“Thế nào, luyến tiếc tiểu tình nhân của anh sao?” Vu Tử Thạc và Giang Hằng cùng nhìn màn hình, y không ngờ Ngụy Phong không những tướng mạo tuấn tú, mà ca hát cũng rất tuyệt. Ngụy Viễn nói đúng, anh của hắn là người thông minh.
Đi lên cầu vượt, Giang Hằng không quan tâm dòng người xung quanh, híp mắt lại, hôn lên đôi môi trước mặt, “Chuyện đến lúc này, anh còn phải hỏi sao?” Nói rồi, hắn đặt tay lên vai Vu Tử Thạc, “Đi thôi, số hiệu mới đến từ New York.”
Kết quả của hệ thống đo lường nguy cơ đến từ thiết bị giám sát tổng hợp phân tích của New York, lần này có khả năng người bị hại ở tại New York.
“Có lúc anh sẽ vì một người mà nhớ mãi một thành phố.’ Nói đến New York, Vu Tử Thạc theo bản năng liên tưởng đến nữ cảnh sát kia__ Ada Wenskhôngl. Người phụ nữ có sự nhạy bén như chó săn, cô luôn có thể ngửi được mùi của tội phạm. Tuy chỉ mới giao thủ với cô một lần, nhưng Vu Tử Thạc có thể cảm giác được, thật ra cô luôn đi theo bước chân y, có lẽ có một ngày cô sẽ đến trước mặt y cho tay y vào còng.
“Người có thể được anh công nhận không nhiều.” Giang Hằng gọi di động đặt vé máy bay, “Chuẩn bị một chút, ba giờ chiều gặp tại sân bay. Lần này trở về, nói không chừng chúng ta sẽ trở thành tội phạm truy nã.”
Vu Tử Thạc sải tay, lười biếng cười cười, không một chút khẩn trương, “Tôi luôn là tội phạm truy nã.”
Giang Hằng túm chặt tay y, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Nhớ kỹ, anh đã bị tôi bắt rồi, đừng để người khác có cơ hội bắt được anh.”
Vu Tử Thạc ngạc nhiên một chút, sau đó bật cười, “Tôi thật muốn nhìn thử lúc anh mặc đồng phục cảnh sát đó, FBI.”
Xưng hô FBI này, khiến hai người đồng thời hồi tưởng đến lần gặp đầu tiên, lúc đó thời tiết cũng đẹp như bây giờ, New York giữa hạ, bầu trời trong xanh, ánh sáng rực rỡ.
Sân bay quốc tế T của thủ đô, Vu Tử Thạc kéo va li hành lý đi vào phòng chờ bay, bộ âu phục đắt tiền màu nâu nhạt sạch sẽ gọn gàng, cà vạt màu đỏ sậm cho người ta cảm giác yêu chuộng tự do.
Những người đi ngang qua đều thủ thỉ to nhỏ__
“Này, đồng hồ trên tay anh ta hình như là Rolex phiên bản kỷ niệm.”
“Bộ âu phục của anh ta không phải là kiểu mới nhất của Giorgio Armani sao?”
“Loại vali Burberry đó tôi luôn ao ước!”
Bình thường trông y như thể một công tử nhà giàu ngả ngớn, hiện tại lại thêm mấy phần nghiêm cẩn, vốn dĩ y đã đủ thu hút người khác, lúc này phối hợp thêm những đồ hàng hiệu càng khiến người ta khó thể di chuyển tầm mắt.
“Quả nhiên là người đẹp nhờ lụa.” Sau lưng vang lên tiếng nói, Giang Hằng tán thưởng đánh giá y một lượt, giúp y kéo lại vị trí cà vạt. Y nhướng cao mày, cười cười xấu xa. “Đương nhiên, tôi quẹt thẻ của anh mà.”
Trên du thuyền xa hoa kia Vu Tử Thạc đã thuận tiện lấy luôn thẻ vàng của Giang Hằng, y không có yêu cầu gì với trang phục, nhưng nếu đã bỏ ra công lao cực nhọc, tìm ông chủ đòi chút tiền lương cũng là điều lý lẽ đương nhiên. Nghĩ tới dáng vẻ Giang Hằng có thể sẽ nhăn mày, Vu Tử Thạc cảm thấy thú vị, bước vào cửa hàng, chỗ này tới chỗ này, ân, lấy thứ mắc nhất cho tôi là được.
Giang Hằng chỉ khoác vai y, “Anh thật là, lòng báo thù thật nặng.”
Vu Tử Thạc cười sảng khoái, “Tôi luôn có thù tất báo, anh lại không phải không biết.” Hai người đi vào cửa soát vé, nghe nói ngày mai thời tiết New York sẽ rất tốt.
Máy bay bay lên cao, chuyến bay không bị sai giờ, rất may mắn. Ăn xong cơm tối, Giang Hằng mở máy tính cho Vu Tử Thạc xem tư liệu của số hiệu mới mà hệ thống đo lường nguy cơ liệt ra, Amy Wilder, nhân viên cửa hàng tiện lợi tuổi, đã kết hôn, chưa có con.
Ai lại muốn giết một nhân viên cửa hàng tiện lợi chứ? Lẽ nào có người muốn cướp cửa hàng? Hay là chồng của cô ta có xu hướng bạo lực gia đình? Tóm lại, hệ thống đo lường nguy cơ chỉ liệt ra số hiệu của người có thể bị hại chết, cô ta không thể nào chết vì sự cố ngoài ý muốn.
Trên máy bay xung quanh đầy người, bọn họ không thể nói chuyện ở đây, Giang Hằng gõ một hàng chữ. “Đến New York rồi nói.”
Người bên cạnh nhẹ ừ một tiếng, Giang Hằng cảm thấy trên vai bị đè nặng, hắn khẽ ngạc nhiên, quay lại nhìn, Vu Tử Thạc dựa vào hắn ngủ.
Đích thật, bọn họ đã hai ngày một đêm chưa nghỉ ngơi, người không phải làm bằng sắt, thân thể dù có cứng cỏi cũng biết mệt, chỉ là không nghĩ tới, một sát thủ tính cảnh giác luôn cao lại ngủ như vậy.
Đây là lần đầu tiên Giang Hằng nhìn được vẻ mặt lúc ngủ của Vu Tử Thạc, hắn ngạc nhiên phát hiện, con người luôn cười tươi như ánh mặt trời này, khi ngủ khóe môi lại rũ xuống. Khi Vu Tử Thạc cười sẽ khiến người ta nảy sinh một hảo cảm khó thể kháng cự, khi không cười thì luôn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo và đáng sợ.
Ánh mặt trời màu đỏ rọi vào gương mặt lạnh lùng không có biểu cảm, giống như chỉ cần một chút động tĩnh y đều có thể lập tức mở mắt ra. Không phải người ta nói con người khi ngủ là được thả lỏng nhất sao? Vẻ mặt nghiêm túc thế này Giang Hằng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Một ý niệm chợt sinh ra, hắn thu thập nhiều tư liệu về Vu Tử Thạc như thế, hắn cho rằng bản thân đã nắm rõ về Vu Tử Thạc, nhưng thật ra hắn luôn không hiểu được người này, Vu Tử Thạc là mâu thuẫn lại phức tạp, mà sự ngụy trang của Vu Tử Thạc không nơi nào không tồn tại, như một chiếc mặt nạ đã mang rất lâu, sớm đã dính cứng vào mặt, có lẽ trên đời này không ai có thể hiểu được người đàn ông này.
Đương nhiên, hắn cũng không mong đợi Vu Tử Thạc có thể hoàn toàn cởi bỏ ngụy trang trước mặt hắn, nếu tự xét lại, hắn có thể hoàn toàn bộc bạch với Vu Tử Thạc hay sao?
Đáp án là không, bọn họ đều cần thời gian.
Lần này về New York, không chỉ có thể đụng phải Ada Wenskhôngl, Vu Tử Thạc nhất định sẽ đi tìm Ford Klaus giúp dỡ, hai người này, người trước tuy là người tốt, nhưng đứng trên lập trường đối lập với họ, mà người sau… người sau không kiên định, đặc điểm duy nhất của tên Ford này chính là xuôi theo chiều gió, luôn có thể chọn phía đối lập vào phút cuối, dù sao, ấn tượng của hắn đối với Ford chưa từng tốt đẹp, nếu đánh cược bằng Roulette, hắn có thể cược mười cái đầu, chỉ cần có cơ hội, đủ sức dụ hoặc, Ford sẽ phản bội họ.
Nghĩ tới tên mập mập đó liền không vui, Giang Hằng tắt máy tính, tựa vào lưng ghế, dứt khoát nhắm mắt lại, đợi tâm tình chậm rãi bình ổn.
Trời tối máy bay chìm vào bóng tối hoàn toàn, sát thủ lặng lẽ tỉnh giấc vào thời khắc yên tĩnh nhất, y chăm chú nhìn Giang Hằng một lúc, xác nhận hơi thở ổn định của đối phương xong mới nhẹ nhàng mở chiếc laptop siêu mỏng trên bàn, người quen dùng máy tính nhất định sẽ để lại dấu vết. Bạn có quy tắc của bạn, tôi có phương pháp của tôi, bạn có thể che giấu, tôi có thể tìm kiếm.
Màn hình máy tính sáng lên, Vu Tử Thạc đang suy nghĩ trong lúc chờ đợi, sao y lại tỉnh dậy trên vai Giang Hằng, chuyện này chưa từng xảy ra, y chỉ có thể ngủ yên khi ở một mình.
Không sai, đây là kế hoạch của y, y cũng không phải giả ngủ, một cảm giác nguy cơ và phiền loạn đột nhiên bao vây lấy y, nếu cứ tiếp tục như vậy, tính cảnh giác của y sẽ càng lúc càng thấp sao?
Máy tính tự động khởi động hệ thống bảo vệ an toàn, phía dưới bên trái viết con số Ả Rập,
Đó là số lần còn được phép nhập mật khẩu trước khi trình tự xóa bỏ dữ liệu ổ cứng. Trình tự này y cũng biết, là phần mềm chống bẻ mật khẩu rắc rối nhất__ chốt cửa. Trừ khi người lập mật khẩu chịu mở miệng, nếu không… muốn phá mật khẩu, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Vu Tử Thạc sờ cằm bắt đầu suy đoán mật khẩu có thể là gì.
Thứ nhất, dùng ngày tháng năm sinh, ba năm trước y đã từng xem tư liệu của Giang Hằng, nhưng y cho rằng bản thân tư liệu này vốn đã là giả, vì chưa từng có ai gặp qua người tên Giang Hằng này.
Thứ hai, dùng tên thật của mình, nếu tư liệu là giả, cái tên Giang Hằng rất có khả năng cũng là giả, cũng giống như Vu Tử Thạc không phải là tên thật của y.
Thứ ba, nghệ danh của minh tinh ca sĩ yêu thích hoặc món ăn yêu thích, đáng tiếc là, đối với sở thích của Giang Hằng, Vu Tử Thạc không biết chút gì.
Lặng lẽ đóng máy tính, Vu Tử Thạc thở dài, y đột nhiên phát giác, có lẽ y và người tình cũ Ngụy Phong của Giang Hằng không có gì khác biệt, ‘Lục Thiên Thành’ mà Ngụy Phong quen biết không tồn tại, Giang Hằng có lẽ cũng chưa từng tồn tại.
Vu Tử Thạc quay đầu nhìn Giang Hằng, thoáng chốc, y lại cảm thấy người bên cạnh y chỉ là một người xa lạ quen thuộc.
Vẻ mặt khi ngủ của Giang Hằng không còn cứng rắn, có thể vì bình thường hacker luôn căng thẳng thần kinh, khi ngủ ngược lại trông có vẻ dịu hòa.
Có lẽ bọn họ đều là người trong ngoài bất nhất, Vu Tử Thạc thầm đoán.
Cho tới lúc này Vu Tử Thạc đã cảm thấy vô cùng nguy hiểm, dưới cự ly này Giang Hằng biết rất nhiều điều của y, nhưng y không biết một chút gì về Giang Hằng. Giang Hằng là người tự làm chìm mình và chú trọng ẩn mật, trên đời này có ai có thể chân chính hiểu hắn không?
Vu Tử Thạc dí sát vào mặt Giang Hằng, nhẹ hôn lên trán hắn. “Ngủ ngon, Giang Hằng.”
“Tử Thạc…” Dường như nghe thấy lời y nói, Giang Hằng nói mớ đáp lại. Giọng nói thấp trầm, ngữ điệu ấm áp.
Vu Tử Thạc chỉ cảm thấy thân thể chấn động, trái tim không thể khống chế đập điên cuồng trong ngực… Sao lại gọi thẳng tên của y một cách đương nhiên như vậy? Hơn nữa còn là trong giấc ngủ?!
Chân mày nhăn lại, tầm mắt của y nhìn thẳng vào đối phương không thể dời đi, y thậm chí hoài nghi hacker đáng chết này căn bản không có ngủ!
Bóng đêm bao phủ, Vu Tử Thạc cố gắng đè ép dục vọng và sát ý đang nhanh chóng tăng cao, ngồi yên lại, chuyện không muốn xảy ra đã xảy ra rồi, trước mặt người này, y xém chút mất khống chế.
Ngồi ổn lại, hít thật sâu, y cảm nhận được cảm giác nguy cơ và cảm xúc phiền não chợt ập đến trong bóng tối đang từng chút một nuốt chửng lấy mình, y từng là cao thủ khống chế tình cảm, hiện tại sao thành ra thế này rồi?
Nuốt nghẹn đả kích không nhỏ, y không ngủ được nữa, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả mọi chuyện đêm nay đều khiến y không vui, chuyện y ghét nhất, là mất khống chế.