.
Ngày thứ ba
Thời gian: Hừng đông : ┃ Địa điểm: Bãi biển X
Hàn Chiếu tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Dưới chân ướt sũng nước biển, lạnh như thế mà hắn lại có thể không phác giác. Cậu nhóc được hắn ôm trong lòng mở mắt lim dim: “Anh đã tỉnh, chúng ta đều bị nước biển làm cho ướt hết rồi”.
Hậu tri hậu giác.()
() Hậu tri hậu giác: thấy rồi thì mới hiểu.
Hàn Chiếu gật đầu, cũng may là phần phía trên không bị ướt. “Ngày hôm qua cậu chỉ kể phân nửa câu chuyện, vẫn còn chưa kể xong đó”. Hàn Chiếu nhắc nhở.
Cậu nhíu mày một cái rồi nở nụ cười: “Hóa ra anh vẫn còn nhớ rõ…được rồi…tôi sẽ kết nốt phân nửa còn lại”.
“Lúc này Tiểu Nhiên gặp một cậu bé tên là Tiểu Húc, Tiểu Húc đối với Tiểu Nhiên rất tốt. Vì vậy nó và Tiểu Húc bắt đầu cùng đi học, cùng nhau tan trường, cùng nhau vui chơi,…Lúc đó nó rất ngây thơ, nó cho rằng có thể dùng biện pháp này để dần dần quên lãng tình cảm mình dành cho Tiểu Thiên, nhưng mà nó phát hiện bản thân đã sai rồi, nó vẫn thích cậu ta, cả ngày lẫn đêm đều nghĩ tới Tiểu Thiên mà thôi…Thế rồi có một ngày, Tiểu Thiên đưa cho Tiểu Nhiên một tờ giấy, hẹn gặp mặt nhau ở một con đường nhỏ hẻo lánh, Tiểu Nhiên không lưỡng lự đi tới chỗ hẹn, Tiểu Thiên từ phía sau ôm lấy nó, sau đó vòng qua phía trước rồi bảo nó nhắm mắt lại, còn nói là muốn tặng nó một món quà. Thế nhưng nghênh tiếp nó chỉ là cái còng tay lạnh như băng. Tiểu Thiên kéo nó đến bụi cỏ bên đường, bụi cỏ ngày thường rất rậm rạp đã che đi thân ảnh nho nhỏ của hai người. Tiểu Nhiên không ngừng giãy dụa, nhưng mà…nhưng mà vẫn bị…Anh hiểu chứ?”. Cậu nhìn Hàn Chiếu, đôi môi cong lên. Hàn Chiếu gật đầu.
“Tiểu Thiên sau khi cường bạo Tiểu Nhiên thì liền vứt bỏ Tiểu Nhiên lại nơi đó, khi đó đã là chạng vạng…Đèn đường mờ mịt, trên con đường nhỏ ngay cả một người đi đường cũng không có…lạnh…rất lạnh…tay Tiểu Nhiên bị còng cho nên ngay cả quần áo cũng không mặc vào được, nó cầu xin hi vọng có người nào đó đến giúp nó, thế nhưng không có, một người hay một chiếc xe cũng không có. Cách nó không xa là một đoạn sườn dốc, phía đưới đoạn dốc đó chính là biển rộng bao la, lúc đó nó thậm chí đã suy nghĩ muốn từ chỗ đó nhảy xuống…Nhưng rồi nó không làm gì cả…chỉ ngồi tại chỗ mà bất lực khóc òa…Đừng nói là…”.
Hàn Chiếu cắt ngang lời cậu: “Đủ rồi, xin cậu…đừng kể nữa!”
Cậu mỉm cười: “Nhưng câu chuyện của tôi còn chưa kể xong”.
“Hôm nay tôi không muốn nghe…”. Hàn Chiếu đứng lên, xoay người đi vài bước rồi quay đầu lại: “Tiểu Nhiên rất hận cậu con trai kia vì đã cưỡng bức nó đúng không?”
“Không, anh sai rồi”. Cậu cũng đứng lên: “Bởi vì nó phát hiện bản thân mình càng thêm yêu cậu ta…Ngày hôm nay anh đã không muốn nghe, vậy mấy ngày sau tôi sẽ kể tiếp. Chúng ta…trở về thôi”. Cậu ôm lấy hắn, hơi ngẩng đầu, nụ cười treo trên môi.