“Anh cảm thấy tại sao?” Giang Hằng hỏi ngược lại, ánh đèn mờ ảo hai bên đường rọi lên gương mặt cứng cỏi của hắn, đường nét rõ ràng trở nên sâu hơn nhiều.
“Ai biết chứ.” Chiếc xe sắp chạy qua đèn xanh đèn đỏ, Ford hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay hắn đã nói quá nhiều rồi, hắn vốn không phải người nhiều chuyện, chỉ là Fay và tên mặc âu phục này, một người giỏi che giấu, người khác thì trầm mặc làm mờ nhạt mình, bọn họ tuy khác nhau, nhưng cùng là sâu xa.
“Anh cảm thấy con người sẽ thay đổi sao?” Về vấn đề này, trong lòng Giang Hằng đã có định luận sẵn, nhưng đột nhiên hắn lại muốn nghe cách nhìn của người đàn ông ba mươi bảy tuổi này, Vu Tử Thạc chọn Ford là trợ thủ, chắc không phải trùng hợp, sát thủ đó không phải người quá mức tùy tiện như thế. Ford nhìn chiếc xe từ từ chậm lại, cuối cùng dừng bên đường, hạ một nửa cửa sổ, hắn đốt điếu thuốc, mới nói: “Trung Quốc có câu châm ngôn__ giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
Ford cho rằng con người có thể thông qua nỗ lực để thay đổi bản thân, hơn nữa, không khó khăn như trong tưởng tượng, nhưng bất luận thay đổi thế nào, có vài thứ vẫn đã mọc rễ trong xương cốt, “Có lẽ người giống như anh sẽ không hiểu, tôi có thể nhìn ra được anh là người chính trực, nhưng tôi cùng Fay và anh không giống nhau, chúng ta từng làm chuyện xấu, từng giết người tốt, khi anh hủy diệt cuộc sống của người khác, đồng thời anh cũng tự hủy diệt một bộ phận trong sinh mạng của mình. Muốn tìm lại bộ phận đó, rất khó, thật đó.”
Đây đại khái là lần đầu tiên người trông thô tục như Ford nói thẳng thắn như vậy, Giang Hằng đè nén sự kỳ dị trong lòng mặt không đổi sắc đốt một điếu thuốc.
Lý do Vu Tử Thạc chọn Ford, hơn nữa để Ford nhập bọn hiện tại Giang Hằng cuối cùng cũng hiểu, vì y và Ford giống nhau, vì bản thân từng làm việc ác mà hoặc ít hoặc nhiều cảm thấy hổ thẹn, chỉ có người có lòng hổ thẹn, mới có thể nói ra câu này.
Vì hủy diệt cuộc sống của người khác, cho nên bản thân cũng đồng thời rơi vào bóng tối, trong thế giới đen kịt, y vẫn luôn cô đơn một mình.
Khó thể tin tưởng người khác có lẽ là vì, ngay cả bản thân y cũng không thể tin tưởng chính mình.
Chiếc xe hơi màu đen dừng cách cục cảnh sát hai con đường, Ford xuống xe, phất tay nói: “Tạm biệt, anh bạn mặc âu phục!”
“Thanh tra Klaus.” Giang Hằng đột nhiên gọi Ford lại bổ sung: “Sau này gọi tôi là Rigg.”
Tay khẽ cứng lại, Rigg… có lẽ đây không phải tên thật, nhưng đối với người này, chịu nói tên ra, đã là hiếm thấy. “Được rồi, tạm biệt, Rigg!” Ford quay đi, khóe miệng bất giác cong lên nụ cười.
Buổi tối trên sân tượng gió thổi vi vu, làm tung mái tóc ngắn màu nâu nhạt của người đàn ông đang nằm úp dưới đất, kính viễn vọng ngắm vào trong căn phòng đã tắt đèn của tòa kiến trúc đối diện, Amy sau khi thương lượng kế hoạch với đám đồng phạm của cô xong thì trở về nhà ngủ chung giường với chồng mình, giống như tất cả chưa từng xảy ra, không thể không nói, kỹ thuật diễn xuất của người phụ nữ này không tệ.
Nhận điện thoại, bên kia là giọng nói của Giang Hằng: “Tôi đã lấy được hồ sơ từ chỗ thanh tra Klaus rồi.”
“Để tôi đoán xem, cậu sinh viên của chúng ta không ngoan ngoãn như vẻ ngoài đúng không.” Vu Tử Thạc đặt kính viễn vọng xuống, đốt một điếu thuốc, đốm đỏ chợt tối chợt sáng trong gió đêm.
“Ghi chú mười một lần ẩu đã giống như món quà cho ngày của cha đến sớm.” Giang Hằng phả khói thuốc, mới giờ, trên đường vẫn náo nhiệt vô cùng. Vu Tử Thạc ở trên sân thượng cũng có thể nghe được tiếng huyên náo trên đường ở đầu dây bên kia. “Có lẽ là phản ứng xúc tác, cái này có được nghiên cứu về mặt tâm lý học rồi.”
“Anh là nói giống như Starke Wether và Calier An Fugit?”
Ma sát nhân thư hùng trong điện ảnh, hai người bình thường nội tâm đều chôn giấu dục vọng đen tối gặp gỡ, phần đen tối trong lòng hoàn toàn bị bùng phát lên, có thể nói bọn họ là thuốc thôi tình cho nhau. Hai người trong ba tháng liên tiếp giết người, phơi bày tính cuồng giết người với nước Mỹ.
Amy rất có khả năng trong lúc chung đụng với Moon dần biến thành người phục tùng bị chi phối, Moon kích khởi dục vọng phạm tội trong đáy lòng Amy.
“Không sai, ngày mai sẽ cướp, ngày kia có lẽ là mưu sát.” Hai người nương tựa lẫn nhau sinh tồn sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, người tốt sống cùng người tốt, chuyện làm ra cũng càng lúc càng đầy thiện ý, người xấu sống cùng người xấu, hành vi tội phạm sẽ ngày càng ác liệt, Vu Tử Thạc híp mắt lại, lại nhìn sang căn phòng đã chìm vào bóng tối tĩnh mịch kia, có lẽ cướp ngân hàng xong, Amy và Moon sẽ giết Thor, nắm tay cao chạy xa bay. “Anh đang đợi Ford sao?”
Vu Tử Thạc quả là người thông minh, Giang Hằng nhìn đồng hồ đeo tay, kim chỉ phút đã quay được một nửa. “Người bạn thanh tra của anh vào đó đã lâu rồi.”
Trong phòng làm việc của tổ hung án NYPD, khi Ford Klaus đẩy cửa vào phát hiện đèn vẫn sáng, sĩ quang Ada Wenskhôngl đang cầm cà phê đi tới bàn làm việc của mình, hôm qua đúng ra là một ngày yên bình, tại sao Ada tới bây giờ còn chưa về?
“Thanh tra Klaus?” Vẻ mặt của Ada lộ ra nghi hoặc. Ford cười cười, đi tới trước bàn Ada, cô đã ba mươi tuổi, làn da nám đen, túi dưới mắt đã khá nặng, nhưng trong mắt cô vẫn nhấp nháy ánh sáng tràn đầy tinh thần, người phụ nữ này là kẻ cuồng công việc, xem việc truy bắt tội phạm cao hơn hết thảy, giống như đó là thiên chức của cô, “Tôi quên chút đồ, còn cô, tăng ca?”
“Không, chỉ là không ngủ được, xem vài hồ sơ.” Trên mặt bàn của Ada luôn chất đầy như núi, thật ra vụ án vĩnh viễn không tra hết, người phụ nữ này dường như lại không biết mỏi mệt. Trong một năm rưỡi Ford và Ada cộng tác, hắn càng phát giác rõ hơn, cô dùng toàn bộ sức lực của mình để truy bắt tội phạm, một nửa là vì chính nghĩa, một nửa là vì cô là người thích truy bắt.
Tội phạm chính là mục tiêu thực hiện giá trị nhân sinh của cô, quá trình săn bắt từ khi mục tiêu xuất hiện đến khi mục tiêu bị bắt là sở thích của cô, vì thế những vấn đề mà các cảnh sát bình thường hay quan tâm như tội phạm là người thế nào, lý do phạm tội có đáng để đồng tình hay không, cô thì lại không hề bận tâm.
“Nên trở về nghỉ ngơi sớm đi, nói không chừng ngày mai sẽ có chuyện đột nhiên phát sinh.” Ford nhìn đồ trang trí bóng đá trên bàn Ada, nói câu “Rất tuyệt.” rồi tự đi tới chỗ mình ngồi.
“Là quà sinh nhật con tôi tặng.” Ada cười, sờ sờ đồ trang trí trên bàn.
Ford nhìn Ada ngồi cách mình ba mét, hơi ngạc nhiên, người phụ nữ này tuy không đẹp, nhưng khi cô cười, nụ cười đó giống như ánh mặt trời chiếu rọi, hơi ấm từ mắt cô tỏa ra, đủ để làm tan băng lạnh trong lòng người, “Cô sinh vào tháng này?”
“Thật ra là tháng sau.” Ada mang theo ý cười nhìn ra chỗ khác. “Con nít luôn dễ quên sinh nhật của cha mẹ, không phải sao?”
“Con bé nhà tôi cũng thế, sau sinh nhật của tôi hai ngày nó mới đem mô hình người sắt nó làm tặng tôi chúc mừng sinh nhật.” Tâm tư của người làm cha mẹ Ford rất hiểu, Ada cũng không dễ dàng gì. Đàn ông chọn sự nghiệp là chuyện có thể thông cảm, nhưng phụ nữ quá coi trọng sự nghiệp luôn sẽ bỏ qua oán than của gia đình, “Tuy hỏi thế này có hơi phật lòng, nhưng cả ngày cô ở phòng làm việc, ai sẽ chăm sóc con cô?”
“Ông của nó.” Nói đến đây, Ada như vừa tỉnh mộng đứng dậy. “Chết rồi, hôm nay tôi đã hứa sẽ dẫn nó đi xem phim mới ra…” Vừa nói Ada vừa vớ lấy áo khoác ngoài đồng phục, một tay bấm điện thoại lao ra khỏi cửa. “Tôi phải đi trước đây, thanh tra Klaus.”
Cửa đóng binh một tiếng, Ford thở ra một hơi. Cũng không biết là vì cô đã đi mà thả lỏng, hay cảm thán đôi mẹ con kẻ tám lạng người nửa cân này.
Chạy tới trước xe điện thoại vẫn không có người nhận, Ada khổ sở thở dài, mở cửa ngồi vào trong. Nửa tiếng sau, Ford đã in xong tư liệu của nhân viên ngân hàng, đang chuẩn bị đi, đột nhiên nhớ tới Ada đi vội vàng như thế, nên chưa tắt máy tính. Hắn tốt bụng đi tới bàn Ada giúp cô tắt máy, nhưng đột nhiên hồ sơ trên bàn lại thu hút lực chú ý của hắn, “Đây…”
Nhanh chóng lật xem, bất giác Ford phải hít một hơi, nguyên một chồng hồ sơ, đều có liên quan đến sát thủ ‘Mũ Đen’…
Theo lý mà nói ba năm nay Fay không hề lấy thân phận của Mũ Đen xuất hiện nữa, lẽ ra cô không nên truy xét mới đúng.
“Trời ạ!” Cảm thán lần nữa, Ford xếp lại chồng tài liệu bị lật tung về vị trí cũ, ra khỏi phòng làm việc, trong lòng thấp thỏm không yên. Đây rốt cuộc là người phụ nữ thế nào?! Chuyện đã trôi qua ba năm rồi, không ngờ cô vẫn cắn chết không chịu buông, nghị lực kinh người này khiến Ford cảm thấy sợ hãi.
Dòng người dần đi qua bên đường xuất hiện bóng dáng của Ford, vẻ mặt hắn căng chặt, trông như chịu phải đả kích gì đó, Giang Hằng dập tắt điếu thuốc trong tay, đợi hắn đi qua. Bước chân Ford vội vàng, tựa hồ muốn bay qua, giao xấp hồ sơ dày cho Giang Hằng, “Hôm nay quả rất không may, ông đây đụng phải Ada Wenskhôngl tại phòng làm việc.”
“Cô ta là cộng sự của anh, hai người ngày nào không gặp nhau.” Giang Hằng không có biểu tình gì nhìn vẻ mặt thấy quỷ của Ford.
“Nhưng trước đó tôi không nhận biết được đầy đủ sự đáng sợ của cô ta.” Sắc mặt Ford vô cùng khó coi, “Anh biết không, hôm nay tôi tình cờ phát hiện, cô ta vẫn đang điều tra về chuyện của Fay.”
Nghe Ford nói như thế, ánh mắt Giang Hằng trầm xuống, “Ba năm rồi, cô ta vẫn còn đang điều tra?”