Hai người giọng điệu đều rất kỳ quái.
"Mộng cô nương, Ngụy Quân hẳn chưa có tu luyện qua chứ?"
Mộng cô nương trả lời thực chắc chắc: "Tuyệt đối không có, hắn chính là một người bình thường, nếu không vừa rồi tiến vào Diệu Âm phường thì đã có cảnh báo."
"Cái này kỳ quái, vừa rồi các cô nương Diệu Âm phường đã thêm vào pháp lực ở trêи âm luật, người thường hẳn đều sẽ trúng chiêu mới đúng, ví dụ như hai người cùng trường với hắn. Ngụy Quân là sao vậy? Người thường khi nào thì có thể chống đỡ âm công Diệu Âm phường?" Thượng Quan công tử khó hiểu.
Mộng cô nương lặng lẽ một lát, sau đó nói: "Chỉ có một loại giải thích."
"Là gì?"
"Ngụy Quân trong lòng không có chút suy nghĩ đen tối nào, là một chính nhân quân tử tuyệt đối, cho nên hắn có thể bất động đối với sắc đẹp." Mộng cô nương nói.
Thượng Quan công tử nghe Mộng cô nương nói như vậy, nhất thời mắt sáng ngời: "Còn có loại người như thế tồn tại?"
"Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dạng người như vậy, nhưng chỉ có một lời giải thích này là có thể nói được." Mộng cô nương khẳng định.
Nếu Ngụy Quân có thể nghe được hai người này nói chuyện, nhất định sẽ dở khóc dở cười.
Trẫm đời trước tốt xấu cũng là người trải qua nhiều lão sư dạy dỗ, đã sớm đạt tới cảnh giới trong lòng vô mã. Nếu nghe mấy khúc nhạc đã không khống chế được, vậy cũng quá có lỗi với những lão sư này dạy dỗ.
Tầm mắt hạn chế sức tưởng tượng của bọn họ.
Cho nên ở trong lòng Mộng cô nương cùng Thượng Quan công tử, hình tượng Ngụy Quân nhất thời trở nên cao lớn hẳn lên.
"Mộng cô nương, loại nam nhân có phẩm tính này, tựa như là đối tượng gửi gắm tình cảm tốt nhất của tông phái các người đó." Thượng Quan công tử nói.
Mộng cô nương gật gật đầu: "Quả thật như thế, Thượng Quan công tử, lát nữa tôi sẽ cùng công tử diễn một màn này."
Thượng Quan công tử có chút kinh ngạc.
Hắn thực không nghĩ tới có thể mời được Mộng cô nương ra tay phối hợp với mình, đối với lai lịch của Mộng cô nương, hắn là có hiểu biết. Nếu không phải vì hồng trần lịch lãm, Mộng cô nương trêи lý luận căn bản sẽ không xuất hiện ở trong này.
Kinh thành phàm là người trong nhà có chút bối cảnh đều được dặn dò qua ngàn vạn đừng có đắc tội với Mộng cô nương Diệu Âm phường.
Hắn nguyên bản chỉ tính mời một cô nương bình thường Diệu Âm phường cùng hắn diễn trò, không nghĩ tới Mộng cô nương lại có thể chịu tự mình ra sân, Ngụy Quân này xem ra thật sự mười phần quan trọng đối với tông môn của Mộng cô nương.
Nhưng cho dù là vậy, Thượng Quan công tử cũng không có thay đổi ý nghĩ của bản thân.
Nhân tài như thế, càng phải khảo nghiệm rõ ràng. Nếu có thể thông qua khảo nghiệm, hắn sẽ toàn lực giúp Ngụy Quân đi về phía trước.
"Vậy làm phiền Mộng cô nương." Thượng Quan công tử nói.
...
Ngụy Quân đến Diệu Âm phường, là thật đến thưởng thức âm nhạc.
Đương nhiên, cộng thêm lãnh hội ý cảnh hồng trần.
Đến cấp bậc Thiên Đế kia, thật ra cơ bản đã không cần tu luyện, ngược lại càng chú trọng lịch lãm hồng trần, trưởng thành tâm tính.
Kiến thức càng nhiều phong cảnh, loại suy, mới có thể càng tiến một bước.
Cho nên hắn thật sự đắm chìm vào trong âm nhạc của Diệu Âm phường.
Thẳng đến âm nhạc bị một trận ồn ào cắt ngang.
Ngụy Quân cau mày, đưa mắt nhìn lên, sau đó thấy được một màn kinh điển trêи màn ảnh: ác thiếu ăn chơi coi trọng thanh quan nhân nổi tiếng, muốn cướp làm của riêng.
"Thượng Quan công tử, Mộng cô nương hôm nay mệt mỏi, nàng nói hôm nay không gặp khách."
"Không gặp khách có thể, không gặp bản công tử không được, kêu Mộng cô nương đi ra, xướng hai tiểu khúc cho bản công tử. Nếu không, bản công tử đập Diệu Âm phường của ngươi."
"Thượng Quan công tử..."
Bốp!
Cái tát vang dội.
"Không cần khiêu chiến kiên nhẫn của bản công tử, bản công tử vẫn là không có kiên nhẫn."
Ác chủ tự nhiên có điêu nô.
Ác thiếu đang uy hϊế͙p͙ người Diệu Âm phường nhân, mà tôi tớ của ác thiếu thì đang uy hϊế͙p͙ những người khách khác: "Nhìn cái gì? Còn nhìn móc mắt của các người ra giờ."
Bị điêu nô uy hϊế͙p͙ như vậy, không ít người đều cổ co rụt lại, quay đầu uống rượu, hoàn toàn không dám xen vào.
Đây là uy danh của đứng đầu trong tứ đại hoàn khố kinh thành.
Ngụy Quân thấy thế, nhíu mày, nhưng hắn cũng không có đứng ra chủ trì chính nghĩa.
Thấy Từ Đức cùng Thái Kỳ Lâm mặt đều lộ vẻ tức giận cùng bất đắc dĩ, Ngụy Quân an ủi: "Từ huynh, Thái huynh, không cần lo lắng, Thượng Quan công tử này rất nhanh sẽ gặp xui xẻo."
Ngụy Quân những lời này rơi vào trong tai Từ Đức cùng Thái Kỳ Lâm, cũng rơi xuống trong tai Thượng Quan công tử cùng Mộng cô nương.
Bọn họ đều rất kỳ quái.
Thái Kỳ Lâm hỏi: "Ngụy huynh vì sao nói như vậy?"
Ngụy Quân cười tự tin: "Rất đơn giản, Diệu Âm phường mở ở dưới chân Thiên tử sừng sững không ngã, có thể không có bối cảnh sao? Không chỉ có bối cảnh, hơn nữa khẳng định thông thiên. Dám giương oai ở Diệu Âm phường, không phải muốn chết thì là cái gì?"
Điều này hơi chút động động não là có thể phán đoán ra, cho nên Ngụy Quân ngay cả ý tưởng đứng ra muốn chết đều không có.
Bởi vì hắn biết khẳng định không chết được.
Vô luận là thế giới nào, có thể ở nơi thủ phủ mở loại "Hội sở" cấp bậc này đều có bối cảnh thông thiên, không có ngoại lệ.
Cho nên căn bản không cần phải chủ trì chính nghĩa.
Nhưng Ngụy Quân rất nhanh đã phát hiện hắn đã nghĩ sai rồi.
Thái Kỳ Lâm nói: "Ngụy huynh, ngươi chỉ biết một mà không biết hai, Diệu Âm phường quả thật có bối cảnh, nhưng mà Thượng Quan công tử bối cảnh càng mạnh hơn."
Ngụy Quân có chút bất ngờ: "Bối cảnh càng mạnh hơn còn có thể nuôi dưỡng ra ăn chơi trác táng ngu xuẩn như vậy?"
Không nên như vậy chứ.
"Ngụy huynh, ngươi chính là đọc sách quá chuyên tâm, nên không có nghe qua đại danh của Thượng Quan công tử. Hắn là đứng đầu trong tứ đại ác thiếu kinh thành, là con Thượng Quan Thừa tướng. Quan trọng nhất là, muội muội hắn là đệ tử chân truyền Thiên Âm tông trong mười đại môn phái chính đạo tu chân giới. Diệu Âm phường cho dù bối cảnh thông thiên, làm sao có thể đấu với hắn?" Thái Kỳ Lâm lắc lắc đầu: "Thật ra cái này cũng không phải lần đầu tiên, trước kia Thượng Quan công tử đã đại náo qua Diệu Âm phường, lúc ấy có người nhịn không được động thân ra bênh vực lẽ phải, kết quả người nọ từ đó về sau đã không xuất hiện nữa, ngày kế đã phát hiện thi thể người nọ ở ngoài thành."
Ngụy Quân nghe đến đó, nhất thời hưng phấn.
Loại ác thiếu này hắn thích.
Trẫm vẫn là không đội trời chung cùng tội ác, trong mắt không thể chứa hạt cát.
Chẳng sợ phải đánh bạc tính mạng, hắn cũng phải trả lại cho thế gian này một cái đất trời sáng sủa.
Cho nên Ngụy Quân chợt đứng bật dậy, khí thế như cầu vồng, anh dũng không sợ lớn tiếng nói: "Quá, cầm thú, buông ra cô gái kia, để ta tới. Phi, để ta tới."