Nguy Hiểm Lại Mê Người

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sơ Nhuế bị Diệp Tư Dữ dọa, Sư Âm ở bên ngoài nghe được tiếng vang, tưởng bọn họ xảy ra tranh chấp, vội vàng đẩy cửa đi vào. Sau đó y tá cũng tới, Diệp Tư Dữ mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Sư Âm cùng Sơ Nhuế ra khỏi phòng bệnh.

"Cậu đừng quá tự trách, cũng đừng lo lắng quá, cậu ta đột nhiên gặp những chuyện này, lại không chịu nổi đả kích khi ông nội qua đời mới có thể mất bình tĩnh như vậy."

Hai người đi trên hành lang bệnh viện, Sư Âm không ngừng an ủi Sơ Nhuế đang áy náy cúi đầu.

Sơ Nhuế than thở: "Đều tại mình."

"Cũng không thể hoàn toàn trách cậu được." Sư Âm là người đứng ngoài cuộc nhìn, thấy rất rõ ràng: "Nếu như không phải cậu ta tự tiện quyết định mà không quan tâm đến cậu có đồng ý không thì Giang Hàn Úc làm sao mà hiểu lầm rồi tìm đến đây."

"Nói đi nói lại, chuyện này cậu ta cũng có một phần trách nhiệm."

Sơ Nhuế cũng biết như vậy, nhưng dẫu sao người bị thương là Diệp Tư Dữ, cho nên cô cũng không thể đẩy trách nhiệm lên cậu ta được.

"Hậu sự của ông nội cậu ta..."

"Yên tâm đi, mình nghe nói tạm thời đã có hàng xóm hỗ trợ, ước chừng xế chiều hôm nay người nhà Diệp Tư Dữ sẽ tới."

"Vậy mình đợi gia đình cậu ta đến rồi đi."

Hai người đi ra khỏi bệnh viện, cách một bờ tường rào là bãi biển vàng êm đềm. Sóng vỗ vào những tảng đá bên bờ, tạo ta tiếng đập không ngừng nghỉ.

Một bóng lưng cao gầy xa xa rơi vào tầm mắt hai người.

Sư Âm dừng bước, nhìn bóng lưng kia, hỏi Sơ Nhuế, "Quyết định rồi? Cùng anh ta trở về?"

Sơ Nhuế gật đầu một cái, "Ừ."

"Biết sớm muộn gì cũng sẽ về với anh ta, lúc đầu còn phí sức như vậy làm gì."

"Liền...muốn cho nhau thêm một cơ hội."

"Vậy thì chúc cậu may mắn." Sư Âm cười cười, "Đi đi, mình quay lại nhìn Diệp Tư Dữ một cái."

Sơ Nhuế đứng nhìn bóng lưng Sư Âm đi vào bệnh viện một hồi rồi mới xoay người, đi về phía người đang đứng trên bãi biển kia.

Giang Hàn Úc đang đợi cô.

Biển lớn trông như một con dã thú đang há miệng, như thể muốn nuốt trọn mọi thứ.

Giang Hàn Úc lẳng lặng nhìn mặt biển, cằm căng chặt, lông mày nhíu lại. Hắn không biết mình rốt cuộc đứng đây bao lâu, cho đến khi bàn tay bị nhẹ nhàng nắm lấy. Ấm áp tràn ngập trong lòng bàn tay hắn. Hắn nghiêng đầu, thấy là Sơ Nhuế.

"Sao tay anh lại lạnh như vậy."

Giang Hàn Úc rũ mắt, che dấu trả lời: "Bị gió thổi lạnh."

Sơ Nhuế không tin,

"Có thật không? Không phải vì cái khác?"

Giang Hàn Úc yên lặng, Sơ Nhuế lại hỏi anh: "Anh sợ sao?"

Lần nữa trở lại chỗ này, đối mặt với bóng ma ngày xưa, cô muốn anh có thể vượt qua chướng ngại tâm lý.

Giang Hàn Úc nhàn nhạt cười một tiếng, nắm lại bàn tay nhỏ bé của Sơ Nhuế: "Có em ở đây, ngay cả tiếng sóng biển cũng không còn đáng sợ nữa."

Hắn có thể vượt qua chướng ngại tâm lí vì cô, cũng muốn vì cô mà trở thành một người bình thường.

Lúc xế chiều, ba mẹ Diệp Tư Dữ chạy tới.

Sơ Nhuế thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho họ, rất thành khẩn nói xin lỗi, cũng bồi thường một khoản tiền bao gồm phí chữa trị và thuốc thang.

Lúc trời sắp tối, cô và Giang Hàn Úc, còn có Sư Âm, cùng nhau rời khỏi hòn đảo này.

Buổi sáng trời đã tạnh mưa, nhưng mặt biển sóng vẫn rất dữ dội. Giang Hàn Úc bao cả con tàu, trên tàu trừ bọn họ ra không có vị khách nào khác.

Sư Âm nằm nghỉ ngơi ở một gian phòng, Giang Hàn Úc và Sơ Nhuế ở một phòng khác. Cửa đóng lại, bốn chiếc giường nhỏ được kê cạnh nhau, bên cạnh cửa số còn có một chiếc bàn nhỏ.

Tàu chạy không được thuận lợi, điên cuồng lắc lư, ánh đèn trong phòng cũng lảo đảo theo.

Sơ Nhuế ngồi đối diện Giang Hàn Úc, ngồi một hồi cô bỗng thấy sắc mặt anh không được tốt.

"Anh không sao chứ?"

Đến gần cô mới nhìn thấy trán anh đang toát mồ hôi. Sắc mặt cũng rất trắng.

"Không sao." Vẫn còn cậy mạnh.

Sơ Nhuế đỡ anh, đoán có lẽ anh bị say sóng.

"Anh không ngồi được tàu, sao hôm qua còn----"

Giang Hàn Úc cười một tiếng, yếu ớt nói: "Lúc ấy tôi chỉ muốn gặp em, sao quản được nhiều như vậy."

Sơ Nhuế cũng cảm thấy mình hỏi câu này hơi dư thừa.

"Anh nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, nhìn tình hình này chắc phải hai tiếng nữa mới đến nơi được."

Giang Hàn Úc nặng nề nhìn Sơ Nhuế, gật đầu, để cô đỡ nằm xuống giường.

Giường rất nhỏ, một mình Giang Hàn Úc nằm còn chật, nhưng anh còn ôm lấy cả cô, kéo cô cùng nằm xuống với mình.

Sơ Nhuế bất ngờ không kịp đề phòng, kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tay anh bấu chặt lấy lưng cô, không thể nhúc nhích: "Anh làm gì đấy?"

"Ngủ cùng tôi một lúc." Giọng nói thập phần mệt mỏi.

Sơ Nhuế ngắm nhìn bốn phía, "Qúa chật."

"Em ngủ trong ngực tôi, nằm trên người tôi sẽ không chật."

"...Anh không sợ em đè chết anh sao."

Giang Hàn Úc cười ra tiếng, "Em nhẹ như vậy."

Lỗ tai Sơ Nhuế lặng lẽ đỏ lên, đã rất lâu rồi cô không ôm ôm thân mật với Giang Hàn Úc, vị trí cô đè lên lại còn không được tốt.

Bụng nhỏ đang đè lên cái gì đó. Cô không dám động đậy, sợ chẳng may kích thích nó.

Khoang tàu đung đưa theo sóng biển, hai người đối mặt, hô hấp dần dần thay đổi. Nhiệt độ cao lên, trong lòng hai người cũng trở nên nóng bỏng.

"Sơ Nhuế." Hắn gọi cô, "Em thật sự muốn trở về cùng tôi sao?"

Hắn không dám xác định, sợ mình chẳng qua là đang nằm mơ.

Sơ Nhuế trừng mắt nhìn, sau đó dựa đầu vào trong lồng ngực Giang Hàn Úc, lắng nghe tiếng tim đập của hắn: "Chúng ta cùng nhau cố gắng, có được không?"

"Xa anh em cũng rất thống khổ. Nhưng em muốn có không gian của riêng mình, không muốn bị anh khống chế khắp nơi, không muốn bị anh theo dõi."

Giang Hàn Úc vuốt tóc Sơ Nhuế, cằm cạ cạ đỉnh đầu cô: "Thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không còn làm như vậy."

Hắn lại nói: "Cảm ơn em, cảm ơn em đồng ý cho tôi thêm một cơ hội."

Sơ Nhuế ngẩng đầu nhìn Giang Hàn Úc, môi khẽ nhếch lên. Cô không nói gì, chỉ cười như vậy.

Giang Hàn Úc không nhịn được, dùng ngón tay câu đi sợi tóc trên mặt cô, câu đến sau tai, sau đó khẽ nâng cằm cô, cẩn thận, run rẩy đặt một nụ hôn lên môi cô.

Tàu đung đưa, bọn họ cũng đung đưa theo.

Tay hắn nắm lấy gáy cô, trên chiếc giường chật hẹp đảo ngược lại vị trí của hai người.

Trong một nơi bí ẩn, bí ẩn □□, theo sóng biển sôi trào, không ngừng cuồn cuộn.

Con tàu đong đưa, Sơ Nhuế cảm thấy mình bắt đầu choáng váng, một trận lại một trận sóng nhiệt cuốn tới.

Phòng cách vách đều có người, Sư Âm, còn có mấy người nam nhân theo Giang Hàn Úc tới.

Sơ Nhuế cắn chặt môi không dám phát ra tiếng, Giang Hàn Úc đau lòng cô, muốn ngừng. Nhưng Sơ Nhuế bắt lấy bả vai hắn, ánh mắt yêu kiều hiện lên tầng sương mỏng, gò má ửng đỏ.

Hắn lần nữa ôm lấy cô, hôn cô, nắm tay cô ụp lên trên đính đầu, mười ngón tay đan chặt cùng cô.

Lắc lư, lắc lư, ánh đèn đung đưa, bọn họ cũng đung đưa theo.

Hơn hai tiếng sau, tàu cập bến.

Sơ Nhuế sửa lại quần áo ngay ngắn, trên mặt vẫn còn mảng đỏ ửng. Giang Hàn Úc chỉnh tóc giúp cô.

Sư Âm tới gõ cửa, ở ngoài gọi: "Sơ Nhuế, đang ngủ sao? Chúng ta đến nơi rồi."

Sơ Nhuế như vừa làm chuyện xấu xong, tim lỡ một nhịp, mở miệng âm thanh khàn khàn: "Không----không ngủ, bọn mình ra ngay đây."

Giang Hàn Úc vẫn còn đang ôm cô, ngón tay nghịch nghịch mấy lọn tóc. Giống như vừa cơm no rượu say, lại giống như vẫn còn chưa được thỏa mãn.

"Phải đi thôi." Cô đẩy hắn một cái.

Sau đó đứng lên, quay đầy hạ thấp giọng: "Anh mau mặc quần vào đi."

Giang Hàn Úc cứ nhìn cô cười, ánh mắt đầy nhu tình.

Mấy phút sau, hai người cuối cùng cũng sửa soạn xong, xác nhận không có để lộ ra cái gì, Sơ Nhuế mới mở cửa.

Sư Âm đứng ở trên boong tàu, Hoắc Quân Xuyên từ sáng sớm đã ra đón người đang đứng ở bến tàu.

Thấy Sơ Nhuế và Giang Hàn Úc đi tới, Hoắc Quân Xuyên lập tức toét miệng cười lên: "Anh họ!"

Chờ Sơ Nhuế đến đứng bên cạnh mình xong, Sư Âm nói nhỏ bên tai cô: "Mặt đỏ như vậy, gọi cậu nửa ngày cũng không thấy ra, hai người ở bên trong làm chuyện thiếu nhi không thể xem sao?"

Sơ Nhuế khẩn trương, chột dạ chối: "Cái kia----nào có---"

"Mình còn không hiểu cậu sao, xem bộ dáng nói dối của cậu kìa. Bất quá mà, tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô bốc lửa cũng không có gì lạ."

Sư Âm nháy nháy mắt với Sơ Nhuế, sau đó ôm vai cô rời khỏi bến tàu.

Giang Hàn Úc cùng Sơ Nhuế trở về Lương Nguyệt Loan, Hoắc Quân Xuyên phụ trách đưa Sư Âm về nhà.

Sư Âm vốn muốn từ chối, nhưng ngồi tàu lâu như vậy làm đầu cô choáng, bây giờ có xe miễn phí thì tội gì không đi. Nghĩ vậy, cô liền lên xe Hoắc Quân Xuyên.

Ngồi ở ghế sau.

Hoắc Quân Xuyên dựa lưng vào ghế ngồi, từ kính chiếu hậu nhìn Sư Âm ngồi phía sau, ngón tay như có như không gõ gõ tay lái.

Đêm đã khuya, sư Âm thấy mệt rã rời. Nhưng ngồi nửa ngày, Hoắc Quân Xuyên cứ thế không cho xe chạy.

Cô không khỏi hỏi: "Không đi sao?"

Lúc này Hoắc Quân Xuyên mới buồn cười nói: "Vị tiểu thư này, cô coi tôi là tài xế sao?"

"..." Sư Âm cau mày một cái, mặt đầy khó hiểu: "Không phải anh đưa tôi về nhà sao?"

Hoắc Quân Xuyên nghẹn lời, mở miệng: "Ngồi ghế đằng trước."

"Không. Ngồi trước hay sau thì có gì khác nhau."

"Lão tử thích!!!"

"..."

Sư Âm không nói nữa. Lười so đo với hắn. Cô bây giờ chỉ muốn về nhà ngủ một giấc. Vì vậy Sư Âm cầm túi của mình, mở cửa, đi về phía trước hai bước, lần nữa mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái. Cô ngáp một cái, mệt rã rời cài dây an toàn, hỏi: "Bây giờ có thể đi được chưa? Phiền anh đi nhanh một chút, bây giờ tôi rất buồn ngủ."

Hoắc Quân Xuyên ngược lại nhìn cô một hồi, mới rút dây an toàn của cô ra cài lại vào vị trí chính xác.

"Xem ra cô rất mệt nhỉ, ngay cả dây an toàn cũng cài sai được."

Sư Âm cúi đầu nhìn một cái, lơ đễnh "Ồ" một tiếng.

Rốt cuộc Hoắc Quân Xuyên cũng cho xe chạy. Chỉ là vừa mới đi được một đoạn, ngay tại nơi không một có cây đèn đường nào, xe tắt máy.

Sư Âm đang buồn ngủ lơ mơ rung lên một cái, ánh mắt mờ mịt: "Sao vậy?"

"...Không biết."

Hoắc Quân Xuyên thử khởi động lại xe một lần nữa, nhưng như thế nào cũng không nổ máy được.

Sư Âm nhìn hắn, lại nhìn bốn phía xung quanh, dứt khoát nhắm mắt ngủ tiếp, thuận tiện nói: "Đừng thử nữa, gọi điện thoại cho đội sửa chữa đi."

"...Cô không phải là người sửa xe sao?"

"Có bột mới gột nên hồ anh hiểu không, tắt máy thế kia không có công cụ tôi sửa được cái rắm ấy."

"..."

"Nhanh, tôi không muốn ở đây làm mồi cho muỗi đâu."

Hoắc Quân Xuyên thấy mình cmn thật xui xẻo.

Vô cùng phấn khởi đến đón anh họ, kết quả lại gặp chuyện đen đủi như vậy.

Hắn gọi điện thoại cho đội sửa chữa, khoảng nửa tiếng nữa họ mới đến nơi. Sau đó, hắn quay đầu nhìn Sư Âm, đang định nói phải đợi thì thấy cô đã ngủ rồi.

Mấy lần trước gặp Sư Âm, cô đều đang mặc đồng phục làm việc bẩn thỉu, buộc tóc đuôi ngựa, không hề có dáng vẻ của một cô gái chút nào. Bây giờ nhìn kĩ một chút, ngũ quan thanh tú, diện mạo trắng trẻo, còn thật...đẹp mắt.

Sư Âm ngủ không sâu giật giật người, lơ đãng mở mắt, phát hiện Hoắc Quân Xuyên đang hăng hái nhìn mình chằm chằm.

Cô không khỏi nhíu chân mày: "Nhìn cái gì vậy."

Hoắc Quân Xuyên bĩu môi cười một tiếng: "Nhìn cô đó, tự nhiên phát hiện cô cũng rất xinh đẹp."

"..."

Sư Âm ghét bỏ nhìn hắn một cái, dịch dịch về sau cách xa hắn một chút. Thuận tiện trong lòng mắng một câu.

Bệnh thần kinh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio