Người bên ngoài thấy Vu Tử Thạc, cũng hơi ngạc nhiên, bọn họ không lâu trước đó đã gặp nhau, tuy chỉ đi lướt qua: “Copain! (Tiếng Pháp: chỉ bạn là giới nam) Không ngờ có thể gặp anh ở đây!”
Mái tóc đen lửng, đôi mắt màu ngọc lục bảo như mèo Ba Tư lấp lánh ánh sáng kỳ dị, chóp mũi nhọn làm anh ta giống người Anh. Cái tên luôn thích thêm vào mớ ngoại ngữ tồi tàn thật sự làm người khó quên! Vu Tử Thạc nặng nề than thở, con người kỳ quái này thật sự nên quen biết Giang Hằng, y giơ tay, lễ phép mỉm cười: “Mansen Gunn, nhà sưu tầm các tác phẩm mỹ thuật.”
“Levi Ansel. Vì mái tóc này, rất nhiều người khi nghe tên của tôi là Levi (Lý Duy) còn cho rằng tôi là người Trung Quốc.” Levi cười hàm hậu. “Hôm đó dụng phải anh thật xin lỗi. Lo siento! (Tiếng Tây Ban Nha: Ý xin lỗi).”
Vu Tử Thạc nhẹ nhướng mày, đối phương quả là người thành thật, rõ ràng y nhớ hôm đó là y đụng phải Levi, người này trừ nói những mớ ngoại ngữ kỳ quái, mặt khác đều cho người ta cảm giác không tệ. “Không cần để ý, dẫn tôi đi xem những bức tranh giá trị nhất ở đây đi, phòng sưu tầm của tôi nói tôi nên nhập hàng rồi.”
“Không vấn đề, đi theo tôi!” Levi muốn bước nhanh, nhưng không cẩn thận, không giữ được thăng bằng, chân trái bị chân phải cản lối, ngã dập mặt xuống sàn, che mũi hô đau. “Đau quá…”
“Ông chủ thật ngốc nghếch!” Michelle thấy ông chủ ngã không còn hình tượng nào như thế, nhịn không được bực bội, đi tới đỡ Levi lên, cô vội vàng xin lỗi Vu Tử Thạc. “Xin lỗi! Ông chủ của chúng tôi cả ngày tới tối cứ ngốc ngốc như vậy, cũng không biết anh ấy đang nghĩ cái gì.”
“Làm ăn như vậy không sao chứ?” Vu Tử Thạc cảm thấy, với tính cách của Levi, làm kinh doanh nhất định bị người ta lừa chết không phải sao?
“Không sao đâu… làm ăn mà… không phải chỉ là mua bán đồ sao…” Levi sờ mũi rụt rè nói.
“Đương nhiên có sao!” Michelle nhịn không nỗi nữa, giận dữ nói: “Ông chủ của chúng tôi luôn bị đủ loại người lừa gạt, nếu không phải tài chính nhà anh ấy hùng hậu thì hành lang trưng bày này đã sớm đóng cửa rồi!”
Quả nhiên… Vu Tử Thạc thầm thở dài, rút di động ra, trên màn hình hiển thị một hàng chữ__ Cưỡng chế cài đặt qua bluetooth thành công. Cất di động đi, y quay nhìn Levi, cứ cảm thấy, với tính cách này, Levi còn dễ gặp nguy hiểm tính mạng hơn Michelle.
Ba người nhàn nhã đi lên lầu hai, Michelle nói đại sảnh triển lãm này bình thường không mở cửa. Vì bên trong đựng những bức tranh giá trị rất quý, chỉ chiêu đãi những khách hàng đặc biệt. Cửa vừa mở, ánh sáng chói mắt bên trong đã khiến Vu Tử Thạc không tự chủ được nhắm mắt lại, đợi thị lực hồi phục, một bức tranh nằm ngay chính giữa lập tức thu hút sự chú ý của y.
Bên trong khung tranh thuần kim là con quạ đen sải cánh bay với những nét vẽ mạnh mẽ, bộ lông vũ đen kịt như màn đêm dưới ánh trăng phản xạ lại màu đen óng ánh, nó mở rộng cái mỏ sắc bén, giống như đang gào, đôi mắt nửa khép chứa đựng hơi thở tàn bạo, đích thật là một bức tranh tuyệt đỉnh, cho người ta cảm giác bản thân ngay lập tức sẽ được bay đến bóng đêm mênh mông không xa.
Cho dù không phải vì nhiệm vụ, nhìn thấy tác phẩm thế này, Vu Tử Thạc cũng muốn lập tức mua nó. “Levi, anh xem tin mới sáng nay chưa?”
“Anh nói đoạn có liên quan đến Hắc Nha sao?” Levi vẫn đang không ngừng xoa xoa lỗ mũi, giọng nói giống như đang giận dỗi bản thân. “Đương nhiên xem rồi.”
“Gần đây nghe đồn Hắc Nha sẽ tái xuất, có lẽ anh nên cẩn thận một chút.” Vu Tử Thạc đi đến gần bức tranh đó, dưới khung tranh ghi chú tên bức tranh chính là ‘Con quạ đêm đen’, nếu Hắc Nha thật sự tái xuất, mục tiêu tiếp theo của hắn rất có thể là bức tranh cùng tên với mình này.
“Tôi không sợ anh ta.” Levi nhăn mũi chu miệng, còn giơ nắm đấm tỏ vẻ. “Chẳng qua là một con quạ đen thôi, nếu anh ta dám đến trộm đồ của tôi, tôi sẽ vắt sạch lông của anh ta ném vào nồi hầm!” Nói xong, Levi chép miệng tạo thành tiếng nước sôi sùng sục.
Một người thật ngây thơ… khó trách làm ăn luôn bị gạt, Vu Tử Thạc xoa xoa đôi mắt hơi đau, nói: “Tôi muốn bức tranh này.”
“Xin lỗi, chỉ có bức tranh này không được.” Michelle đứng bên cạnh lên tiếng. “Bức tranh này không bán.” Nói xong, cô thúc cùi chỏ vào Levi vẫn đang đứng kêu sùng sục, lúc này Levi mới tỉnh táo khỏi trạng thái phối âm bối cảnh của mình. “ Michelle nói đúng, bức tranh này là người bạn đã qua đời của tôi tặng, dù ra giá cao cỡ nào tôi cũng không thể bán.”
Có câu quân tử không đoạt thứ của người, tuy rất thích bức tranh này, nhưng Vu Tử Thạc không muốn làm khó Levi, “Được thôi, vậy hôm khác tôi lại đến.” Câu này phát ra từ nội tâm, cho dù Levi có hơi thành thật quá, nhưng lực đánh giá tác phẩm nghệ thuật của hắn lại vô cùng xuất sắc. Các bức tranh nơi này đều không tồi, chỉ là hôm nay nhìn thấy bức ‘Con quạ đêm đen’ rồi, thì những tác phẩm khác rất khó lọt vào mắt Vu Tử Thạc nữa.
Hai bên lưu số điện thoại của nhau, Vu Tử Thạc rời khỏi hành lang trưng bày, đi vào tòa nhà đối diện đó, từ nơi này dùng máy ảnh SLR phóng to gấp lần vẫn có thể nhìn thấy Michelle, chụp vài bức hình của cô ta và Levi, Vu Tử Thạc gọi điện cho Giang Hằng. “Cảm giác xâm nhập gia cư bất hợp pháp thế nào?”
“‘Xâm nhập gia cư bất hợp pháp’ khó nghe quá, có lẽ tôi chỉ đến để kiểm tra thiết bị điện lực thôi.” Giang Hằng uống trà do bà Alex mang lên, thấp giọng nói, bà Alex bưng trái cây về phòng khách, cười híp mắt nói với Giang Hằng: “Thật làm phiền cậu quá, cũng không biết tại sao lại đột nhiên bị ngắt điện.”
“Không cần khách khí, điện lực của tòa nhà này đã cũ kỹ một cách nghiêm trọng, về mặt sử dụng điện nên chú ý nhiều hơn.” Giang Hằng nghiêm túc nói với bà Alex, rồi cầm ra một tờ giấy, “Có thể phiền cô giúp cháu ghi lại công suất của tất cả thiết bị điện trong nhà không? Chân cháu không tiện đi lắm.” Khi nói, Giang Hằng vỗ chân mình, ý là hắn có một chân đi không tiện.
“Không vấn đề gì.” Bà Alex cầm tờ giấy rồi đi vào nhà bếp.
“Tòa nhà bị ngắt điện chắc không phải do anh tạo ra đó chứ?” Vu Tử Thạc ở đầu dây bên kia nghe cuộc đối thoại của họ liền cảm thán, Giang Hằng nhẹ nhàng đi tới cửa sổ, đặt camera cực nhỏ vào góc khuất nhất, sau đó vừa bỏ máy nghe lén vào bình hoa cạnh tivi, vừa nói: “Trước đó tôi chỉ bỏ một tờ rơi của công ty duy tu điện lực trước nhà bà ta.”
Giang Hằng này, mưu tính quả nhiên rất sâu, Vu Tử Thạc than nhẹ: “Được rồi, tôi thu lại câu nói vừa rồi, anh đúng là diễn viên giỏi.”
“Chỗ anh thế nào rồi?” Trước khi bà Alex trở lại, Giang Hằng vội vã lắp đặt camera ở các phòng khác, sau đó trở lại chỗ ngồi, làm như không có chuyện gì. Vu Tử Thạc nhìn Levi và Michelle qua ống kính, ấn nút chụp. “Michelle có lẽ không phải kẻ phạm tội, hiềm nghi đối với Levi Ansel ông chủ của cô ta cũng có thể xóa bỏ, phạm vi thu nhỏ đi không ít. “Có lẽ là bạn của Michelle, hoặc là khách hàng gần đây nhất của cô.”
“Khả năng sau lớn hơn, tôi phát hiện một bức tranh vô cùng đặc biệt ở hành lang trưng bày Hoàng Hôn, trực giác nói cho tôi biết, nó rất có thể bị quái tặc Hắc Nha nhắm vào.” Vu Tử Thạc hồi tưởng lại khoảng khắc khi thị lực phục hồi từ ánh sáng mạnh, đập vào mắt là đôi cánh lông đen. Nói không chừng Hắc Nha cũng ở trong số những khách hàng gần đây của Michelle, chẳng qua nguyên tắc của Hắc Nha không phải chỉ cần tiền, không cần mạng sao?
Giang Hằng cũng cảm thấy chuyện này có chỗ kỳ lạ, “Nói không chừng Michelle sẽ không cẩn thận vạch trần thân phận của Hắc Nha, nên bị diệt khẩu.”
Như vậy thì chuyện sẽ rõ ràng hơn, sự thần bí đóng vai trò bảo vệ tốt nhất của Hắc Nha, sỡ dĩ phía cảnh sát không tìm được đầu mối gì, chính là vì khi hắn xâm nhập nhà người khác trộm thì thường xuyên mang mặt nạ cáo, chưa có ai từng thấy mặt hắn, lại thêm bản lĩnh của hắn rất tốt, không hiện hành, nên cảnh sát New York đương nhiên không thể làm gì. Nhưng nguyên tắc, một khi xung đột với lợi ích của bản thân, thì rất khó giữ vững.
“Tốt nhất anh nên trở về sớm, hiện tại tôi phải đi tìm một người.” Vu Tử Thạc cất máy ảnh SLR đi, nói với Giang Hằng. Giang Hằng nhìn ra cửa sổ, ánh mặt trời dần ngả về tây. “Xem ra, anh bạn Klaus của chúng ta lại phải tiếp nhận công việc mới.”
“Anh ta nếu không vận động nhiều sẽ rất dễ tích lũy mỡ thừa dẫn đến cao huyết áp và các loại bệnh liên quan đến tim mạch, tôi cũng vì tốt cho anh ta thôi.” Vu Tử Thạc nói rất thản nhiên, cười cúp máy, đi xuống lầu, đã gần hai tuần không liên lạc với Ford, vẫn nên giao lưu cảm tình một chút thôi.
Giang Hằng nhìn màn hình di động hiển thị cuộc gọi kết thúc, nụ cười bất giác hiện trên môi, Vu Tử Thạc này, thật sự đúng là khắc tinh của thanh tra Klaus.
Ở chỗ khác, trong phòng làm việc của tổ hung án NYPD, Ford Klaus đang báo cáo lại tiến độ điều tra gần đây về sát thủ Mũ Đen cho Ada Wenskhôngl, vừa nói được một nửa, đột nhiên mũi ngứa ngứa, vội quay mặt đi, hắc xì một cái thật mạnh.
“Anh sao vậy, anh Klaus?” Ada vỗ vai Klaus quan tâm hỏi, hắn chu môi, nhăn mày xoa xoa mũi, nói lấy lệ: “Không có gì, chỉ có một dự cảm không tốt thôi.”