Giang Hằng mỉm cười, gỡ bỏ cặp kính gọng vuông nhét vào túi, hôn lên môi Vu Tử Thạc một cái: “Đợi chút, tôi đi làm chút đồ ăn.”
“Anh?” Vu Tử Thạc nhăn mày, nhưng nghĩ lại, làm một kỹ thuật viên trạch nam, nếu không biết làm cơm thì rất có thể sẽ chết đói trong nhà, nên cũng có thể hiểu được. Chỉ là, Giang Hằng không tính là một trạch nam tiêu chuẩn, hắn không những là hacker, đồng thời còn là một phú ông ẩn với tài sản hơn tỷ, “Tôi thế nào?”
“Ông chủ lớn còn phải tự mình làm cơm sao? Cấp dưới của anh chạy đi đâu hết rồi?” Vu Tử Thạc cười nhìn Giang Hằng đi vào nhà bếp, Giang Hằng vừa mở tủ lạnh vừa nói: “Người làm công cho tôi chỉ có một, anh ta đang đợi tôi làm cơm cho anh ta.”
Câu này nói khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ, Vu Tử Thạc vén rèm cửa sổ ra một kẽ nhỏ, đã là buổi chiều, ánh tịch dương màu đỏ ấm áp dung làm một với ánh đèn ám tối trong phòng, đúng là thời tiết tốt hiếm gặp. “Tôi còn tưởng ít nhất phải mười năm nữa anh mới mời tôi đến nhà dùng cơm.”
“Nói thật, tôi cũng từng nghĩ vậy.” Giang Hằng không quên bản thân là người chú trọng ẩn mật, cho nên hôm nay để Vu Tử Thạc vào phòng máy của mình, ngay cả bản thân hắn cũng phải ngạc nhiên.
Vu Tử Thạc đứng dậy khỏi sô pha, bước chậm tới, đứng trước cửa nhà bếp, dựa nghiêng vào khung cửa, mắt híp lại, Giang Hằng đang bỏ pizza đông lạnh vào lò vi ba, “Đãi ngộ này kém hơn trong tưởng tượng của tôi một chút, tôi nhớ ai đó từng nói mình rất chú trọng phẩm vị.”
“Tôi cũng nhớ ai đó nói không để ý mùi vị của thức ăn.” Giang Hằng quay lại nhìn Vu Tử Thạc, nhướng mày. Vu Tử Thạc cười nhẹ, đi qua ôm Giang Hằng từ phía sau, “Anh sống thế này không thể khỏe mạnh được, đi ra đi, tôi làm cho.”
“Chuyện này không thực tế, vì trong tủ lạnh của tôi chỉ còn pizza đông lạnh, tuy tôi rất muốn ăn thử cơm do sát thủ anh làm.” Giang Hằng hôn lên trán Vu Tử Thạc, Vu Tử Thạc buông tay cùng lúc với Giang Hằng quay người lại: “Hiện tại tôi có thể cười nhạo phẩm vị của anh chứ?”
“Tùy anh, nhớ đó, anh nợ tôi một bữa cơm.” Ấn nút hẹn giờ trên lò vi ba, Giang Hằng lấy hai cái chén hình hoa tulip trong tủ chén ra bỏ vào bồn rửa sơ. “Trong tủ lạnh còn hai chai rượu sâm banh bị trái cây, tôi đoán anh sẽ thích.”
“Ngọt sao?” Vu Tử Thạc nhíu mày, đi qua tủ lạnh lấy hai chai sâm banh ra, rút con dao nhỏ trong giá dao, cậy nút chai, phốc__ chai rượu được mở, cách thức thành thạo, có thể thấy thường làm chuyện này, chất dịch màu trắng trào ra khỏi miệng chai, mang theo hương hoa quả nồng đậm.
“Anh chuyên dùng mánh khóe này để hấp dẫn ánh mắt phụ nữ trong quán bar sao?” Giang Hằng mang ly ra đặt lên bàn cơm ngoài phòng khách, kéo ngăn tủ tìm nến, châm lên, tia lửa trên ngọn nến nhấp nháy dao động trong khí lạnh, Vu Tử Thạc rót sâm banh vào ly, thuận tiện tắt đèn, cười nhếch mép. “Bữa cơm tối dưới ánh nến, tôi đoán là thủ đoạn anh dùng để quyến rũ tình nhân.”
“Mà anh thì lại không chịu nhận tình như thế.” Giang Hằng uống sâm banh, so với loại rượu ngọt vị hoa quả này, hắn thích vị khan hơn. Vu Tử Thạc nhìn Giang Hằng, do dự một chút rồi nói: “Chỉ cần tôi muốn, chúng ta có thể giả vờ thương yêu lẫn nhau, anh biết đó, chúng ta đều là diễn viên giỏi, nhưng đối với anh, tôi thật không muốn làm như vậy.”
__ Cây kim mang tên không tín nhiệm đó, kỳ thật vẫn luôn tồn tại.