“Là một tấm hình chụp chung.” Người sau lưng vừa nói vừa rút khẩu súng giắt sau lưng Vu Tử Thạc đi, hiện tại súng chỉ vào đầu y có tới hai cái, trong căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có ánh sáng màu trắng phát ra từ chiếc đèn pin y đặt trên bàn.
Lúc này nụ cười của Vu Tử Thạc giống như ánh sáng, dịu hòa và lặng lẽ, đột nhiên, y cúi đầu, hai tiếng súng vang lên, viên đạn bắn vào chiếc ghế y vừa dùng chân khêu lên. Cẳng chân thon dài xuyên qua gầm ghế móc mạnh xuống dưới, hai tiếng pằng pằng, trần nhà bị bắn ra hai lỗ lõm. Người đó ngã xuống sàn, súng văng ra khỏi tay, một cái bị y sau khi ngồi lại ghế xoay điều chỉnh phương hướng một chút bắt được, một cái rơi dưới chân y, hoàn thành toàn bộ động tác, không mất quá năm giây.
Vu Tử Thạc nhìn người đó, khẩu súng trong tay phát ra tia sáng băng lạnh trong ánh đèn pin ảm đạm: “Dô, Sarah.”
Động tác rất nhanh, Sarah Grano còn chưa kịp ý thức được tất cả xảy ra thế nào thì đã bị ngã ngữa, cô bé cảm thấy, có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng trong mạng sống của mình. Cô bé không nói chuyện, cuộc sống trốn chạy hơn một năm nay đã dạy cô bé trầm mặc và phòng bị.
“Cháu có thể gọi tôi là Fay.” Vu Tử Thạc cất súng dưới con mắt kinh ngạc của cô bé, y chăm chú nhìn vẻ mặt bất an của cô bé, con mắt màu bạc hà, mái tóc xoăn màu nâu, làn da vì cả ngày trốn tránh mà có một màu trắng gần như bệnh hoạn, “Tôi sẽ không giết cháu.”
Cô bé có thể cảm nhận được ánh mắt chân thành của y, giọng nam dễ nghe giống như âm luật trong khúc dương cầm cổ điển, “Tôi… dựa vào cái gì phải tin tưởng ông?”
“Cha của cháu thuê tôi bảo vệ cháu.” Cho dù ủy thác là nặc danh, nhưng không khó đoán ra chủ thuê là ai, người nguyện ý bỏ ra toàn bộ tài sản để dành cả đời để bảo vệ Sarah, chỉ có thể là Kent.
Tấm lòng của người làm cha Vu Tử Thạc không hiểu mấy, nhưng y hiểu nếu đó là người duy nhất có liên hệ với mình trên đời, thì mình sẽ muốn nghĩ biện pháp cho đối phương tiếp tục sống.
Y đứng lên ngồi xổm cạnh cô bé, chăm chú nhìn cô, con mắt màu hổ phách tựa như có thể hút linh hồn của người khác, “Cháu không tin tôi cũng không sao, có tôi ở đây không ai có thể tổn thương cháu.”
“Chưa chắc đâu.” Một người đàn ông cao lớn đi vào, nếu so chiều cao thì hắn ta còn cao hơn Vu Tử Thạc cao nhỏng mấy centimet, hắn vừa đi vào liền rút súng nhắm vào sau đầu Vu Tử Thạc.
“Nếu tôi là anh, tôi sẽ không làm như thế.” Khóe miệng Vu Tử Thạc nhẹ nhàng cong lên, thân thể nghiêng sang phải, tay phải đẩy tay giữ súng của người kia, khuỷu tay trái thì thúc vào mạng sườn đối phương, đẩy hắn về phía đống sách trên bàn, người đàn ông cao to mặt dính đầy bụi, chịu đau hừ một tiếng, giơ chân ngáng ngã Vu Tử Thạc.
Vu Tử Thạc dùng tay chống trượt tới trước, móc súng ra nhắm bắn vào bắp đùi của tên đó, người đàn ông đá chiếc ghế xoay ra đỡ đạn, ngồi lên bàn, họng súng chuyển sang nhắm vào Sarah.
Vu Tử Thạc đá ngang một cước, chiếc ghế xoay đáng thương bay đến trước mặt Sarah và chịu thêm vết đạn thứ tư trong vòng mười mấy phút. Viên đạn từ họng súng bắn ra xẹt ngang tai đối phương đồng thời Vu Tử Thạc cũng lao tới quần nhau với hắn ta.
Sarah nhìn tới ngây ngẩn, động tác của hai người đều nhanh như gió, trên đời này, sợ là chỉ có cảnh sát ưu tú nhất và sát thủ đỉnh cao nhất mới có thể làm được như thế.
Đồng thời lúc này Vu Tử Thạc cũng ý thức được, đối phương không phải loại tầm thường, người có tốc độ và sức mạnh thế này, là người đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Vu Tử Thạc khống chế trên người đối phương, khóa cổ tay tên đó ấn mạnh vào gân mạch của đối phương, thành công khiến hắn phải buông súng. Người đàn ông co đầu gối dộng lên mu bàn chân Vu Tử Thạc, Vu Tử Thạc đau nghiến răng nghiến lợi, tranh thủ lúc y phân tâm, người đàn ông tông thật mạnh vào trán y, nắm tay siết chặt cũng đồng thời cho y vài đấm vào bụng, thuận tiện còn đạp y văng ra.
Vu Tử Thạc bay tới vách tường đụng nát khung tranh, vừa ngã xuống đất liền lăn tới dưới chân người đàn ông, tên kia hừ lạnh vừa định cầm súng, một cánh tay nắm chặt cổ chân hắn.
Con ngươi người đàn ông trừng thật lớn, đồng thời cũng bị kéo ngã, hai người lại lăn lộn dưới sàn nhà.
Sarah đứng một bên nhìn, trong hơn một năm trốn chạy cô bé cũng đã từng thấy rất nhiều cảnh tượng nguy hiểm thế này, cô bé muốn chạy nhưng chân của cô giống như đã bị dính lại. Tầm mắt của cô bé tập trung trên gương mặt anh tuấn phong độ của Vu Tử Thạc, trán y vừa bị người đàn ông tông mạnh, máu chảy theo góc trán xuống tới dưới cằm, người này… lại có thể liều mạng vì cô bé như thế?
Khuỷu tay húc trúng cằm Vu Tử Thạc, trong đau đớn y nhíu chặt mày đấm một đấm vào mặt đối phương, người đàn ông bị đánh nghiêng sang một bên, Vu Tử Thạc nhân tư tế tiếp tục lao tới, đảo người, hình thức lại chuyển, lần này y lại đè người đàn ông xuống, hai người trong lúc đánh nhau đã lăn tới dưới bàn sách.
Người đàn ông gừ ghè một tiếng rồi đẩy Vu Tử Thạc ra, sau ót y đụng vào cạnh bàn, trong một thoáng nhỏ khi trước mắt tối đen, người đàn ông đã rút được người ra kéo ghế xoay lại đánh mạnh, tông vào bàn.
Cuộc đánh nhau nhất thời dừng lại, căn phòng lại trở về an tĩnh, người đàn ông thở dốc, cầm cây súng vừa rồi rớt lên bàn nhắm vào Sarah.
Lúc này Sarah cũng đã nhặt lại súng của mình, cô bé chưa từng giết người, tay của cô bé run rẩy bước lùi từng bước, cuối cùng cô bé lùi tới cửa, người đàn ông nhìn ánh mắt hoảng sợ vô cùng của cô bé, trong con mắt màu nâu trên gương mặt không biểu cảm không hề có bất cứ tình cảm nào, giống như hắn ta chỉ là một công cụ giết người.
Pằng pằng__ Hai tiếng súng, sau lưng người đàn ông trúng hai phát đạn, mất hết sức lực ngã nhào xuống sàn, máu chậm rãi lan ra xung quanh, nhuộm đỏ một vùng thảm. Vu Tử Thạc buông thỏng cánh tay cầm súng thở dốc, người đàn ông này hiển nhiên không biết người trước đó hắn ta đối phó là ai.
Nhìn người đàn ông nằm chết dưới đất, Sarah dùng hết tất cả sức lực bóp chết tiếng hét muốn trào ra khỏi cổ họng, quay người bỏ chạy, thậm chí quên mất trong tay mình vẫn còn cầm súng một lòng lao ra cửa.
Vu Tử Thạc đứng lên, đi ra cửa đá văng thi thể nặng chịch đó, thực lực của người đàn ông này cũng xem như không tồi, nhưng không có gì mới mẻ. Nếu mỗi sát thủ đều vô vị như thế, thì thật sự là một nghề nghiệp đáng buồn.
“Dùng chân đạp người là chuyện chỉ có phụ nữ mới làm.” Lưu lại một câu nói, cuối cùng y nhìn vào bức tranh bị phá hoại trong lúc cả hai đánh nhau, có thể do cảm thấy đáng tiếc, y nhẹ thở dài.
Sarah đứng bên ngoài tường rào, lúc này cô bé đã tỉnh táo nhét súng vào người, cô bé bọc mình trong chiếc áo khoác bành tô màu nâu hoang mang nhìn quanh, trời đêm New York bao la như thế. Cắn môi, sau khi tỉnh khỏi sợ hãi cô bé cố gắng nén nhịn xung động muốn khóc.
Hôm nay là sinh nhật của cô bé, mà đây là nhà của cô. Cô bé không muốn thừa nhận, kỳ thật cô đã không còn lối về.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, một cánh tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô bé, cô bé quay người giãy ra, tự che mắt, nước mắt trào ra thấm ướt ngón tay thon nhỏ của cô bé. “Ông nói ông là do cha tôi phái tới bảo vệ tôi, nhưng…” Cô bé nghẹn ngào, những từ đơn ngắt ngứ tạo thành câu nói: “Tại sao bây giờ ông mới tới!!”
“Xin lỗi.” Vu Tử Thạc vươn tay vuốt tóc cô bé, con mắt màu nhạt lộ ra hổ thẹn: “Tôi đến trễ.”
Trên đường Sullivan khu Brooklyn, hai người một cao một thấp lặng lẽ đi song hành trong bóng đêm, khi Vu Tử Thạc định mở cửa, Sarah cản lại, cô bé nhìn tòa nhà gạch đỏ cao lớn trước mắt, thấp giọng gầm gừ với y: “Ông điên rồi hả, đây là địa bàn của bọn buôn thuốc phiện Bulgaria, đi vào sẽ bị giết chết!” Nói xong cô bé kéo y vào ngõ hẻm kế bên.
“Những người muốn giết cháu đang ở gần đây, tiếng súng vừa rồi đã thông báo cho họ, tất cả những con đường gần đây đều đã bị phong tỏa.” Y bình tĩnh nhìn cô bé, vết nước mắt trên mặt cô bé hai phút trước đã bị động tác không chút dịu dàng của cô bé xóa sạch. Hiện tại, cô bé đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn y: “Ông muốn tôi tin ông, thì phải nói cho tôi biết ông đang làm gì.”
“Tôi là sát thủ.” Câu trả lời của Vu Tử Thạc đúng với dự đoán của cô bé, cô bé thò tay vào trong áo, nhưng lấy ra không phải súng, mà là một sấp trái phiếu, “Ông là sát thủ đúng không, tôi muốn ông giết người đã hạt chết cha tôi.”
Y cầm sấp trái phiếu tỉ mỉ đánh giá, tờ giấy cũ kỹ, chỉ có dấu mộc ba màu đỏ đen trắng, nhìn giống như được phát hành vào khoảng năm . Sấp này đại khái có hơn hai trăm tờ, đổi thành đô la tính ra cũng có thể đáng giá hơn năm trăm ngàn.
“Tỉnh ngộ đi, Sarah.” Vu Tử Thạc xé vụn sấp trái phiếu, tờ giấy cũ kỹ còn mỏng manh hơn bình thường, lập tức bị gió đêm thổi bay khắp nơi, nhìn thấy lửa giận bừng lên trong mắt Sarah, y cong môi cười: “Cho dù những tờ trái phiếu này là thật, cũng chưa chắc tôi đã giúp cháu.”
“Sao ông biết những trái phiếu này là giả?” Sarah tràn đầy nghi hoặc, người đàn ông này quả thật không thể tin nổi, vừa rồi đứng ngoài phòng thấy anh ta dốc lòng chuyên chú nhìn những bức tranh của cha mình, anh ta đúng ra chỉ là một sát thủ, tại sao lại biết thưởng thức tác phẩm nghệ thuật? Súng và nghệ thuật căn bản không liên quan gì với nhau.
“Giết người cũng cần nghệ thuật.” Có lẽ nhìn thấu được suy nghĩ của cô bé, y nhướng mày cười nói.
Sarah là một cô bé nhạy bén, có lẽ vì cô bé đã bước vào xã hội quá sớm, rõ ràng cô bé thành thục hơn người cùng tuổi rất nhiều. Thời bây giờ trẻ con trưởng thành rất sớm, Vu Tử Thạc không cho rằng đây là tiến bộ của nhân loại, trách nhiệm không nằm trên người trẻ con hay người lớn, nói đi nói lại, cuối cùng cũng quy về vấn đề của thể chế.
Tay của Sarah khéo léo giống hệt cha mình, chỉ mới ở độ tuổi này đã biết cách làm giả trái phiếu. Nếu không phải trên trái phiếu vẫn còn lại mùi thuốc màu nhàn nhạt do mực nước còn chưa khô hoàn toàn tỏa ra, bán đứng thời gian chế tạo của tác phẩm nghệ thuật vô cùng khéo léo này, y cũng đã tin là thật.
Bên cạnh ngõ hẻm xuất hiện hai bóng người, hai người đàn ông cao lớn tay giữ súng giữa không trung, không nói chuyện, không ra hiệu, khi Vu Tử Thạc ôm Sarah nằm phịch xuống lăn đi, đồng thời một chuỗi tiếng súng nổ vang lên bên tai.
Lăn tới đầu ngõ hẻm, Vu Tử Thạc đẩy mạnh cô bé sang bên cạnh, một tiếng bụp vang lên, cô bé nghe được tiếng viên đạn găm vào da thịt, trong đêm lạnh lẽo này, tiếng động đó vừa chân thật lại vừa rõ ràng.
Ngay sau đó lại vang lên hai tiếng súng nổ, là tiếng nổ phát ra từ súng lục của Vu Tử Thạc.
Cô bé còn đang ngây ngốc, Vu Tử Thạc đã đi ra, y chống vào vách tường đi đến cạnh cô bé, bước chân có chút loạng choạng, cô bé nhìn xuống ống quần âu phục màu đen, trên lớp vải ở đùi phải có một lỗ thủng, mùi máu tanh lan tràn giữa hai người, mà y chậm rãi đi về hướng cô bé, trông có vẻ không chút để tâm. “Nếu cháu muốn chết, thì cứ ở lại đây.”
“Tôi… không cách nào tin ông.” Cô bé từ năm mười bốn tuổi đã bắt đầu lang thang, trong hơn một năm đó đã phải sống cuộc sống lo lắng sợ hãi, hiện tại, cô bé không cách nào tin tưởng bất cứ ai.
Cô bé chỉ mới mười sáu tuổi, mà khi y mười sáu tuổi y đã giết người rồi.
“Sarah.” Y gọi tên cô bé, “Tôi nhớ hình như có người từng nói với tôi, anh nên học lại cách tin tưởng một người nào đó.”
Tình cảnh hôm đó dường như hiện lên trước mắt Vu Tử Thạc, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng của Giang Hằng khiến y dao động, đến mức y không phát giác được, hiện tại ánh mắt y nhìn Sarah cũng dần trở nên ấm áp.
Lúc này, Sarah đột nhiên kéo tay y khoác lên bờ vai nho nhỏ của cô bé, chống đỡ thân thể y: “Chúng ta đi thôi.” Cô bé nói, kéo cánh cửa sắt trước mặt, họ đi vào tòa nhà lát gạch đỏ cao ngất đó, địa bàn của bọn buôn thuốc phiện Bulgaria, nơi mà ngay cả mafia Belarus trong truyền thuyết cũng không dám tùy tiện động vào.
=== =====
Chú thích:
Trái phiếu là một loại chứng khoán quy định nghĩa vụ của người phát hành (người vay tiền) phải trả cho người nắm giữ chứng khoán (người cho vay) một khoản tiền xác định, thường là trong những khoảng thời gian cụ thể, và phải hoàn trả khoản cho vay ban đầu khi nó đáo hạn.