe môi Ngụy Lĩnh, đây không phải là vẻ mặt lúc bình thường của hắn. “Người đàn ông mà em từng yêu đó, anh ta căn bản không phải Lục Thiên Thần. Lục Thiên Thần vốn không hề tồn tại.”
Ánh mắt cực độ hoài nghi, Ngụy Phong nhíu mày nhìn Ngụy Lĩnh, “Anh nói cái gì, không có khả năng!”
“Em trai, tuy em thông minh, nhưng lại luôn dễ dàng bị kẻ trông có vẻ chính trực lừa gạt.” Cách nói giản dị, Ngụy Lĩnh thưởng thức vẻ nghi hoặc của Ngụy Phong, “Đáng tiếc phải cho em biết, em cho rằng hai người từng thật tâm yêu nhau, thật ra thì ngay cả anh ta là ai em cũng không biết. Để anh cho em hay, tên thật của anh ta là Giang Hằng, anh ta là hacker.”
“Con người quả là sinh vật kỳ quái, tổn thương người thân cận của mình cũng sẽ cảm thấy vô cùng vui sướng.” Anh mình còn hiểu rõ tình nhân quá khứ hơn mình, điều này khiến Ngụy Phong bị đả kích không nhỏ. Hắn cố gắng khống chế bản thân không lộ ra vẻ bị thương, trừng mắt nhìn Ngụy Lĩnh, thấp giọng nói: “Anh hỏi tôi hận anh không, đúng, tôi hận anh! Một vài thứ mà anh đã chứng minh, cũng đi ngược lại lời anh nói.”
__
Một người đàn ông nên có trách nhiệm, vì gia đình của mình, vì người yêu của mình mà phấn đấu, chứ không phải dùng súng nhắm vào người nhà của mình.
Câu nói tại phòng làm việc đó, Ngụy Phong tới hiện tại vẫn nhớ rõ như mới. Nhưng hắn vẫn cười, đút tay vào túi, cuối cùng nghiêng đầu nói: “Anh và ba không có gì khác biệt, có lẽ ông ấy còn tốt hơn anh một chút. Những thứ anh chiếm đoạt của ông ấy, sớm muộn cũng có ngày nó sẽ nuốt chửng anh!”
Không tiếp tục nói nữa, Ngụy Lĩnh lặng lẽ nhìn Ngụy Phong đi xa, đứng yên tại chỗ cúi đầu rũ mắt. Trong ánh sáng rực rỡ chói lọi, thân hình cao to rộng lớn rõ ràng vô cùng cô đơn.
“Thành công vĩnh viễn là cô đơn.” Dương Trường An ngồi trên ghế điều khiển, nói với người ở ghế sau.
“Ông tra được cái gì rồi sao?” Người đàn ông cao to nâng cửa sổ lên tháo kính râm xuống, con mắt màu lam chăm chú nhìn bóng lưng Dương Trường An. Dương Trường An quay đầu nhìn hắn, cười nhếch miệng, “Vẫn chưa, Fay là một sát thủ rất cẩn thận, hiện tại cậu ta không tin tưởng tôi.”
“Quan sát kỹ động hướng của cậu ta, tôi muốn biết thêm nhiều tin tức.” Nói xong, người đó đeo kính lại, xuống xe.
Không được vài phút, cửa xe lại bị mở ra, lần này là một người phụ nữ, tóc đen dài xoăn lên, nụ cười lạnh lẽo, tư thế vô cùng ưu nhã. “Anh ta nói gì với ông?”
Ngón tay xoa xoa mớ râu dưới cằm, Dương Trường An nhìn cô, cười mỉm. “Bọn họ đều cho rằng tôi là gián điệp hai mang.”
“Bọn họ đánh giá thấp ông rồi, ông luôn là kẻ đa tài.” Lấy một tấm chi phiếu đầy số ra, tính toán các số liền biết tuyệt đối không phải con số nhỏ. Sau đó cô nghiêng người tới trước, hôn lên tai Dương Trường An, dùng giọng nói gợi cảm nhẹ thầm thì. “Tôi muốn đào ra toàn bộ quá khứ của Giang Hằng, nhớ rõ, Trường An, súng của tôi không biết phân biệt ai là bạn, ai là địch.”