.
Ngày thứ
Thời gian: :┃Địa điểm: đảo X, phòng
Mấy ngày nay Hàn Chiếu đều nằm mơ.
Hắn mơ thấy một nơi rất quen thuộc.
Con đường nhỏ vắng vẻ, hai bên đều là bãi cỏ rất cao, bên tai là tiếng sóng biển vỗ vào vách đá.
Ánh nắng chiều phủ lên bầu trời một màu vàng óng.
Những tia nắng cuối cùng len giữa kẽ hở của những đám mây chiếu rọi xuống.
Hắn chợt nhớ ra nơi này.
Tấm bảng quảng cáo to lớn dựng thẳng đứng một bên của con đường nhỏ, trên tấm bảng là hình ảnh của một ngôi sao đã qua đời ngoài ý muốn mấy năm trước, làm sao còn có thể bị treo ảnh rêu rao như vậy.
Lẽ nào…Hàn Chiếu nhìn về phía bụi cỏ bên cạnh, sau khi nhìn kỹ thì phát hiện ra có một chỗ bị thiếu mất một mảng cỏ, cây cỏ xung quanh cũng lay động không ngừng.
Hắn từ từ đến gần, hắn có thể dự liệu được bản thân sẽ nhìn thấy nhhững gì.
Bỗng nhiên có một cậu bé đứng lên, mặc quần áo vào và bỏ đi.
Hắn cảm thấy thân ảnh cậu bé kia quen thuộc vô cùng.
Hai tay của cậu bé bị còng lại, thân thể xích lõa nằm ở trên cỏ khóc tỉ tê, hắn có chút phát hoảng khi nhìn thấy trên mặt đất có máu tươi cùng đống quần áo hỗn độn.
Hàn Chiếu không thể kiềm chế lòng hiếu kì mà bước vào.
Ánh mắt cậu bé nhìn hắn mang theo vẻ van nài, cậu ta nói gì đó nhưng Hàn Chiếu không nghe được.
Thân thể xinh đẹp đầy mê hoặc của cậu phơi bày ở trước mặt hắn, hắn không khỏi động tình bắt đầu tháo xuống thắt lưng quần.
Cậu hoảng sợ nhìn hắn, từng bước từng bước lui về phía sau, cây cỏ sắc bén chém đứt da thịt cậu, vết máu rỉ xuống, Hàn Chiếu cúi xuống, mỉm cười nhào tới.
Bỗng dưng đầu truyền đến một cơn chấn động mạnh, hắn cảm thấy đau đầu kinh khủng đến không kiềm nổi mà buông lỏng tay, cậu đứng lên rồi chật vật di chuyển về phía trước.
Hàn Chiếu ôm đầu sau đó từng bước dồn cậu đến tuyệt lộ.
Phía sau là vực sâu biển rộng.
Cậu đứng lên, suýt nữa đã ngã xuống, Hàn Chiếu vội vã chạy đến đỡ cậu nhưng lại bị đẩy mạnh xuống dưới.
Hắn kinh ngạc thấy bản thân đang nhanh chóng rơi xuống, cho đến khi thân thể đập mạnh xuống đất tan xương nát thịt rồi bị sóng biển cuốn trôi.
Hắn tựa hồ đã hiểu ra điều gì.
Bên tai vẫn vang lên bài hát quen thuộc.
Tôi muốn đi đến một nơi rất xa, tôi đi đến nơi nào mọi người đều phải đi cùng.
Tôi muốn nắm tay bạn, nga, bạn của tôi, tại sao bạn vẫn còn do dự.
Hãy đi cùng tôi, tôi sẽ đưa bạn đến đất nước của tôi.
Đừng sợ, ah, bạn của tôi, tôi sẽ đốt cháy chính mình để dẫn đường cho bạn.
…
Chẳng qua chỉ là một câu cuối cùng hắn vẫn không cách nào nhớ được.