.
Ngày thứ
Thời gian: :┃Địa điểm: X, lầu
Mọi người đã rời đi hết.
Chỉ còn tiếng nhạc trơ trọi vẫn tiếp tục vang lên.
Đại sảnh trống không, nghệ sĩ đàn vi-ô-lông tịch mịch, nghệ sĩ đàn dương cầm cô đơn.
Thật là một dàn nhạc chẳng biết mệt mỏi.
Hàn Chiếu nhớ tới Titanic.
Nhiều năm trước, lúc đó bản thân vẫn còn rất nhỏ, hắn cùng với một cậu bé nhỏ tuổi hơn cùng nhau xem. Ngay sau đó, cậu bé bật khóc thút thít một mình. Hắn nhớ rằng khi đó mình còn ôm chặt lấy cậu bé, mặc cho cậu dùng áo sơ mi trắng tinh của hắn để lau nước mắt.
“Không phải anh muốn kể chuyện cho tôi nghe sao?”. Cậu phủ thêm áo lên người người rồi ngồi cuộn tròn dựa vào tường.
Phía dưới cậu không mặc gì cả, đôi chân thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài.
Hàn Chiếu bừng tỉnh: “Đúng vậy, tôi nói sẽ kể chuyện xưa cho cậu nghe”.
“Lúc trước có hai đứa con trai, nhưng vì lâu lắm rồi nên tôi đã quên mất tên chúng nó, vì vậy tôi sẽ dùng tên hai nhân vật chính trong chuyện cũ của cậu để mà gọi tên chúng nó: Tiểu Thiên và Tiểu Nhiên”.
“Tiểu Thiên đã bắt đầu thích Tiểu Nhiên từ năm tuổi, hay có lẽ là sớm hơn. Lúc đó bọn nó chơi một trò chơi gọi là trò chơi bác sĩ, người nào thua thì người đó sẽ là bệnh nhân, bệnh nhân sẽ phải cởi quần áo nằm trên mặt đất cho bác sĩ kiểm tra…”.
Cậu cắt ngang lời hắn: “Bọn nó thật là ngu ngốc…”.
“Đúng vậy, thật ngu ngốc”. Hàn Chiếu cũng cười cười rồi tự mình lẩm bẩm lại một lần: Thật là ngu ngốc.
“Tiểu Thiên nghĩ ra tất cả biện pháp để giành chiến thắng, nó muốn mình là bác sĩ còn Tiểu Nhiên là bệnh nhân. Lúc đó Tiểu Nhiên cảm thấy rất kỳ quái, vì sao hai đứa phải chơi một trò chơi nhàm chán như thế, còn có vì sao Tiểu Thiên ca ca không cho người khác chơi chung, không biết hiện tại Tiểu Nhiên đã biết lí do chưa…”.
“Hẳn là đã biết…”. Cậu nhìn hắn rồi nói.
“Đúng vậy, nếu như bây giờ cậu bé ấy còn sống, chắc cũng đã tuổi rồi…”. Hàn Chiếu có chút buồn bã mà tiếp tục kể: “Chính vào lúc đó, Tiểu Thiên phát hiện cơ thể mình cư nhiên có phản ứng khi nó chạm vào thân thể mập mạp của Tiểu Nhiên, nó cũng từng lén lút thử chạm vào những người khác, thế nhưng lại không có cái loại cảm giác kì diệu đó…Nó dùng hết thời gian một năm thì mới biết thì ra như vậy gọi là đồng tính luyến ái, hóa ra nó cũng là một người đồng tính luyến ái.
Nó bắt đầu trốn tránh, mâu thuẫn, giãy dụa, nó thậm chí căm hận và kinh bỉ bản thân mình, thế nhưng nó lại không có cách nào khống chế bản thân.Vì vậy nó lựa chọn tiếp nhận. Nó bắt đầu đối xử tốt với Tiểu Nhiên hơn nữa, nó mong đợi khi Tiểu Nhiên lớn lên, nó mơ ước có một ngày nó sẽ cưới Tiểu Nhiên làm vợ. Nó yêu cậu bé ấy”. Hàn Chiếu dựa vào người của cậu, tiến tới gần bên tai cậu mà nói: “Nó yêu cậu bé ấy. Tiểu Thiên yêu Tiểu Nhiên”.
Cậu có chút mệt mỏi nở nụ cười: “Xin lỗi, tôi vừa mới ngủ gật, ngày mai chúng ta nói tiếp được chứ”.
Cậu nói xong rồi ngáp thật to, sau đó nước mắt chảy xuống.