Nguy Hiểm Cự Ly

quyển 3 chương 57: ngày bạo động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cộp một tiếng, tiếp theo là miếng vôi rớt xuống, Kim đội mũ anh toàn ngẩng đầu nhìn lên, một đôi chân tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt hắn, còn có nội y màu hoa hồng, thoáng chốc máu mũi phun ra, “Đại… đại ca, chúng ta có phải đã đào sai rồi không?”

“Sao có thể chứ! Đã đào theo bản đồ rồi! Ô__!!!” Người đàn ông đi sau cũng thò đầu ra, thấy tình trạng đó, cũng phun máu nóng, hắn vội cúi đầu che mũi, “Mẹ nó… cho, cho dù có đào sai… cũng, mẹ nó cũng đáng, đáng mà!”

Kim còn đang nhìn không chuyển mắt chiếc quần nội y kia, ngày đêm thảm thiết làm việc cho tới hiện tại, hắn cho rằng hắn đã sắp quên thân thể của phụ nữ là bộ dáng nào. Ủa, màu đỏ tuyệt diệu sao không thấy nữa?

Khi hắn đang nghĩ như thế, một chiếc giày cao góc đột nhiên dẫm lên mũ của Kim, “Anh bạn nhỏ, anh còn muốn nhìn bao lâu?”

Thấy rõ nụ cười mang sát khí bừng bừng trên mặt người phụ nữ này, Kim lập tức nhắm mắt lại, giống như còn sợ chưa đủ, hắn còn đưa tay bịt mắt, “Xin lỗi, tôi sai rồi! Nhà tôi trên có già dưới có trẻ…”

“Còn muốn làm bao lâu?” Ngắt đứt sự hối cải của Kim, ánh mắt Enya di chuyển tới cái hang. Hiện tại cô đang quay lưng về phía camera ngồi trên giường, vừa hay có thể che đi cái hang. “Tuy hiện tại là nửa đêm, nhưng không thể đảm bảo sẽ không có kẻ không có mắt nào đột nhiên mắc bệnh bị đưa tới đây.”

Mắc bệnh đồng nghĩa với không có mắt, Kim nhất thời cảm thấy hỗn loạn vì logic kỳ quái này, nhưng bỏ đi, nói đạo lý với phụ nữ cũng vô dụng! Hơn nữa, xem ra bọn họ cũng không đào lầm chỗ. “Muốn mở rộng đến mức người có thể ra vào đại khái phải mất mười phút.”

“Vậy còn không mau làm đi.” Người phụ nữ chỉ cần nhẹ liếc một cái có thể khiến người ta rợn da gà như vậy, Kim vẫn là lần đầu gặp, không nói hai lời dự định bắt đầu vùi đầu làm việc… nhưng mà đợi đã, loại công việc này, hình như không cách nào vùi đầu làm?’

“Bác sĩ Marcy__” Cai tù bên ngoài gõ cửa kính, Marcy Mondo là tên của Enya ở đây, kẻ không có mắt thật sự tìm tới cửa rồi.

“Vào đi.” Khi nói chuyện đồng thời cũng giơ chân kéo thảm tới, Enya nhỏ giọng nói với Kim, “Nhóc con, kéo nó lên.”

“Tuân lệnh, nữ sĩ!” Mới đầu Kim còn cho rằng Enya đang nói tới khóa quần của mình, cúi đầu kiểm tra một lượt, mới chú ý thấy tấm thảm dưới chân cô, tranh thủ trước khi chiếc giày cao gót đó lại dẫm lên mũ của mình, hắn vội giơ tay kéo thảm qua. Chết tiệt ở chỗ tấm thảm không đủ dài, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy khe hở lộ ra ngoài mép thảm.

Không có thởi gian điều chỉnh kỹ hơn, cai tù đã đẩy cửa vào, Enya quay lại vỗ giường bệnh, “Ngồi đi, có chuyện gì sao?”

“Tôi… chỉ là có hơi lo lắng cho Madelin.” Madelin là bác sĩ trước đó của trạm xá này, có lẽ vị cai tù này là kẻ theo đuổi cô nàng, lời nói tiếp theo của hắn cũng chứng minh điểm này, “Tôi đã gửi cho cô ấy nhiều tin nhắn, nhưng cô ấy không trả lời, có lẽ tôi nên tới nhà cô ấy xem thử.’

“Em của tôi chính là như vậy.” Nếu Madelin nghe được câu nói này chỉ sợ sẽ nguyền rủa cả đêm, Enya không chỉ nhốt cô nàng dưới hầm, mà còn mạo danh là chị của cô.

“Tôi nghĩ nó đang hưởng thụ kỳ nghỉ, nên sẽ không thích bị quấy rầy.” Enya xác định Madelin đang ở dưới hầm nhà cô hưởng thụ cuộc sống, còn về định nghĩa từ hưởng thụ này thế nào, đó không phải chuyện cô cần quan tâm.

“Vậy… có phải tôi đã khiến cô ấy ghét tôi rồi?” Xem ra cuộc đối thoại này không thể nói cho xong ngay được, Enya thầm đảo mắt trắng, “À mà… cậu tên gì nhỉ?’

“Oliver.” Oliver thấp thỏm bất an trả lời, lúc này Enya lại bừng tỉnh đại ngộ quay người nhìn hắn, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, “Trời ạ! Cậu chính là Oliver!”

“Hả?” Oliver ngây ra. Rồi cảm thấy Enya ôm chầm lấy mình, “Em của tôi thường nhắc tới cậu, nó nói cậu là người tốt nhất nó từng gặp!” Cô lệ nóng lưng tròng nói, vẻ mặt vui sướng vô cùng này giống như nhìn thấy thân nhân thất lạc đã lâu, nếu Enya còn có lương tri, cô nhất định cũng bị diễn xuất của mình đả động, “Nó nói nó rất muốn gả cho cậu!”

“Thật, thật sao?” Oliver há miệng cười như kẻ ngu, có lẽ trong mắt Enya hai cái này không có gì khác biệt, nhẹ nhíu mày, “Nhưng cái đầu tóc này của cậu… em gái tôi không thích đàn ông để tóc dài như thế, lẽ nào nó chưa từng nói với cậu sao?”

“Vậy sao?!” Oliver cảm thấy bản thân quả thật đã phạm tội tày trời, lập tức lao về phía cửa, cười hi hi, “Cảm ơn chị hai!” Ngay cả xưng hô cũng đổi, “Em lập tức đi cắt tóc!”

Tấm thảm lại được vén lên, Kim và người đàn ông sau lưng hắn đều đổ mồ hôi đầy người. Lau lau mặt, Kim vừa làm vừa hỏi: “Em của cô tên Madelin?’

Enya ôm tay, ánh mắt phiêu nhìn trần nhà, “Tôi cũng hy vọng tôi có em gái.”

Quả nhiên phụ nữ xinh đẹp đều giỏi nói dối! Kim chu miệng, nói với người đàn ông sau lưng, “Có cần nói với đại ca một tiếng? Tôi lo__”

“Cậu lo tôi không lo sao! Anh ta canh chừng trên xe trọn mười ngày, là vì muốn nhìn cái hang nát này sao!” Tay của người đàn ông không hề ngừng nghỉ, máu mũi trên mặt cũng không kịp lau, “Nếu còn tiếp tục thế nữa tôi hoài nghi người ngã xuống trước sẽ là anh ta!

Nghe cuộc đối thoại của họ mắt Enya Pirlo liền híp lại, cô nhớ người phụ trách đào đường hầm là người của Scarter, vậy đại ca của họ chắc là… Nohn Iglesias thật sự là người đàn ông trọng tình trọng nghĩa.

Cách nhà tù một trăm mét, Nohn Iglesias buông điện thoại xuống, thở dài một hơi, “Hanni, lái xe đi.”

“Đại ca, chúng ta đi đâu?” Hanni nhìn gương mặt mệt mỏi đó qua kính chiếu hậu, Nohn mở đồng hồ đeo, nhìn cậu con trai tóc vàng mỉm cười trong bức hình. Biểu cảm cười mỉm đó khiến Hanni ngây người, cái gì a, đại ca Nohn khi cười cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp như thế. Cố khống chế ánh mắt nhìn sang chỗ khác, Hanni nắm chặt vô lăng, “Đại ca, anh thật sự thương yêu thiếu gia Emerson.”

“Gần đây nó vẫn khỏe chứ?” Đóng nấp đồng hồ lại, Nohn nhìn lưng Hanni.

“Vừa qua kỳ thi nhập học, cậu ấy thi vào đại học Yale.” Hanni vô cùng tự hào, giống như Emerson là con của hắn vậy. Nohn chỉ gật đầu, “Không gây rối?”

“Cái này…” Nụ cười của Hanni cứng lại một chút, “Cũng không gây ra động tĩnh gì đặc biệt lớn, chỉ là tiểu thiếu gia rất nhớ anh, cả ngày tới tối đuổi theo tôi hỏi khi nào ba mới về, cậu ấy muốn cùng anh đi nghỉ mát ở đảo.”

“Đến thì gọi tôi, còn nữa, mua máy bay ngày mốt đi.” Dặn dò xong, Nohn nhắm mắt lại.

Bầu trời phiếm sáng, Vu Tử Thạc duỗi lưng ngồi dậy, gõ gõ giường Levi, “Ăn cơm đi.”

“Xem ra anh ngủ rất ngon.” Levi thò đầu ra, hai con mắt thâm đen gắn trên mặt hắn. Vu Tử Thạc huýt sáo một cái, “Xem ra anh ngủ không ngon.”

“Có gì đáng nhìn!” Đẩy gương mặt nhìn chằm chằm hai mắt thâm đen của mình ra, Levi không mấy nhàn tản chế nhạo. “Động vật họ mèo một khi mất ngủ thì mắt sẽ xưng húp lên, đó là thường thức!”

“Sao anh lại mất ngủ?” Vu Tử Thạc đứng lên đi tới bồn rửa rửa mặt, vặn vòi thì phát hiện không có nước, Giang Hằng này! Nước cũng cúp luôn sao?

“Hỏi hay thật, tôi còn muốn biết sao anh có thể ngủ ngon như vậy đó!” Levi động tác nhẹ nhàng nhảy xuống giường, đi tới cạnh vòi nước, cũng cảm thấy kỳ quái, “Cúp nước rồi?’

“Cai tù! Không có nước.” Bên ngoài có người la lớn.

“Vậy bảo người ta sao ăn cơm được hả!” Tiếp theo có người lại la.

“Bớt lải nhải đi Derrick, cúp nước và ăn cơm có quan hệ gì hả?” Cai tù gõ côn lên song sắt, tên da đen Derrick thò tay ra khỏi song sắt, thả trước mặt cai tù cách không tới nửa cm, “Ông đây hả, tối qua gãi mông cả đêm.”

“Mẹ!” Cai tù nghe vậy lùi lại một bước lớn, ghê tởm nhìn hắn, “Derrick, mày thật buồn nôn!”

Rất nhanh, giờ cơm sáng đã tới, vừa ra khỏi phòng giam đã có thể cảm giác được không khí căng chặt hơn bình thường, có lẽ là vì cúp nước, tâm tình mọi người đều không tốt, lúc này bất cứ bực dọc nho nhỏ nào cũng có thể tạo nên hiệu quả đổ dầu vào lửa.

Vu Tử Thạc phát hiện, vị trí y ngồi bình thường đã bị chiếm cứ. Người chiếm cứ vị trí đó, chính là lão đại của phái da đen__ Grove Adoyle.

Grove đang cố ý khiêu khích y.

“Chúng ta qua bên đó.” Tiếc là Vu Tử Thạc không tiếp chiêu, tìm một bàn trống ngồi xuống, y lấy một bức ảnh trong túi ra, vừa nhìn vừa cầm muỗng lên. Levi cảm thấy kỳ quái vì hành động của y, tránh phiền phức hắn còn có thể lý giải, nhưng trong mắt hắn Mũ Đen không phải là kẻ sẽ phân tâm khi ăn cơm, “Xem cái gì vậy?”

“Nếu tôi là anh tôi sẽ ăn ít một chút.” Vu Tử Thạc nhìn hắn một cái, không đáp đúng câu hỏi. Levi ngừng vài giây, buông thức ăn sắp bỏ vào miệng xuống. “Trong đây có gì?”

“Tôi hy vọng tôi biết.” Thức ăn trong tù luôn là làm ở ngoài, xong rồi mới đưa vào. Nếu Giang Hằng đã từng dặn dò như thế, nhất định đã làm chút gì bên trong.

“Bạn của anh quá thần thông quảng đại rồi.” Levi lắc đầu, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một thân người cao to đang đi về phía này.

“Thứ đàn bà, nhìn ảnh của các ông đây tới ngây người sao?” Grove chế nhạo tóm lấy cổ tay Vu Tử Thạc, không sai, hắn dến để chỉnh y, Grove muốn xem thử tên tự nhận thanh cao này khi kêu thảm thì sẽ có dáng vẻ thế nào!

Vu Tử Thạc nghiêng đùa nhìn Grove một cái, ngón tay thon dài buông lỏng, tấm ảnh rớt lên bàn, mặt hình ở trên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio