"Ngụy huynh, ngươi yên tâm, cha ta là Lễ bộ Thị Lang. Nếu bệ hạ muốn ban chết ngươi, ta sẽ cầu cha ta toàn lực cầu tình cho ngươi."
Vốn Ngụy Quân nghe nhóm người này trù mình lập tức sẽ chết, nghe rất vui vẻ.
Thẳng đến hắn nghe được có người muốn để phụ thân cầu tình cho mình, nhất thời giật mình một cái, vội vàng nhìn qua.
Người nói chuyện là Lý Thám hoa.
Lý gia là thế gia đại nho, một cửa sáu tiến sĩ, cha con hai Thám hoa.
May mắn thiếu một, bằng không Ngụy Quân sẽ hoài nghi thế giới này có thể là thế giới võ hiệp.
Nói lại, thiếu một cũng đáng tiếc, bằng không Ngụy Quân nhất định làm huynh đệ tốt cùng Lý Thám hoa.
Dù sao Lý Thám hoa trong truyền thuyết làm huynh đệ thật sự là rất nhân nghĩa, không chỉ đưa thanh mai trúc mã của mình cho huynh đệ tốt, còn đưa sản nghiệp tổ tiên của mình cho huynh đệ tốt luôn, sợ huynh đệ tốt cùng tình nhân trong mộng của mình sống không được tốt.
Làm huynh đệ mà làm được tới mức đó, quá cảm động mà.
Đáng tiếc.
Lý Thám hoa này hẳn không có giảng nghĩa khí như vậy.
Đại não đang miên man suy nghĩ, miệng của Ngụy Quân cũng không có nhàn rỗi: "Lý huynh, vạn vạn đừng cầu tình với lệnh tôn cho ta. Ta là ôm tâm hẳn phải chết để đang đạo tấu chương này, Ngụy Quân ta không có vướng mắc, có chết thì cứ chết. Nếu liên lụy đến trêи người Lý huynh hoặc lệnh tôn, ta cho dù chết, cũng sẽ chết không nhắm mắt. Đại trượng phu một mình làm việc một mình gánh vác, ta nếu làm như vậy, nào có giác ngộ gánh vác hậu quả. Chỉ hy vọng bệ hạ có thể nghe vào lời của ta, không cần trầm mê tu huyền nữa, ta cho dù chết cũng có ý nghĩa."
Lý Thám hoa hốc mắt nháy mắt đỏ lên, đã bị cảm động.
"Ngụy huynh, ngươi suy nghĩ vì người khác như vậy, sao lại không nghĩ cho bản thân chứ?"
Ngụy Quân cười mà không nói.
Ca tất cả đều là nghĩ cho bản thân đấy chứ.
Ngươi có biết cái cát ngươi.
Chu Tế Tửu vốn đang làm công tác chuẩn bị mở ra Thư sơn, nhưng nàng rất nhanh đã bị Ngụy Quân hấp dẫn lực chú ý.
Thật sự là nhóm chó ɭϊếʍ cảm xúc quá mức kϊƈɦ động, Chu Tế Tửu làm đại nho, muốn không phát hiện cũng khó.
"Các ngươi đang nói chuyện gì? Cảm xúc kϊƈɦ động như vậy."
Chu Tế Tửu không biết khi nào, đã xuất hiện ở bên cạnh Ngụy Quân, tò mò nhìn nhóm chó ɭϊếʍ.
Sau đó nhóm chó ɭϊếʍ mồm năm miệng mười bẩm báo:
"Lão sư, người cứu Ngụy huynh đi."
"Ngụy huynh muốn chết."
"Bệ hạ nhất định sẽ ban chết cho Ngụy huynh."
Chu Tế Tửu nghe vậy cũng bị dọa giật mình.
Ngụy Quân là một đệ tử thực nhu thuận, ngày thường sau khi hết lớp còn thường xuyên lén tìm nàng thỉnh giáo vấn đề, xem qua thực khiêm tốn hiếu học.
Tuy Chu Tế Tửu cũng biết bộ phận nguyên nhân Ngụy Quân sở dĩ thường xuyên tìm nàng nói chuyện riêng cũng là có mơ ước sắc tướng của nàng, nhưng dù sao lệ chất trời sinh cũng khó mà kềm giữ, Chu Tế Tửu đối với cái này cũng đã quen rồi.
Dù sao nàng cũng chướng mắt loại nhóc con chưa đủ lông đủ cánh này, nhưng cảm giác được loại tiểu tử chưa ráo máu đầu này thầm mến vẫn thực không tệ.
Làm nữ thần đại chúng của Quốc Tử Giám, Chu Tế Tửu thực am hiểu xử lý loại quan hệ này.
Nhưng sau khi xem xong tấu chương "tạ ơn" mà Ngụy Quân viết, Chu Tế Tửu cũng sợ ngây người.
Nàng phát hiện mình đã xem thường đệ tử này.
"Ta còn tưởng rằng ta là cái bình xịt thiên hạ đệ nhất, không nghĩ tới ngươi đã trò giỏi hơn thầy." Chu Tế Tửu nhìn Ngụy Quân lẩm bẩm nói.
Ngụy Quân khiêm tốn nói: "Đệ tử vẫn kém xa so với lão sư, “Khiếu nhượng” của lão sư xuất thế, cải biến vận mệnh của vô số người. “Mê mang” hiện thế, lại nghịch chuyển một hồi chiến cuộc chiến tranh. Đệ tử chẳng qua là thượng thư khuyên can quân vương, chỗ lão sư chỉ điểm học tập vẫn còn rất nhiều."
Chu Tế Tửu nhìn Ngụy Quân khiêm tốn, thân thể lại vẫn run run.
"Ngươi có thể so với ta sao? Ta lúc trước dám mắng cả thiên hạ, là vì ta biết không có ai dám giết ta. Ngươi thì sao? Ngay cả Hạo Nhiên Chính Khí còn chưa có tu thành, ngươi không sợ chết sao?"
Ngụy Quân cử ưỡn ngực, mỉm cười nói: "Đệ tử không sợ."
Hắn là thật sự không sợ.
Hắn còn trông ngóng mình chết nữa là đằng khác.
Chu Tế Tửu là đại nho, hơn nữa là đại nho có thể bảo tam tranh nhất được thế nhân công nhận, người bình thường ở trước mặt nàng, căn bản không nói dối được.
Cũng bởi vì như thế, cho nên Chu Tế Tửu đến giờ vẫn là độc thân.
Dù sao đối mặt một phụ nữ có thể nhìn thấu nói dối, người nam là không có cơ hội.
Nhưng mà giờ khắc này, Chu Tế Tửu phát hiện Ngụy Quân không có nói dối.
Ngụy Quân là thật không sợ chết.
Thế gian lại có thể có nam nhân như vậy?
Chu Tế Tửu là lần đầu tiên gặp được.
Đợi một chút, hắn sẽ không vì ta mới làm như vậy chứ?
Chu Tế Tửu bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện.
Làm Tế Tửu Quốc Tử Giám, thiên hạ đệ nhất danh y trước đây, tiên tử trêи tuyệt sắc bảng, đại nho thế gian công nhận, công huân chiến tranh vệ quốc, người theo đuổi nàng có khắp thiên hạ.
Trong đó có đủ thiên chi kiêu tử chân chính.
Nhưng Chu Tế Tửu chưa từng rung động.
Có một lần có nhân vật lớn theo đuổi nàng tới Quốc Tử Giám, người nọ theo đuổi nàng chín năm, cuồng dại không thay đổi, nhưng mà nàng vẫn không động lòng đối với hắn, người nọ cũng thật sự không chịu nổi, nhất định muốn nàng nói rõ ràng nàng đến cùng là thích dạng nam nhân gì.
Nàng lúc ấy đang chỉ dạy riêng cho Ngụy Quân, thuận miệng nói câu mình thích loại chân anh hùng thấy chết không sờn này. Chỉ có người đối mặt tử vong vẫn không sợ hãi, mới xứng để nàng động lòng.
Cái này rõ ràng chính là đang khó xử người ta mà.
Trêи đời này ai không e ngại tử vong?
Tu tiên tu tiên, vì cái gì phải tu tiên? Còn không phải chính là muốn trường sinh bất lão.
Cho nên người nọ nghĩ Chu Tế Tửu là đang cố ý khó xử mình, lúc ấy đã tức giận rời khỏi.
Chu Tế Tửu bản thân cũng rất nhanh quẳng chuyện nọ ra sau đầu.
Nhưng mà hôm nay, nàng thấy Ngụy Quân như vậy, bỗng nhiên nhớ lại chuyện ngày đó.
Ngụy Quân thường xuyên nhìn lén mình, điểm ấy nàng biết.
Hắn thầm mến mình, thực bình thường, dù sao thế giới này có rất nhiều người giống như hắn.
Cho nên hắn đã ghi tạc trong lòng tất cả những lời mà mình nói.
Sau đó, yên lặng cố gắng, giấu tâm ý ở dưới đáy lòng.
Cho tới giờ, đứa nhỏ này đã dùng loại phương thức hàm súc này thổ lộ với mình.
Trả giá quá lớn.
Nhưng thành ý đủ để làm cho trái tim đại nho của nàng cũng lâm vào rung động.
Chu Tế Tửu càng nghĩ lại càng cảm thấy chuyện là như vậy.
Cho nên nàng dùng sức giẫm chân: "Cho dù ngươi thích. . . cho dù ngươi không sợ chết, cũng không thể lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Ta đi hoàng cung nhìn xem, tốt nhất có cơ hội ngăn đạo tấu chương kia của ngươi lại."
Không đợi Ngụy Quân cự tuyệt, Chu Tế Tửu đã biến mất không thấy.