Ford đi qua, kinh ngạc nói: “Ông bạn, tôi còn nghĩ lần này anh chết chắc rồi chứ.” Vu Tử Thạc vịn vào hắn đứng lên, cười nhạt nói: “Để anh thất vọng rồi ha, kỳ thật tôi là người thuận tay trái.”
Ford nhất thời nổi đầy da gà, hắn thừa nhận bản năng sợ chết của hắn lại phát tác, không muốn dính líu thêm, nhưng khi Fay chìm vào bị động hắn vẫn kiên quyết, dứt khoát bỏ ra nửa phút để khắc phục tâm lý sợ hãi mà tiến lên, chỉ là không ngờ được khi hắn rất khó khăn quyết định mở cửa xe đi xuống, thì mọi chuyện đã kết thúc.
Đương nhiên, hắn càng kinh ngạc hơn nữa, là hắn không ngờ hóa ra Fay thuận tay trái. Trước đây hắn đã phát giác Fay mạnh đến biến thái, không ngờ người này vẫn luôn che giấu thực lực của mình, thậm chí hắn còn không nhìn rõ được động tác nhặt súng và bóp cò của đối phương, Dante đã ngã xuống. Chỉ sợ hắn vĩnh viễn cũng không biết sát thủ này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, Fay luôn có thể mang tới cho người ta cảm giác mừng rỡ và… khiếp sợ?
“Ford, sau khi chuyện lần này kết thúc, anh sẽ phải bận rộn rồi.” Vu Tử Thạc vừa nói vừa đi tới chiếc xe màu đỏ. Ford không hiểu, chuyện đã kết thúc thì còn bận cái gì? Hắn còn đang chờ về nhà tắm xong sẽ xem bóng đá đó. “Anh muốn tôi đưa anh tới bệnh viện không?”
“Tôi muốn anh trở về tổ hung án.” Vu Tử Thạc nói vô cùng nhẹ nhàng, Ford lại tức giận. “Không thể! Cái nơi nhọc óc hại mạng đó ông đây tuyệt đối không trở về!”
“Tôi không phải đang thương lượng với anh.” Vu Tử Thạc nhướng mày, không thèm nhìn Ford một cái.
Vu Tử Thạc vẫn giữ súng, hất cằm ý bảo Ford mở cửa, Ford hít sâu một hơi mở cửa, ngay lập tức Vu Tử Thạc thầm mắng một câu quái quỷ, đồng thời Ford cũng kêu a một tiếng. Người ngồi trong xe không phải là cấp trên của Dante gì cả, mà là Sarah Grano bị cột hai tay hai chân nằm trên ghế!
Không thể.
Sarah bị trói và bịt miệng kêu ô ô, mắt lộ ra vui mừng, Vu Tử Thạc thì lại đỏ kè hai mắt, ngây ra tại chỗ. Ford cũng hoảng loạn hoang mang nhìn y, “Có phải chúng ta bị Nohn Iglesias lừa không?”
Vu Tử Thạc nghiến răng ken két, cất súng đi rồi gọi cho Giang Hằng, khi giọng thu âm vang lên, y lập tức ném di động đi.
Chiếc di động màu đen văng trúng cục đá, màn hình vỡ ra các đường vân, bàn phím vỡ nát rơi xuống đất.
Ford nhìn tới á khẩu, trước giờ chưa từng thấy qua tên này tức giận như vậy, giống như muốn đem người ta ăn sống nuốt tươi.
“Đưa Sarah tới chỗ Ada.” Sấm rền vang, mưa lớn hơn, xối ướt hoàn toàn hai người ngoài xe, mái tóc màu nâu rũ xuống gương mặt không còn huyết sắc.
“Anh… muốn một mình đi tìm Nohn Iglesias?” Ford thấp thỏm bất an cất tiếng hỏi.
“Ừ.” Y cúi đầu, ngón tay sờ lên vết thương trên bắp tay.
“Nhưng anh bị thương nặng như vậy…” Ford vừa định khuyên can, chỉ thấy ngón tay của đối phương nhanh chóng đâm vào, nhẹ rên một tiếng, rút ra viên đạn mang theo màu máu. Ford rợn da gà, chân cũng run rẩy, đây rốt cuộc là người thế nào, mà dám dùng ngón tay trực tiếp móc đạn ra!
Sát thủ cúi đầu khóe môi hiện ra nụ cười lạnh lẽo cực điểm, y sẽ cho Nohn Iglesias biết cái giá khi chọc giận y.
Nhịn không được phải lùi lại, Ford thậm chí không dám tiếp tục nhìn mặt đối phương. Có thể xác định được, Nohn Iglesias và Fay War lần này hoàn toàn bế tắc, hơn nữa, người chạm vào vẩy ngược của sát thủ tuyệt đối không có kết tục gì tốt.
Nhớ lại lúc đầu, hai người này đã từng sóng vai tác chiến, hiện tại lại rơi vào cảnh ngộ này, không thể không khiến người cảm thán, chuyện đời khó đoán, lòng người thất thường.
Ford thở dài nặng nề, đi vòng qua ngồi vào ghế điều khiển, “Tôi đưa anh một đoạn.”