Xe vận chuyển dừng lại trước hàng rào, có cai tù đứng trước cửa đón họ, khi Vu Tử Thạc đi xuống xe liền nghe thấy tiếng người cao giọng la sau lưới sắt: “Mau nhìn! Con đàn bà mới tới xinh đẹp ghê!”
Tướng mạo của Vu Tử Thạc tuy không tính là thanh tú, nhưng cũng anh tuấn văn nhã, sau khi cắt tóc ngắn y bớt đi chút khí chất nhu hòa, nhưng rõ ràng là sạch sẽ sảng khoái. Cộng thân thân hình thon dài cân xứng, rất khó để không khiến những tên đàn ông đã lâu không thấy phụ nữ nảy sinh dị tưởng, chuyện như vậy trong tù thường xuyên xảy ra.
Không bận tâm đến ngôn từ khiêu chiến mang tính sỉ nhục, Vu Tử Thạc chỉ chú ý nhìn mặt cỏ xanh um, cảm giác sưởi ánh mặt trời không tồi, y đã rất lâu không được thấy ánh mặt trời.
Tiếng gọi dẫn đến nhiều người vây lại, rất nhanh đã phát triển thành một đám người gầm rú, trong miệng cái gì cũng nói ra. Nhưng những thứ này đều không thể ảnh hưởng tới người đàn ông phong độ đường đường này, nói thật, tuy y mặc y phục tội phạm, nhưng lại không khiến người ta cảm nhận được y là tội phạm.
Vu Tử Thạc chậm rãi đi tới, trông rất thong dong, khóe miệng mang nụ cười, giống như chỉ đang đi qua một khu chợ huyên náo.
Nhà tù phân làm ba tầng, phạm nhân tội nặng ở lầu một, như vậy nếu có người gây chuyện, cai tù có thể khống chế lập tức.
Nhìn phòng giam trước mặt, Vu Tử Thạc nhướng mày, “Anh cảnh sát, tôi nhớ tôi bị phán tử hình, không phải là chờ chết.”
Tội phạm tử hình được ở trong phòng đặc biệt, bình thường mà nói là phòng đơn.
“Mày cảm thấy tao sẽ để tâm mày mất bao lâu thì chết sao?” Cai tù đảo mắt trắng, “Phòng đều đã đầy rồi, ai bảo mày tới quá trễ. Nhưng đừng lo.” Nâng ngón tay mập ú chỉ phòng sau lưng, trong bóng tối có một đôi mắt to nhìn chằm chằm Vu Tử Thạc, “Tên cùng phòng với mày tên là Karp, thằng đó chỉ giết mười một người, là bạn phòng tốt nhất ở tầng này rồi.”
Rõ ràng là sự an bài cố ý, có người muốn y chết ở đây. Vu Tử Thạc không nói gì nhún vai cười, không dị nghị gì nữa. Dù sao như vậy cũng không có tác dụng, trong tù, cai tù còn đáng sợ tham lam hơn cả phạm nhân.
Bảo dễ ở chung với Karp cũng không sai, tuy thân hình cao gần hai mét cộng thêm cơ thịt săn chắc khiến hắn trông có vẻ đáng sợ, nhưng trên giường của hắn lại đặt một con búp bê Châu Âu, cửa sắt vừa đóng lại hắn liền mở miệng hỏi, “Này, con nhỏ kia, mày từ đâu tới?”
Vu Tử Thạc không trả lời, mà nằm trên giường trực tiếp ngủ.
Karp cảm thấy tính cách của người mới này quá kỳ lạ, đi tới cạnh giường ôm tay, tuyên bố chủ quyền, “Con nhỏ kia, tầng dưới là của tao.”
Bỗng nhiên, một cánh tay siết chặt cổ họng Karp, tốc độ nhanh tới mức hắn không kịp phản ứng, sức mạnh cũng rất kinh người, hắn trực tiếp bị đẩy tới cạnh bồn nước.
“Nếu chúng ta đã là bạn cùng phòng, vậy tao sẽ nói thẳng.” Con mắt màu hổ phách bắn ra tia sáng lạnh, Vu Tử Thạc mỉm cười, “Thứ nhất, tao không thích cách xưng hô đó.”
Y tăng thêm sức mạnh trên tay, “Thứ hai, tao thích tầng dưới.”
Giọng nói nghiêm khắc quả thật khiến máu người ta đông lại, “Mày hiểu chưa?”
Nước miếng chảy xuống theo khóe miệng, Karp gật đầu thật mạnh, tay bóp cổ họng hắn nhanh chóng buông ra, mở lớn miệng hít mấy lần, hắn mò tay tới thắt lưng, lập tức, một con dao đè lên cổ họng hắn, Vu Tử Thạc nghiêng đầu nhìn hắn, “Vì an toàn, tao lấy dao của mày.”
“Mày…” Lần này Karp cảm thấy một sự sợ hãi chưa từng có, hắn chưa từng gặp ai như vậy, không chỉ dung mạo xinh đẹp, thân thủ cũng rất tốt.
“Sắp tới giờ cơm tối, cho nên nói thử tao nghe, mày còn muốn ăn bữa cơm này không?” Con dao hạ sâu thêm nửa cm, đâm vào da thịt Karp. Karp nuốt nước miếng, dùng ánh mắt cầu y buông dao xuống, “Coi như mày lợi hại, nhóc con.”
“Nhưng mày phải thu liễm một chút.” Karp đứng lên, dùng mu bàn tay lau đi vết máu vừa bị rạch ra, thái độ của hắn trở nên thân thiện hơn nhiều, thậm chí còn cảnh cáo Vu Tử Thạc, “Nơi này không đơn giản như mày đã nghĩ, mày có thể đối phó với một mình tao, không có nghĩa là mày có thể đối phó một đám người.”
Vu Tử Thạc không phản ứng lại lời của Karp, ngã lên cái giường phía sau, vừa khép mắt lại, gương mặt của Giang Hằng lập tức hiện lên trước mắt. Đáng chết, lúc này nhớ tới hắn không phải là chuyện tốt gì cả!
Thời gian dùng cơm kết thúc, khi trở lại sắc mặt của Karp rất khó coi, rõ ràng hắn bị chế nhạo một phen, thì ra kẻ tạo nên vết thương trên cổ hắn là tên mới tới.
“Tao thật không nghĩ ra được sao bọn họ lại muốn tao ở chung với mày!” Karp lầm bầm báo oán, quay đầu nhìn Vu Tử Thạc. Nhún vai, Vu Tử Thạc cười vô tội. “Tao cũng nghĩ không ra mày làm sao giết mười một người.”
“Được thôi, để tao cho mày biết.” Karp tự động ngồi bên giường Vu Tử Thạc, “Bọn họ là bị nổ chết.”
“Tao thích chế bom.” Karp bổ sung, tiếp theo hắn ra hiệu im lặng, “Nhưng mày nhất thiết đừng nói ra, tao sẽ không cách nào đứng vững được.”
“Vậy tại sao mày cho tao biết?” Vu Tử Thạc nhìn hắn một cái.
“Lạy mày! Mày khủng bố như vậy, tao nào dám nói dối!” Karp hung tợn nhìn y.
Vu Tử Thạc lúc này mới hiểu Karp bị hành động trước đó của y dọa, thật ra cũng không kỳ quái gì, trong tù có một số người thích khoe khoang ‘thành tích phong phú’ của mình trước kia để gầy dựng uy tín, để những phạm nhân khác không dám chọc tới họ, đây cũng là một loại thủ đoạn tự bảo vệ. Nhưng nguy hiểm chân chính, luôn là những người trầm mặc thấp điệu.
Nụ cười gắn trên môi, Vu Tử Thạc biết y đoán đúng, mới đầu khi thấy búp bê vải trên giường Karp y đã cảm thấy, Karp tướng mạo đáng sợ, nhưng thật ra gan nhỏ như chuột.
“Karp, mày không nên nói với tao những thứ này.” Vu Tử Thạc thu ánh mắt lại, chuyển nhìn trần nhà, “Nếu mày hy vọng một số chuyện trở thành bí mật, thì không nên nói với bất cứ ai. Tại cái nơi như nhà tù này, bất cứ chỗ yếu đuối nào cũng không nên nhắc tới.”
“Em trai, mày nói đúng lắm.” Khi ánh mắt băng lạnh chuyển khỏi người mình, Karp cuối cùng cũng thở phào, cuối cùng hắn nhìn gương mặt tuấn tú của người kia, rồi trèo lên giường.
Tiếp theo là một đêm không nói, sau đêm đó, Karp bất tri bất giác trở thành kẻ theo đuôi tên người mới, phạm nhân xung quanh cảm thấy không thể hiểu nỗi đối với tốc độ thân thiết này.
“Fay.” Karp tốn trăm phương ngàn kế từ chỗ cai tù dò được tên của Vu Tử Thạc, tuy hắn không biết đây là tên giả, “Trước đây mày rốt cuộc đã làm gì vậy?”
Vấn đề này Karp đã hỏi không dưới mười lần, Vu Tử Thạc đột nhiên quay người, thở dài, “Câu này rất nhiều người hỏi qua rồi, có vấn đề nào sáng tạo một chút không?”
“Này…” Bị ánh mắt đảo nhìn, cả người Karp cứng lại một chút, nhưng cuối cùng dục vọng tìm hiểu vẫn vượt qua sợ hãi, “Vậy không bằng thử nói xem mày từng giết bao nhiêu người? Tao nghe nói mày bị phán tử hình.”
Tử hình, đây cũng là nguyên nhân mấy ngày nay Vu Tử Thạc sống bình yên gió lặng, phạm nhân bình thường sẽ không bị phán án tử hình, mà phạm nhân trước khi tử hình cũng không để ý giết thêm bao nhiêu người.
“Cái này một lời khó nói hết.” Híp mắt lại mỉm cười, Vu Tử Thạc nhìn vượt qua vai Karp thấy một người, mái tóc xám bạc, gương mặt vẫn tinh thần như thế. “Ông ta là ai?”
“Jill.” Karp nói xong rụt cổ, có thể thấy hắn rất sợ người này, “Tốt nhất mày đừng chọc ổng, ổng là một tên điên!”
Thì ra ở nơi này ông ấy tên là Jill… Vu Tử Thạc sờ cằm cười, “Nói vậy là sao?”
“Nói thế nào đây, tao từng nghe qua một lời đồn, ở nơi này ổng ít nhất đã giết hơn hai mươi người rồi, có vài người thậm chí còn chưa từng cùng xuất hiện với ổng, quả thật là tên biến thái cuồng.” Karp méo miệng nói: “Khi mới tới ổng rất trầm mặc, mọi người đều cảm thấy ổng là quả hồng mềm, ai cũng đều muốn tới ‘nặn một chút’.”
Phần sau không cần Karp nói cũng biết, người dám ‘nặn’ ông đều xảy ra chuyện, rồi không còn ai dám tiếp cận ông nữa.
“Jill rất tàn nhẫn, hơn nữa hắn vô cùng hiểu cách nắm bắt thời cơ, thường thường nhân lúc hỗn loạn mà ra tay.” Tuy chuyện không xảy ra trên người mình, nhưng trán Karp vẫn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Hắn không xác định được Fay có đang nghe không, khi nói tới phần sau thì bên cạnh đã không còn người.
Trên bãi cỏ ‘Jill’ vẫn luôn nhìn đột nhiên xuất hiện một đôi giày da đen, ông ta nhìn lên, cho tới khi thấy rõ gương mặt đó, ông mới cúi đầu: “Có chuyện sao?”
“Ông nói sao?” Vu Tử Thạc cười với Jill, lộ ra hàm răng trắng, “Thầy Gimson.”
Khi bị bắt, chuột đồng từng nói muốn đưa y tới nơi y nên đi, người bên cạnh không nghe ra được cái gì, nhưng Vu Tử Thạc cho rằng đó là một loại ám hiệu, cho nên y ngoan ngoãn cho tay vào còng. Trên thực tế chứng mình chuột đồng quả thật không nói dối, y thật sự có thể gặp được Gimson tại dây, cho dù trông Gimson có vẻ đã già rồi.
“Cậu không tìm được con mồi lớn mạnh hơn sao?” Ông không phủ nhận, hơn nữa ông cho rằng ông hiểu dụng ý khi Vu Tử Thạc tới đây.
“Tôi tìm là ông.” Vu Tử Thạc cũng không phủ nhận suy đoán của Gimson, cảm giác trùng phùng cùng quá khứ đột nhiên buông xuống, giống như thoáng chốc nhìn thấy giấc mộng cũ đã quấn lấy mình vô số lần.
“Cậu tìm được tôi, sau đó dự định giết tôi?” Trên mặt Gimson không có biểu tình, như chuột đồng nói, hắn không cảm nhận được cái gì cả, trừ tử vong.
Vu Tử Thạc vừa định mở miệng, một âm thanh bất chợt ngắt lời y, “, có người muốn gặp anh.”
Cuối cùng cũng tới rồi.
Nhẹ thở dài, Vu Tử Thạc quay người nhìn cai tù, “Tôi biết rồi.”